BẠN TRAI CŨ LÀ TAY ĐUA CÓ BỆNH


 
Chương 8
 
Sau khi tỉnh giấc khỏi cơn mơ thì Đổng Vi không ngủ tiếp được nữa.
 

Ngón tay cô xoa nhẹ đùi mình, lúc cơ thể phát triển hơn, cô có đi phục hồi lại nửa dưới của vết sẹo, còn nửa trên thì giữ nguyên rồi xăm lên đó một đóa tường vi.
 
Dưới đóa tường vi xinh đẹp kia là vết sẹo không thể nào xóa bỏ, ngón tay Đổng Vi hơi run lên, đến cả cơ thể cô cũng bắt đầu run rẩy theo, co rút trên giường, ánh mắt dừng lại trên món đồ chơi bên cạnh, ký ức cũng quay về năm tiếng trước.
 
Âm thanh đồ chơi bị đập vỡ như đang nổ tan nát bên tai, mà trước mắt Đổng Vi lại chỉ có cảnh tượng Thịnh Kình Việt gật đầu.
 
Anh đang đồng ý với cậu ta sao?
 
Thịnh Kình Việt cũng cảm thấy cô đang dòm ngó đến tiền của anh?
 
Tiếng của điện thoại phía bên kia vẫn còn tiếp tục vang lên: “Con gái ơi, con mượn được tiền chưa? Cho bố con chút tiền mua rượu cũng không được sao?”
 
“Mày không đưa tiền thì tao lại đập đồ đó.”
 
Đổng Vi muốn hét lớn, muốn ngăn cản, cô mở miệng nhưng chẳng thể thốt ra được câu nào.

 
Lúc nhỏ, cô xem Thịnh Kình Việt như ánh sáng của mình, nguồn sáng cô theo đuổi trong tim cứ không ngừng chạy nhanh hơn, không ngừng tiến về phía trước mà lại không biết rằng trong những lúc thất vọng, ánh sáng kia cũng sẽ yếu dần, vết thương nó mang đến cũng sẽ đau hơn những vết thương bình thường khác.
 
Đột nhiên cô suy nghĩ đến việc cô có thật sự yêu Thịnh Kình Việt không?
 

“Ông đừng làm gì cả, gửi tài khoản qua đây, tôi chuyển tiền sang cho ông.” Cuối cùng thì Đổng Vi cũng lên tiếng được trước khi đối phương hoàn toàn trở nên phẫn nộ.
 
Đổng Thiện Kiền vui vẻ trong lòng, “Được được, để bố gửi cho con.”
 
Đổng Vi nhìn số tài khoản đối phương gửi sang, cô bước chân ra ngoài, “Tiền đã gửi cho ông rồi, nhưng chuyển khoản bằng thẻ ngân hàng còn phải đợi thêm một thời gian, ông đợi chút đi.”
 
Đổng Thiện Kiền bán tín bán nghi: “Thật không? Đợi bao lâu?”
 
“Chắc hai tiếng.”
 
“Được, nếu sau hai giờ tao chưa nhận được tiền thì mày đừng hòng lấy mấy món đồ của vợ tao nữa.”
 
“Ông biết tôi sẽ không buông bỏ thứ gì của bà ấy.” Đổng Vi nói.
 
Đổng Thiện Kiền lầm bầm mắng mấy câu vong ơn bội nghĩa, nhưng trong lòng thì lại tin cô.
 
Sau khi Đổng Vi cúp điện thoại thì lên taxi, nói với tài xế, “Đến Tây Thành.”
 
Tài xế nhìn Đổng Vi một cái qua kính chiếu hậu: “Đi Tây Thành bây giờ?”
 
“Ừm.”
 
“Một mình sao?”
 
Đổng Vi chau mày: “Ông lái xe là được.”
 
Tài xế ngậm miệng, ánh mắt mang theo ý xem thường.
 
Tây Thành là khu ổ chuột nức tiếng, một cô gái xinh đẹp thế này mà đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến đấy, chắc là đi kiếm tiền.
 
Đổng Vi không quan tâm ánh mắt người tài xế, cô đang suy nghĩ xem mất bao lâu thì Đổng Thiện Kiền mới uống say.
 
Sau khi Đổng Thiện Kiền biết mình sẽ lấy được tiền thì chắc chắn chuyện đầu tiên ông ta làm là đi mua rượu, thậm chí trước khi tiền vào tài khoản thì ông đã tự chúc mừng trước rồi.
 
Lúc đó chính là cơ hội của cô.
 
Xe từ từ dừng lại, Đổng Vi đưa tiền rồi xuống xe.
 
Mặt đất vừa tối tăm vừa ẩm ướt, chỗ nào cũng thấy rác, lại còn có những ánh mắt mang ý đồ xấu xa đang dính vào người cô.
 
