Xe dừng lại ở vùng ngoại thành, lá cây bị gió thổi kêu xào xạc xào xạc, lướt qua đôi môi của người con gái, cẩn thận m ơn trớn yết hầu của cô, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đầu ngón tay của Thịnh Kình Việt.
Ngón tay của anh khẽ cử động, muốn nắm lấy cơn gió kia rồi hòa lẫn vào nó.
Đổng Vi cúi đầu, phần gáy yếu ớt tạo thành một đường cong, mũi chân hơi vểnh mang theo sự suy sụp mệt mỏi.
Cô ngẩng đầu, nước mắt như một chuỗi trân châu, tí tách tí tách, anh muốn giấu hết chúng vào một chiếc hộp, sau đó vĩnh viễn không mở ra.
“Anh có thuốc lá không?” Dường như Đổng Vi không quan tâm rằng mình đang khóc, cô nghiêng đầu, thậm chí khóe miệng còn cong lên.
Thịnh Kình Việt không hút thuốc lá nhưng xe này anh thuê, có lần anh lục lọi trong xe thì thấy một gói thuốc, không biết vì sao lại không ném đi mà lại đặt trên xe.
Anh mở cửa, đưa thuốc lá và bật lửa cho Đổng Vi.
Đổng Vi nhận lấy, rút một điếu thuốc ra, cắn trong miệng, muốn dùng bật lửa để đốt thuốc nhưng tay vẫn luôn run rẩy, không bật nổi.
Thịnh Kình Việt cầm bật lửa trên tay cô lại, lấy tay cản gió.
Ánh lửa xuất hiện giữa lòng bàn tay của anh và đôi môi của cô.
Chóp mũi của hai người chỉ cách nhau một chút xíu, hơi thở trao đổi cho nhau, gương mặt của người đàn ông gợi cảm vô cùng, khiến cô như chìm vào lớp sương mù trong đôi mắt đó.
Giây tiếp theo anh thẳng người lên, Đổng Vi hút một hơi, khắp khoang miệng đều là mùi thuốc đắng chát, cả người bắt đầu tê dại.
Điếu thuốc lá dần tàn giữa những ngón tay trắng nhỏ, một đốm lửa nhỏ chiếu sáng toàn bộ màn đêm.
Thịnh Kình Việt cũng lấy một điếu ra, đứng trước mặt Đổng Vi, cong eo xuống, ánh mắt chăm chú nhìn lên đôi môi cô.
Đôi môi mỏng của người con gái hồng hào, khóe môi hơi cong lên, trong miệng ngậm một điếu thuốc, khói thuốc chậm rãi bay lên, mang theo nét quyến rũ hoang dã khó thuần phục được.
Đổng Vi phát hiện môi của cô vừa đủ để chạm tới yết hầu của anh, một nơi mang theo nét quyến rũ nam tính khó cưỡng lại.
“Anh cũng muốn thử.”
Anh lấy một điếu ra, dường như muốn mượn mồi lửa từ điếu thuốc còn đang cháy dở giữa ngón tay cô, Đổng Vi khép hờ mắt, cũng không ngăn cản.
Hai điếu thuốc dần bắt lửa, Thịnh Kình Việt lại cong lưng, ngậm lấy điếu thuốc trên đầu ngón tay của cô, thậm chí Đổng Vi còn có thể cảm nhận được đôi môi mềm mại của anh qua ngón tay của mình.
Đôi môi nhợt nhạt ngậm lấy điếu thuốc mới vừa rồi còn trong miệng cô, giống như môi răng đang quấn quýt lấy nhau.
Thịnh Kình Việt hít một hơi từ điếu thuốc lấy trên tay Đổng Vi, sau đó lại ho sặc sụa, khó chịu đến nhăn mày.
Anh kìm nén mà mở miệng nói: “Mẹ của em hẳn vẫn rất thương em, chẳng qua một người phụ nữ như bác ấy ở một nơi xa lạ, lại chỉ có thể dựa dẫm vào một người đàn ông, đương nhiên sẽ xem người đó rất quan trọng mà sợ hãi mất tất cả.”
“Bà ấy rất yêu em.”
“Em có thể thử chấp nhận bà ấy, thử thay đổi bà.”
“Nhưng nếu em không muốn trở về, anh có thể đưa em về Hưng Nam. Từ đó có thể không bao giờ gặp lại bà ấy nữa.”
