BẠN TRAI CŨ LÀ TAY ĐUA CÓ BỆNH

Lửa trại bùng lên trên đảo Mauritius vào ban đêm, những ngọn lửa đó giống như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.

Chiếc du thuyền dừng yên tĩnh ở đó, khẽ đung đưa vì những đợt sóng do gió biển thổi vào.

Những ngôi sao phản chiếu trên mặt biển dường như đang chầm chậm xoay chuyển, tất cả đều chếnh choáng.

Chiếc thuyền rung lắc khiến cho tất cả mọi thứ đều trở nên khác với mặt đất bằng phẳng.

Góc độ lạ lẫm, cảm xúc mãnh liệt khiến Đổng Vi cảm thấy mình như chìm trong hồ nước mùa xuân, thứ nước đó như muốn hòa tan cả cơ thể cô.

Hoặc là bị bỏng.

Đổng Vi quyết định lần sau chắc chắn sẽ không ở trên thuyền nữa.

Nhưng sáng sớm ngày hôm sau đã tự vả mặt, làn gió biển mơn man, những con sóng nóng bỏng tha thiết, cùng với chiếc hôn nhẹ nhàng cũng đã đủ để khiến cho quyết định đó bị ném ra phía sau.

Đổng Xuân Hạ đang cắn ống hút, Cát Thâm dựa vào thành lan can nhìn đại dương bao la mà không khỏi thở dài, “Sắp đến trưa rồi, hai cái người này sao còn chưa ra, chậc chậc.”

Cát Thâm vuốt v e mái tóc bị gió biển thổi tán loạn của Đổng Xuân Hạ, có chút buồn cười nói, “Em đừng bận tâm nữa.”

Đổng Xuân Hạ đưa ống hút cho Cát Thâm, “Anh thử vị này đi, ngon lắm.”

Cát Thâm cũng không chê cô, thử một ngụm sau khi nghe lời cô nói.

“Ngon đúng không?”

“Ngon. Xuân Hạ, vậy em có đồng ý gả cho anh không?”

“Em mà nói ngon thì chắc chắn sẽ ngon.” Đổng Xuân Hạ nói xong thì bỗng ngần ra một lúc, “Anh vừa nói gì cơ.”

“Xuân Hạ gả cho anh có được không?”

Khi nhìn thấy Đổng Vi và Thịnh Kình Việt kết hôn ngày hôm qua, Cát Thâm phát hiện lời thề và sự thân thiết đó cực kỳ khiến người ta ngưỡng mộ.

Đổng Xuân Hạ la lối hét lên, “Cát Thâm, có ai cầu hôn như anh không, người ta thì hoa hồng đỏ, bữa tối dưới ánh nến, cầm nhẫn kim cương. Còn anh, lẽ nào anh cầm ống hút cầu hôn em sao?”

Bị Đổng Xuân Hạ nói như vậy, Cát Thâm cảm thấy có thể mình đã quá cẩu thả, nhưng anh không thể đợi thêm được một giây nào nữa, “Em đồng ý trước, rồi sẽ bù sau.”

“Có ai cầu hôn như anh thế chứ.”

Đổng Vi không biết Cát Thâm lại cầu hôn Đổng Xuân Hạ như vậy, mãi đến buổi trưa cô và Thịnh Kình Việt mới dậy.

Đó là bởi vì Hồ Vân Linh gõ cửa bên ngoài nên hai người mới tỉnh.

Đổng Vi đẩy người của Thịnh Kình Việt, nhìn thấy trên người anh toàn là những dấu vết bị cô làm cho loạn xà ngầu, nào là dấu hôn, vết cắn, vết cào, tất cả đều giao hòa với nhau.

Ngược lại cơ thể cô lại rất sạch sẽ, trừ một vài dấu đỏ lưu lại vì không thể kiềm chế ra, thì quả thật giống như cô c**ng bức Thịnh Kình Việt vậy.

Thịnh Kình Việt phát giác cô đang nhìn thân thể mình, liền hiểu rõ cô đang nghĩ gì, anh phì cười, “Em xem em đi, cơ thể anh bị em làm cho ra cái dạng này đây.”

Đổng Vi không phục, “Đấy chẳng phải vì anh sao, anh xem vết cắn này là vì đột nhiên anh không nói chuyện, chỉ biết lưu lại khi làm liều. Còn vết cào này, là vì lúc em nói anh dừng lại nhưng anh không dừng tạo thành. Còn sao lại có dấu hôn này, anh cũng không muốn nữa à.”

Sau khi hung hăng nói xong, cô mới phát hiện ánh mắt của người nào đó có chút bất thường.

Cô ngẫm nghĩ lại lời mình vừa nói, hận không thể tự tát mình một cái.

“Anh thôi đi, mẹ cũng qua gọi chúng ta rồi, không thể ngủ tiếp nữa đâu.”

Thịnh Kình Việt ừ một tiếng.

“Nhưng mà nói ra, làm sao anh có thể nhịn được thế.”