Đây là nơi tệ nạn và rối loạn nhất Hưng Nam.
 
Tư thế cô thẳng tắp lại uyển chuyển, trong đôi mắt dịu dàng lại mang một tia lạnh lẽo, khiến những ánh mắt dán lên người cô lúc nãy đều biến mất không thấy đâu nữa.
 
Người phụ nữ này không phải người mà bọn họ có thể chọc ghẹo được.
 
Đổng Vi bước ra khỏi quầy tạp hóa nhỏ, cô đến trước cách cửa quen thuộc, bên trong truyền ra âm thanh nhiều người đang uống rượu.
 
“Tao nói cho chúng mày biết, hai tiếng nữa ông đây sẽ có hai mươi vạn.”
 
“Em nói sao đêm nay anh Kiền lại mời bọn em uống rượu, thì ra là có chuyện vui nha.”
 
“Anh Kiền, số tiền đó là con gái anh cho hả?”

 
Hình như Đổng Thiện Kiền uống say rồi, miệng lẩm bẩm: “Con gái gì chứ, một đứa vong ơn bội nghĩa, nó nỡ bỏ ra hai mươi vạn cho mấy món đồ chơi rách nát, bảo nó cho ông đây tiền mua rượu thì nó lại không nỡ.”
 
“Anh Kiền, con bé đang làm gì? Sao lại có nhiều tiền như vậy?”
 
“Có thể làm gì chứ, chắc là cũng đi ngủ với người khác như mẹ của nó thôi, tao khinh, con vợ chó má đó vậy mà lại dám cắm sừng ông đây…”
 
“Ây da, anh Kiền đừng nổi giận, chúng ta uống rượu nào.”
 
Mấy người bên trong lại tiếp tục uống.
 
Đổng Vi dựa vào bên cạnh cửa sổ, cô mang nét mặt lạnh lùng, yên lặng chờ đợi.
 
Nửa tiếng sau, âm thanh bên trong dần dần nhỏ lại.
 
Đổng Vi khom người dùng động tác thuần thục cắt đứt dây điện mà căn nhà này nối trộm với bên ngoài, trong phòng liền trở nên tối đen.
 
Người bên trong lẩm bấm mấy tiếng, cảm giác say mèm đã làm họ ngã gục.
 
Trong phòng mờ tối, gần như không nhìn thấy được gì, vậy mà Đổng Vi lại cực kỳ quen thuộc mà mò đến được chỗ mấy người họ đang ăn uống, xé tấm bảng mua ở quầy tạp hóa ra rồi đạp dưới đất hai cái, sau đó thảy lên bàn, rồi lại ném thêm năm mươi đồng nữa.
 
Cô dùng động tác nhanh gọn ôm hết tất cả đồ chơi vào lòng mình, lúc bước ra khỏi cửa, Đổng Vi liền gọi đến sở cảnh sát, giọng nói lạnh lùng nghiêm túc: “Tôi muốn tố giác, phía đông Tây Thành có người tụ tập đánh bạc…”
 
Lúc Đổng Vi ngồi xe rời đi thì một chiếc xe cảnh sát đang chạy về Tây Thành.
 
Mặt cô lạnh lùng, ngón tay lại dịu dàng vuốt lấy những món đồ chơi trong lòng mình, năm mươi đồng mua được năm mươi ngày Đổng Thiện Kiền bị bắt giam, cô lời rồi.
 
*
 
Lúc về đến nơi họp mặt đã là hơn một tiếng sau rồi, mọi người đều đã say đến mức nghiêng đông ngả tây.
 
Đổng Vi không thấy Đông Xuân Hạ và Cát Thâm nên cô gọi cho Đông Xuân Hạ một cuộc điện thoại. Cát Thâm bắt máy, lúc này Đổng Vi mới biết Đông Xuân Hạ uống say rồi, hai người họ đã về trước.
 
“Lúc anh đi không thấy em, bây giờ em về cùng bạn trai sao?”
 
“Đợi chút nữa rồi em về, anh chăm sóc Đông Xuân Hạ là được rồi.” Đổng Vi không trả lời anh cô về cùng ai, Cát Thâm cũng không hỏi nữa.
 
“Được, chú ý an toàn.”
 
Nếu Đông Xuân Hạ đã về rồi thì cô cũng không cần thiết phải ở đây nữa.
 
Ánh mắt Đổng Vi quét qua một vòng thì thấy Thịnh Kình Việt đang dựa vào sô pha, hình như là vì uống nhiều rượu nên đau đầu, ngón tay thon dài đang ấn lên xương chân mày, cô nhìn một hồi thì đối phương mới từ từ mở mắt nhìn sang.
 
Đôi mắt trở nên ẩm ướt dịu dàng vì uống say của anh có chút đỏ, ánh mắt nhìn sang đây lại rất tội nghiệp, đúng là không giống Thịnh Kình Việt.
 