Đổng Vi mở mắt, duỗi tay hất hai điếu thuốc trên tay anh xuống, nước mắt chảy tới cằm, lóe lên ánh sáng trong suốt.
“Vì sao lúc nào anh cũng tự cho mình là đúng vậy? Anh cho rằng anh là ai? Ai bảo anh nói giúp tôi, ai bảo anh dẫn tôi đi?” Đổng Vi biết những chuyện Thịnh Kình Việt làm đều vì giúp đỡ cô, cô chỉ đang giận chó đánh mèo.
Nhưng cô không thể khống chế được.
“Anh cho rằng anh là đấng cứu thế sao?” Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Thịnh Kình Việt, vì sao… vì sao mỗi lần đều cứu cô, rồi sau khi cứu cô xong lại đẩy cô vào địa ngục chứ?
Thịnh Kình Việt lại ho khan hai tiếng, lấy nắm tay che môi lại, vành mắt ửng đỏ, giọng nói khàn khàn lộ ra sự chua xót:
“Anh không phải đấng cứu thế, anh chỉ là một người dùng cả trái tim để yêu em.”
Đổng Vi bất ngờ, giọt nước mắt đọng lại trên cằm cũng rơi xuống: “Yêu tôi sao?”
“Đúng vậy.”
Anh yêu cô, cho dù là quá khứ hay hiện tại.
Đổng Vi bỗng nhiên nở nụ cười, gương mặt như hòa cùng lớp băng, xinh đẹp nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
“Trước kia lạnh lùng với tôi như thế, bây giờ chia tay thì lại muốn quấn quýt, rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì thế hả Thịnh Kình Việt?”
“Hay là anh chỉ thích những người lạnh lùng với mình, còn những cô gái yêu anh đều chướng mắt đúng không?”
“Sao anh có thể bỉ ổi đến vậy?”
Sau khi câu nói này rời khỏi miệng, hai người đều im lặng một lát, Đổng Vi quay đầu đi, nhảy xuống chiếc xe, nghiền tắt điếu thuốc trên mặt đất: “Tôi về đây. Đêm nay… Cảm ơn anh.”
Thịnh Kình Việt đột nhiên kéo Đổng Vi lại: “Đúng vậy.”
“Đúng vậy, em nói rất đúng, lúc trước là do anh sai, anh xứng đáng, nhưng anh thật sự không thể rời khỏi em được. Anh không thể chịu được việc em yêu một người khác, không chịu nổi việc em thích người khác.”
“Vì sao anh lại có hai cánh tay chứ, không chỉ vì cầm tay lái mà còn vì để ôm em.”
Tấm lưng mỏng manh bị lồ ng ngực nóng bỏng dán sát vào, Đổng Vi khóc đến khó thở: “Vậy vì sao lúc trước anh lại không cần tôi?”
“Có phải tôi đã làm sai điều gì hay không, mấy người đều không cần tôi, sau đó bây giờ tôi có giá trị lợi dụng cho nên mới tới tìm tôi sao?”
“Vì sao? Vì sao mấy người lại đối xử với tôi như vậy?”
“Không phải… Không phải.” Thịnh Kình Việt ôm chặt Đổng Vi đang khóc run người: “Em rất tốt, không phải lỗi của em, không phải lỗi của em.”
Anh muốn nói cho cô biết tất cả chân tướng nhưng lại cảm thấy yết hầu của mình như bị một tảng đá lớn chặn lại, nói không nên lời.
Cô đã chịu đựng nhiều như vậy, anh không muốn cô vì nỗi đau của anh mà chịu khổ nữa, nhưng anh lại không bằng lòng khi người con gái mình yêu cứ nhận hết tất cả lỗi lầm về bản thân cô ấy.
Nhiều hơn chính là sợ cô ghét bỏ anh.
Đổng Vi nức nở: “Tôi không phải dáng vẻ anh thích, chắc hẳn anh biết rất rõ về gia đình của tôi đúng không, tôi sẽ vì tiền mà đi làm thêm, phải mặc quần áo mát mẻ, sẽ nói tục, sẽ mắng người khác, hoàn toàn không phải là kiểu người mà anh thích…”
“Không…”
Từ đầu tới cuối anh chỉ thích cô, dù cho cô có trở thành bộ dáng gì chăng nữa, thì anh chỉ cầu mong cô có thể mở lòng với anh.