Tính chiếm hữu của anh mạnh như vậy, nhất định còn muốn lưu lại dấu vết trên người đối phương hơn cả cô.

Thịnh Kình Việt xuống giường, liếc nhìn Đổng Vi, “Vì em là bảo vật của anh.”

Bởi vậy anh không nỡ làm bị thương.

“Anh buồn nôn quá đi.” Đổng Vi ném cái gối vào người Thịnh Kình Việt.

Thịnh Kình Việt không hiểu, “Buồn nôn ở đâu chứ.”

“Sến sẩm.” Đổng Vi cảm thấy có thể anh nói không phải là câu tỏ tình sến súa, đó chỉ là những chuyện anh nghĩ trong lòng, nhưng Thịnh Kình Việt như vậy khiến cô kìm lòng không đặng, chỉ có thể lấy cái này để che đậy chính mình.

Dù sao thì cô cũng là người muốn xuống giường.

Thịnh Kình Việt mỉm cười, sau đó vào nhà tắm tắm rửa.

Đổng Vi nghĩ một lát, cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm một số câu tỏ tình sến sẩm, đợi lát nữa Thịnh Kình Việt đi ra, cô cũng muốn trêu chọc anh một chút.

Lúc Thịnh Kình Việt tắm xong đi ra ngoài, phát hiện mỗi lần Đổng Vi nói chuyện với anh đều dùng chữ “ngài”.

“Ngài lấy điện thoại qua đây giúp em.”

“Lát nữa ngài ăn gì vậy, em muốn ăn cá nướng.”

Vừa khó chịu vừa cổ quái.

Cuối cùng, Thịnh Kình Việt không nhin được nữa, mở miệng hỏi, “Tại sao em lại gọi anh là ngài thế?”

Đừng nói là Thịnh Kình Việt, ngay cả bản thân Đổng Vi cũng không quen. Cô nói lâu như vậy, rốt cuộc đã đợi được Thịnh Kình Việt hỏi cô.

Đổng Vi ấp úng nói, “Vì từ nay trở về sau, anh sẽ ở trong trái tim em rồi.”

Kết cấu trên dưới của chữ “ngài”* thì chữ anh nằm bên trên của bộ tâm.

*您: trong tiếng Trung, chữ này dùng để gọi những người có cấp bậc lớn hơn mình, mang màu trịnh trọng, lễ phép. Bên trên là chữ “你” chỉ đại từ nhân xưng như anh or em v.v.., còn bên dưới là chữ “心”, là một trong 214 bộ thủ của tiếng Trung, nghĩa là trái tim.

Khi Đổng Vi nhìn thấy câu này thì cảm thấy rất được.

Cô vốn cảm thấy Thịnh Kình Việt sẽ bị cô làm cho lạnh gáy.

Kết quả cô thấy ánh mắt của anh từ từ trầm xuống, không hiểu có chỗ nào đó bất thường.

“Vậy nên bây giờ anh mới ở trong trái tim em sao, chứ trước đây thì không ư?”

“Ài, không phải không phải, anh nghe em giải thích, thả em xuống, đừng đóng cửa, em không muốn lên giường.”

Đổng Vi thực sự không hiểu tại sao sự chú ý của Thịnh Kình Việt lại kỳ lạ như vậy.

Khoảng hai, ba giờ chiều hai người họ mới ra khỏi cửa, Đổng Vi và Thịnh Kình Việt vừa ra ngoài liền nhận được những ánh mắt khó nói thành lời của đám đông.

Cô cảm thấy kết hôn trên du thuyền như vậy quả không tốt.

Cảm nhận được ánh mắt Hồ Vẫn Linh nhìn qua, Đổng Vi lập tức cảm thấy xấu hổ.

Phảng phất như một đứa trẻ ăn chơi quên lối về.

Cô lén lút nói với Thịnh Kình Việt, “Ban ngày ban mặt, chúng ta phải tiết chế một chút.”

Thịnh Kình Việt không biết “tiết chế” mà Đổng Vi nói là có ý gì, đến khi chơi trò chơi, Đổng Vi chẳng thiết nói chuyện gì với anh, anh mới hiểu ra.

Có điều bà xã đại nhân đã mở lời rồi, vậy thì Thịnh Kình Việt sẽ ngoan ngoãn kiềm chế một chút.

Người chơi game đều là những người trẻ tuổi, Đinh Phi Vũ thân là một cậu ấm ăn chơi trác táng, chuyện này giao cho cậu ta đã làm cho bầu không khí trở nên sôi động.

Còn Đổng Vi và Thịnh Kình Việt lại ngồi cùng một số người lớn tuổi như Hồ Vân Linh, nghe bọn họ ôn lại những chuyện xưa cũ.

Đổng Vi nghe mãi, nghe mãi thì lực chú ý bỗng chuyển đến trên người Thịnh Kình Việt, cô nói anh kiềm chế một chút, đến bây giờ cả nắm tay anh cũng không nắm, cũng chẳng chuyện trò với cô được mấy câu.