Tim Đổng Vi run lên một cái, thế nhưng cô lại không do dự gì mà nhếch miệng rời đi.
 
Cô không muốn lúc cô tiến đến gần anh lại bị anh tránh xa ra nữa, cũng không muốn lần nào cũng chỉ có thể đứng phía sau nhìn theo bóng hình anh.
 
Cô…mệt rồi.
 
Đến sáng ngày tiếp theo, đám người uống say mèm đó mới từ từ tỉnh dậy, sau đó liền ngửi thấy một mùi vị được trộn lẫn bởi mùi rượu hôi hám cùng một mùi hương không tên nào đó, người nào người nấy đều lộ ra biểu cảm ghét bỏ bản thân mình.
 

“Chắc chắn tối qua tôi uống say rồi, vậy mà lại nhớ được mình xưng anh xưng em với Thịnh Kình Việt nữa.”
 
“Tôi cũng vậy…”
 
“Tôi nói tôi thường xuyên chăm sóc Đổng Vi, anh ấy còn uống với tôi ba ly nữa đó.”
 
“Vậy thì không phải là say rồi sao?” Đám con trai nhìn nhau, một nam sinh trong nhóm liền hỏi: “Thịnh Kình Việt đâu? Tìm anh ấy hỏi là được rồi.”
 
“Chắc anh ấy đã sớm về nhà rồi, chỗ chúng ta vừa dơ vừa hôi, sao anh ấy vẫn có thể ở đây được, Đổng Vi cũng sẽ không để anh ấy ở đây một mình đâu.”
 
Mấy nam sinh vừa nói xong thì thấy người trên sô pha bị đẩy ra, Thịnh Kình Việt từ trên sô pha ngồi dậy.
 
Tóc anh không biết bị gã nào say rượu vò đến loạn hết cả lên rồi, chiếc sơ mi trên người vừa nhăn vừa lộn xộn, còn có một mùi khó ngửi toả ra từ một bãi chất lỏng không biết là gì.
 
Lúc Thịnh Kình Việt đứng lên thì ngửi thấy được mùi trên người mình, sắc mặt anh khó coi đến mức như muốn giết người.
 
Anh đã không nhớ được mình bao lâu rồi chưa nhếch nhác như vậy rồi.
 
Anh không thích uống rượu, thế nhưng tối qua nghe những người đó nói họ đã chăm sóc Đổng Vi thì không kìm được mình mà uống say.
 
Mà trước đây đều có Đổng Vi gọi anh tỉnh dậy.
 
Sắc mặt Thịnh Kình Việt thay đổi, anh tìm kiếm Đổng Vi trong đám người, không ít người bị Thịnh Kình Việt gọi dậy, những ánh mắt vốn dĩ đang hỗn loạn mơ màng lúc nhìn thấy Thịnh Kình Việt thì trở nên rõ ràng hơn, sau đó họ bắt đầu thì thầm nói nhỏ.
 
Người đàn ông dơ dáy này thật sự là Thịnh Kình Việt hả?
 
Lúc Mạnh Nghệ Đình tỉnh dây thì liền ngửi thấy mùi hôi xộc thẳng vào mũi, suýt nữa thì ngạt thở mà ngất đi tiếp, cô mở miệng mắng: “Ai vậy, mới sáng sớm muốn hôi chết người ta rồi sao? Có chút tâm công đức nào không vậy?”
 
Thịnh Kình Việt ở ngay bên cạnh cô, nghe thấy mấy lời này của Mạnh Nghệ Đình thì bất giác nhìn qua.
 
Mạnh Nghệ Đình nhìn thấy Thịnh Kình Việt đang vội vã chỉnh lại tóc tai, chuẩn bị xoay chuyển lại hình tượng của mình: “A Việt, tôi vừa mới ngủ dậy, chưa tỉnh hẳn, mũi tôi hơi yếu một chút, quả thực là mùi đó cũng không quá khó ngửi đâu, thế nên tôi mới như vậy, thật ra bình thường tôi…”
 
Mạnh Nghệ Đình nhìn sang Thịnh Kình Việt, muốn giải thích cho hành động lúc nãy của mình, kết quả là tầm mắt của cô lại gần sát với áo sơ mi của đối phương.
 
Cô hít nhẹ một cái mới phát hiện mùi đó phát ra từ người của Thịnh Kình Việt.
 
“…”
 
Mạnh Nghệ Đình âm thầm dịch người về sau, ngậm miệng lại.
 
Những thứ mùi hôi hám cùng những ánh mắt “không thể tin được” đó đều cách Thịnh Kình Việt quá xa, việc duy nhất anh để ý là, Đổng Vi bỏ anh một mình ở lại đây?
 
Thịnh Kình Việt có chút ngạc nhiên.
 


Bình luận

Truyện đang đọc