Thịnh Kình Việt chôn mặt vào bả vai Đổng Vi. Nhưng mà sao anh có thể yêu cầu cô như vậy được, dù thế nào anh vẫn không dám nói hết tất cả mọi chuyện cho cô biết.
“Có điều tôi cũng không quan tâm, Thịnh Kình Việt, tôi đã không còn yêu anh nữa rồi.”
Thịnh Kình Việt không nói gì, chỉ ôm chặt cô hơn một chút.
Chúng ta đều là những người dư thừa trên thế giới, nhưng đối với anh, cô là người quan trọng nhất trên thế giới.
Mưa thu đổ xuống, khiến lá cây rung rinh xào xạc, cơ thể cả hai người ướt đẫm, trái tim bên ngực trái đập vang, nhiệt độ ấm áp truyền đến từ ngực dán vào gần như vậy, hơi ấm từ bả vai, từ trái tim cũng dần lan tỏa.
Bên ngoài mưa rơi lộp bộp lộp bộp, cả người Đổng Vi ướt sũng, cô đắp một tấm thảm lông to rộng, co ro bên trong, chỉ lộ ra một cái cằm nhỏ hơi nhọn.
Thịnh Kình Việt mở hệ thống sưởi trong xe ra, từng dòng hơi ấm lan tỏa khắp xe.
Anh đưa Đổng Vi đến cửa khách sạn, nhìn Đổng Vi đi vào bên trong, anh mở miệng nói từ sau lưng cô: “Lúc em thích anh, anh yêu em, lúc em không thích anh, anh sẽ nghĩ cách.”
“Đổng Vi anh muốn theo đuổi em.”
Cơ thể Đổng Vi hơi cứng lại nhưng không quay đầu, cũng không nói gì, bóng lưng cũng dần biến mất trong làn mưa.
*
Tô Khiết thấy Đổng Vi chật vật trở về thì không khỏi hoảng sợ, vội vàng đưa cô vào trong phòng, cầm máy sấy khô tóc cho cô: “Đợi chốc nữa đi tắm luôn nhé?”
“Vừa nãy mẹ của cậu… Vị phu nhân kia tìm tớ, cho tớ số điện thoại, bà ấy nói bà ấy chỉ muốn gặp cậu, cậu không muốn về với bà ấy thì bà ấy cũng sẽ không ép buộc.”
Đổng Vi không có chút phản ứng nào, máy móc chuyển động cổ của mình một chút, Tô Khiết cũng không biết cô có nghe được hay không, sau khi sấy tóc cho cô xong thì liền gửi số điện thoại đến cho cô.
“Tớ ra ngoài trước đây, cậu phải nghỉ ngơi cho khỏe đấy.”
Tô Khiết đóng cửa một cách nhẹ nhàng để tránh làm Đổng Vi giật mình.
Đổng Vi chỉ cảm thấy đầu óc mờ mịt. Cô rúc đầu vào trong ổ chăn, cuộn tròn mình lại, ôm chặt hai chân.
Đây là một tư thế vô cùng thiếu cảm giác an toàn.
Cô có một giấc mơ nhưng cũng như không có, cả cơ thể như rơi vào một làn khói hòa với hương bạc hà, cảm giác kỳ dị khiến người khác an lòng.
Tứ chi cứng đờ của cô dần thả lỏng, cô bèn ngủ một giấc.
Chẳng qua sau khi Đổng Vi tỉnh ngủ thì vẫn cảm thấy đầu óc rất mê man, còn hơi ẩn ẩn đau.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đổng Vi nhìn nhìn thời gian thì mới phát hiện đã sang ngày hôm sau rồi.
“Chị Như ạ?” Đổng Vi vừa mở lời thì mới phát hiện cổ họng của mình vừa đau vừa sưng.
“Sao giọng em lại khàn thế hả?”
Không chỉ Tô Như mà ngay cả Đổng Vi cũng bị giọng của mình dọa sợ, như bị cát đá chà lên nhau, mang theo giọng mũi nồng nặc.
“Chắc là bị cảm rồi. “Đổng Vi mở miệng nói.
“Ừm, chị thấy kết quả thi đấu rồi, rất tuyệt, ngày mai chị kêu Tiểu Trần qua đón em.” Tô Như nói: “Bệnh của em hơi nặng rồi đấy, uống thuốc đi, ở đó có quen biết ai không?”
Đổng Vi im lặng một lúc mới nói: “Có, em muốn ở đây một thời gian mới về, không cần kêu Tiểu Trần qua đây đón em đâu ạ.”
“Cũng đúng, lần này thi xong còn phải đến Luân Đôn tham gia trận chung kết cuộc thi Elite Model, trở về sớm một chút để luyện tập đặc biệt cho em.” Tô Như rất vừa lòng với biểu hiện lần này của Đổng Vi.
“Cảm ơn chị Như.”
Sau khi Đổng Vi nói mấy câu đó thì cổ họng giống như bị lửa đốt, vừa nóng vừa đau rát.
Cô trở về giường nằm lần nữa, nhìn số điện thoại Tô Khiết gửi cho mình, nhẹ nhàng ấn vào.
“Xin chào, cho hỏi đầu dây bên kia là…?”
Giọng nói bị điện thoại thay đổi lại làm Đổng Vi không khỏi nghẹn ngào, đến bây giờ cô mới có cảm giác được gặp lại mẹ một lần nữa.
Chẳng qua chỉ là tiếng nức nở rất nhỏ, nhưng Hồ Vân Linh lại nhận ra là tiếng của Đổng Vi: “Vi Vi, là con sao? Mẹ rất vui, mẹ rất xin lỗi con, mẹ xin lỗi con, Vi Vi, mẹ sai rồi, con đừng khóc nữa, con khóc sẽ khiến lòng mẹ rất đau.”
Đổng Vi khàn giọng mở miệng: “Hồ Vân Linh, con bị bệnh rồi, mẹ có thể tới chăm sóc con không?”
“Bị bệnh sao? Muốn mẹ dẫn đi bác sĩ không? Bây giờ con đang ở đâu?” Hồ Vân Linh vô cùng nôn nóng, dập điện thoại rồi đi tìm bác sĩ.
Đổng Vi mơ mơ màng màng ngủ lần nữa, lúc sau lại bị mùi thơm đánh thức.
Cô mở to mắt liền nhìn thấy một người phụ nữ đang ghé vào đầu giường mình, nếp nhăn ở khóe mắt khiến bà trở nên dịu dàng vô bờ.
Cửa sổ mở rộng, ánh mặt trời tỏa đầy căn phòng, hoa nở rộ trên cửa sổ, trên cánh hoa còn mang theo bọt nước.
Đổng Vi nâng tay lên mới phát hiện mu bàn tay của mình dán bông y tế, chắc hẳn vừa mới truyền thuốc, khó trách cô đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Vi Vi con tỉnh rồi à? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?” Hồ Vân Linh đứng dậy, ánh mắt quan tâm.
“Không ạ.”
“Không được, lát nữa vẫn nên tìm bệnh viện cho con đến kiểm tra? Mẹ đã nấu canh sò nấm tuyết Tứ Xuyên cho con rồi, có thể chữa cảm mạo, thêm cả đầu gà tơ, muốn ăn cái nào? Nếu thấy dầu mỡ thì cứ nói, mẹ còn nấu cháo nữa.” Hồ Vân Linh có chút thấp thỏm, bà sợ Đổng Vi đuổi mình đi.
“Muốn ăn hết.” Đổng Vi mở miệng.
“Được, ăn hết, mỗi loại chúng ta ăn một ít.” Hồ Vân Linh cầm một cái chén nhỏ, múc một chén canh cho cô uống.
“Cảm ơn mẹ.” Đổng Vi nhận lấy, thuận miệng gọi một tiếng.
Hồ Vân Linh hơi run rẩy rút tay về, xoay người lấy giấy lau nước mắt, ít nhất con bé còn chấp nhận gọi bà là mẹ.
Đổng Vi không nói gì, ngồi ở trên giường uống hết canh: “Mẹ, con còn muốn ăn đầu gà tơ nữa.”
“Được, được.” Rõ ràng vừa mới bắt đầu còn kêu cô ăn một ít, chờ đến sau khi Đổng Vi không ăn nữa, Hồ Vân Linh lại sợ cô không no: “Nếu không thì ăn tiếp một chút đi, có muốn ăn trái cây hay không? Mẹ có mang dâu tây đến này.”
“Con no rồi.”
Hai người đều không nhắc lại chuyện lúc trước của Hồ Vân Linh nữa, bây giờ Đổng Vi tình nguyện nhận bà thì đã khiến bà rất vui rồi.
Buổi tối Hồ Vân Linh còn phải tắm cho Đổng Vi, Đổng Vi đỏ mặt tựa cửa phòng tắm: “Con đã lớn chừng này rồi, không cần mẹ giúp đâu.”
“Không phải con bị bệnh sao? Mẹ sợ con chóng mặt.”
“Con chỉ bị cảm mạo một chút thôi, không đến mức liệt tay liệt chân, hơn nữa bây giờ con đã khá hơn rất nhiều rồi.”
Hồ Vân Linh biết Đổng Vi ngượng, vì vậy đành nói: “Thôi được rồi, mẹ không đi vào nữa.”
Sau khi Đổng Vi đi vào, Hồ Vân Linh cười cười: “Khi còn nhỏ đều là mẹ tắm cho con, bây giờ lại thẹn thùng.”
“Mẹ!” Đổng Vi hô một câu: “Mẹ đừng nói nữa!”
Trên mặt Hồ Vân Linh hiện lên ý cười: “Được rồi, mẹ không nói nữa, mẹ dọn dẹp đồ cho con.”
Bà lại phủi quần áo của Đổng Vi một lần nữa, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những bộ quần áo đó, ánh mắt rất dịu dàng.
Đổng Vi ngơ ngác ở bên Hồ Vân Linh vài ngày, dường như Hồ Vân Linh muốn bù đắp lại những thiếu sót trước kia cho Đổng Vi.
Ngày nào cũng nấu rất nhiều đồ ăn, ngày nào cũng dẫn Đổng Vi đi mua quần áo, Đổng Vi muốn từ chối cũng không từ chối được.
“Mẹ mua quần áo cho con gái thì sao chứ? Con gái của mẹ xinh đẹp như vậy thì tất nhiên phải mặc những bộ quần áo xinh đẹp rồi.” Hồ Vân Linh hứng thú không thôi chỉ vào một quán ăn trên điện thoại: “Nghe nói bò bít tết của quán này không tồi, lát nữa ăn không?”
Đổng Vi còn chưa mở miệng thì đã thấy một người đàn ông trung niên nho nhã đi tới chỗ hai người, sau đó dịu dàng gọi Vân Linh một tiếng.
Ánh mắt của Hồ Vân Linh lập tức sáng lên, đi lên phía trước hai bước thì đột ngột dừng lại nhìn Đổng Vi, trên mặt là nỗi lo sợ bất an.
Đổng Vi không nói gì, xoay người đi đến nơi khác.
Hồ Vân Linh khẽ cắn môi, nhìn Tang Dụ: “Không phải kêu ông đừng tới sao? Chúng tôi chuẩn bị ăn cơm rồi, đợi lát nữa ông hẵng đến.”
Bà nói xong liền đuổi theo Đổng Vi.
Đổng Vi đi mua một cây kem, Hồ Vân Linh đi tới, trách: “Con mới hết cảm mạo, sao lại ăn kem nữa rồi.”
Có lẽ người khác cảm thấy mẹ mình lải nhải rất phiền, nhưng cô lại không biết mình đã khát vọng chuyện đó bao lâu.
Đổng Vi nhìn kem, không ăn mà chỉ cầm trên tay: “Mẹ không nói chuyện với ông ấy sao?”
“Không có, mẹ kêu ông ấy trở về.” Hồ Vân Linh kéo tay Đổng Vi: “Đi, chúng ta đi ăn cơm chiều nào.”
Lúc ăn cơm chiều, Đổng Vi thấy Hồ Vân Linh có vẻ đứng ngồi không yên, cô cắt bò bít tết rồi lạnh nhạt nói: “Đi gặp ông ấy đi.”
Hồ Vân Linh nhìn người đàn ông đang chờ ở bên ngoài, có chút xấu hổ: “Vi Vi, con không ngại sao?”
“Ngại thì cả đời này mẹ sẽ không gặp ông ấy sao?” Đổng Vi châm chọc.
Trong một lúc Hồ Vân Linh không biết nên nói cái gì, trên mặt bà mang theo vẻ áy náy: “Mẹ chỉ nói hai câu với ông ấy thôi, sẽ trở về ngay.”
Đổng Vi cảm thấy đồ ăn của mình rất vô vị, cô hận Hồ Vân Linh, hận bà vứt bỏ lại một mình cô, hận bà không quay về tìm mình, cũng hận người đàn ông kia cướp mẹ của mình đi.
Nhưng mẹ của cô có quyền được hạnh phúc, người đàn ông kia lại là người giúp mẹ cô.
Đổng Vi xoa xoa mắt, cô chỉ muốn bà yêu mình thôi mà.
Hồ Vân Linh nói vài lời với Tang Dụ rồi Tang Dụ liền về.
Ông luôn rất ga lăng và dịu dàng, chỉ hôn lên mặt Hồ Vân Linh: “Tôi chờ bà ở nhà.”
Lúc Hồ Vân Linh trở về, Đổng Vi đã ăn xong, cô chống cằm nhìn bên ngoài, Hồ Vân Linh nhìn sườn mặt của cô thì mới phát hiện Đổng Vi rất gầy, gầy đến nỗi khiến bà đau lòng.
“Ngày mai con phải về Hưng Nam rồi.” Đổng Vi mở miệng.
“Nhanh như vậy sao? Không ở lại đây một thời gian nữa sao? Mẹ còn có rất nhiều thứ muốn dẫn con đi xem đấy.”
“Vâng, trở về để luyện tập, đến lúc đó còn phải sang Luân Đôn tham gia thi đấu.” Đổng Vi quay đầu lại nhìn Hồ Vân Linh: “Mẹ muốn về với con không? Con đang sống ở một nơi chắc chắn Đổng Thiện Kiền sẽ không tìm thấy, chúng ta có thể ở bên nhau, sau đó mẹ có thể làm chuyện mẹ muốn làm, con cũng có thể làm chỗ dựa cho mẹ.”
Cô rất rõ rằng Hồ Vân Linh gả cho Tang Dụ sẽ gặp rất nhiều nỗi bất an, cô hiểu bà sợ mình mất đi tất cả, nhưng bây giờ bà muốn gì thì cô cũng có thể cho bà.
Hồ Vân Linh không ngờ Đổng Vi sẽ kêu bà sống cùng cô, nó lập tức khiến bà vui đến mức không biết phải nói gì, nhưng bà cũng rất luống cuống. Bà đã kiên trì ở nhà họ Tang lâu như vậy, nguyên nhân duy nhất chính là bà yêu Tang Dụ.
Bà nguyện ý thay đổi mình để xứng đôi với ông ấy, bà nguyện ý bị những thứ kia ràng buộc.
“Vi Vi…”
“Con hiểu rồi.” Đổng Vi đứng lên, ôm Hồ Vân Linh một chút, nhẹ nhàng nói ở bên tai bà: “Chúc mẹ hạnh phúc, mẹ đừng tới tìm con nữa.”
Cô ra ngoài, người đàn ông kia còn đứng ở đó, đương nhiên ông cũng không ngờ Đổng Vi sẽ xuất hiện nhưng vẫn nở nụ cười với Đổng Vi: “Xin chào, tôi là Tang Dụ.”
Đổng Vi nhìn ông một cái, không nói gì mà xoay người bỏ đi.
Cô vừa đi vừa cảm thấy mình là một người xấu xa, lợi dụng sự áy náy của mẹ mà ép bà rời khỏi người mình thích.
Đổng Vi có thể hiểu Hồ Vân Linh không đi cùng cô, dù sao cô cũng chỉ là đứa con gái bà không gặp suốt mười mấy năm.
“Vi Vi!”
Trần Dịch không ngờ mình có thể nhìn thấy Đổng Vi trên đường, vội vàng chạy tới, trên mặt cậu ta mang theo vẻ vui sướng không thôi: “Vi Vi, sao chị ở chỗ này thế, gần đây tôi bận quá nên không đi xem chị thi. Thật sự rất xin lỗi, có điều chị mạnh thật đó Vi Vi, được hạng nhất, quá lợi hại!”
Trái tim nặng nề của Đổng Vi vì nụ cười trên mặt Trần Dịch mà trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, cô cũng vô thức lộ ra một nụ cười: “Đúng vậy, tôi rất lợi hại, gần đây cậu bận chuyện gì vậy?”
Trên mặt Trần Dịch lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, nói sang chuyện khác: “Cũng không có gì, chỉ là những chuyện lặt vặt lúc trước, bây giờ phải xử lý một chút.”
Đổng Vi cũng không hỏi nhiều, xoa xoa đầu Trần Dịch: “Tôi định về vào ngày mai, đêm nay dẫn tôi ra ngoài chơi được không?”
“Nhanh vậy sao? Ngày mai lại phải đi rồi à?” Trần Dịch có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy, người đại diện kêu tôi trở về luyện tập.”
Trần Dịch hơi nôn nóng: “Nhưng mà tôi còn việc chưa làm xong nữa…”
“Vậy cậu cứ tiếp tục làm đi, không cần trở về cùng tôi đâu.” Đổng Vi cười như không cười.
Trần Dịch có chút uể oải: “Thôi vậy, vẫn nên bàn chuyện đi chơi gì đi.”
Vừa nói đến chơi, đôi mắt Trần Dịch liền sáng lên: “Gần đây có một công viên trò chơi ban đêm, chị muốn đi không?”
“Có nhà ma này, còn có cả trò thám hiểm mật thất.”
“Được, dẫn chị đi chơi.”
“Cái gì, không phải chị muốn đi chơi sao? Đến lúc đó tôi sẽ bảo vệ chị.”
Trần Dịch nói bảo vệ cô nhưng cuối cùng người bị dọa khóc oa oa lại là cậu ta.
Đổng Vi bị chọc cười thoải mái, lúc ra ngoài còn mượn chuyện này cười nhạo Trần Dịch: “Lá gan của Trần Dịch cậu thật nhỏ.”
Trần Dịch xấu hổ buồn bực: “Không cho cười, không cho cười!”
“Được rồi, tôi không cười nữa, còn muốn đi chơi gì nữa không?”
“Không chơi, chị không mệt sao Vi Vi?” Trần Dịch cảm thấy bây giờ cho cậu một chiếc giường thì cậu có thể ngủ ngay lập tức.
“Mệt, nhưng mệt mới thoải mái.” Đổng Vi mặc kệ Trần Dịch, tiếp tục đi chơi một mình.
Chờ đến lúc sắp lên máy bay, Đổng Vi chỉ muốn lên máy bay nhanh chút để nghỉ ngơi: “Được rồi, cậu đừng đi theo nữa, tôi phải lên máy bay rồi.”
Trần Dịch vừa mới chuẩn bị nói gì thì nhận được một cuộc gọi, cậu ta nhìn Đổng Vi một cái rồi xoay người, vừa đi vừa thấp giọng nói: “Cô muốn đi thì tự đi một mình đi, đừng tới tìm tôi.”
“Ha ha, cô cho rằng tôi là một tên ngốc sao? Chỉ hôn một cái là có thể mang thai à?”
“Ngày đó say rượu, tôi đã say thành như thế rồi! Cô mà tiếp tục quấn lấy tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Đổng Vi nghe loáng thoáng mấy chữ mang thai, báo cảnh sát, suy nghĩ một hồi rồi gửi một tin nhắn cho cậu ta: Cứ nói chuyện cho tốt với con gái người ta đi, đừng có kích động quá.
Trần Dịch nhìn thấy tin nhắn Đổng Vi gửi, không hiểu sao lại thấy bi thương, cô ấy thật sự không thèm để ý cậu một chút nào.
Mà ở khách sạn, Tô Khiết nhìn thấy tờ giấy Đổng Vi để lại cho mình.
“Tô Khiết, cảm ơn cậu đã chăm sóc, đây là danh thiếp của người đại diện MOL, tớ đã có người đại diện nên đề cử cậu cho cô ấy. Cậu cứ gọi điện thoại liên hệ cô ấy là được, tin chắc rằng cô ấy sẽ cảm ơn tớ đã cho cô ấy biết một viên ngọc xinh đẹp là cậu. Cùng nhau nỗ lực, hy vọng sau này chúng ta có thể gặp lại ở một cuộc thi khác!
- - Đổng Vi”
Tô Khiết cầm danh thiếp lên, sau đó hôn một cái: “Cảm ơn Vi Vi.”
Gửi tin nhắn xong, Đổng Vi liền kéo vali hành lý chuẩn bị lên máy bay.
“Vi Vi, đợi mẹ với!” Âm thanh gấp gáp của Hồ Vân Linh truyền đến.
Đổng Vi cứng đờ tại chỗ, có chút không thể tin được, mãi đến khi trên tay truyền đến cảm giác ấm áp, cô mới lấy lại tinh thần mà nhìn người phụ nữ ở cạnh.
Hồ Vân Linh mang kính râm, một tay khác kéo hành lý, khóe miệng tươi cười chất chứa tình yêu và dịu dàng.
“Vi Vi, con dẫn mẹ về nhà đi.”