Nghe lời thật đấy.

Cô thấy anh khẽ ngẩng đầu, không biết đang nghĩ gì. Cô ép giọng xuống, hiếu kỳ hỏi anh, “Anh đang làm gì vậy.”

“Xem máy bay.”

Máy bay?

Đổng Vi nhìn một hồi lâu, quả nhiên tìm thấy điểm sáng chớp lóe trên bầu trời, trước kia cô còn tưởng là ngôi sao cơ.

Chỉ là lúc Thịnh Kình Việt ngẩng đầu lên, yết hầu càng nổi bật, quan sát kỹ càng còn có thể thấy được dấu đỏ bên trên.

Đó là do cô cắn.

Đổng Vi khẽ mỉm cười, nhìn Thịnh Kình Việt như vậy, cô đột nhiên rất muốn hôn anh một cái, nghĩ vậy cô bèn lặng lẽ sáp đến, chuẩn bị hôn lén anh.

Dường như Thịnh Kình Việt cảm nhận được sự tiến gần của cô, cô vừa sượt một chút, anh liền cúi thấp đầu xuống.

Đổng Vi cảm thấy có chút xấu hổ, rõ ràng cô nói phải tiết chế một chút, nhưng bản thân mình lại không kìm được. Có lẽ Thịnh Kình Việt muốn hôn trực tiếp, nhưng nghĩ đến Đổng Vi nói phải kiềm chế, liếc thấy Hồ Vân Linh đang nhìn họ bèn ngừng lại.

Đổng Vi thật thà ngồi một lúc, phát hiện Thịnh Kình Việt lúc thì nhìn trời, lúc thì nhìn sang cô, cứ như đang đợi gì đó.

Cô đợi một lúc lâu thì thấy Thịnh Kình Việt sáp lại gần, trong giọng nói còn mang theo chút ấm ức, “Anh vẫn đang nhìn trời nhìn trăng này, sao em còn chưa hôn nữa.”

Trong phút chốc, trái tim Đổng Vi điên cuồng gào thét, Thịnh Kình Việt bị con nít nhập hả, sao lại biết làm nũng thế cơ chứ.

Quả nhiên Thịnh Kình Việt lại nhìn trời, Đổng Vi cũng phối hợp hôn anh. Kết quả Thịnh Kình Việt vẫn cúi đầu xuống, chỉ có điều lần này anh đã sẵn sàng hôn lên môi cô không trượt phát nào.

Lúc cảm xúc của hai người đang độ mãnh liệt, với nụ hôn này, Đổng Vi đã ném hết toàn bộ những lời mình nói cần phải kiềm chế lui sau não.

Trực tiếp kéo Thịnh Kình Việt chạy đến chỗ không người.

Hồ Vân Linh có chút bất lực nhìn bóng hình của đôi chim ri, Tang Dụ ở một bên ho một tiếng, “Mới kết hôn chính là thế, ngày mai chúng ta cũng về đi, tránh ở đây làm phiền hai đứa chúng nó.”

Hồ Vân Linh gật đầu, “Ừm, cho chúng thế giới riêng.”

Bên tai là tiếng huyên náo của bạn bè người thân thân thiết nhất, còn hai người bọn họ lại đang hôn nhau.

Thịnh Kình Việt cười nhẹ, “Không phải nói kiềm chế một chút à?”

Đổng Vi nhướn mày, “Anh là chồng em, em là vợ anh, thân mật chẳng phải rất bình thường sao.”

Thịnh Kình Việt cảm thấy nửa đời bôn ba của anh bỗng chốc có chỗ để trở về, anh bế ngang Đổng Vi, “Anh thấy em nói đúng, vì thế anh cũng không muốn kiềm chế nữa.”

Đinh Phi Vũ không nhịn được bèn la ó khi thấy Thịnh Kình Việt bế Đổng Vi về phòng của bọn họ.

Đổng Vi lại kiễng chân, muốn nhìn dáng vẻ không kiềm chế của Thịnh Kình như thế nào, kết quả ngày hôm sau cô đã ngủ một mạch đến tối.

Rất nhiều khách khứa rời đi vào ngày hôm sau, Đổng Vi kiên quyết trả du thuyền lại.

Ở trên biển quá k1ch thích đi.

Cảm giác mất kiểm soát, cảm giác hoàn toàn không biết mình đang ở đâu quả thực khiến người ta phát nghiện.

Nhưng anh không thể tiếp tục như vậy nữa, cứ như thế nữa thì eo của cô sẽ phế mất.

Vốn Đổng Vi vẫn còn sợ Thịnh Kình Việt biến thành cầm thú, kết quả cô phát hiện, người cầm thú nhất lại chính là cô.

Chỉ có điều Đổng Vi thấy không thể hoàn toàn trách cô được, đó còn chẳng phải vì cảm giác chạm vào những múi cơ bụng đó quá tuyệt và mồ hôi của anh quá mê hoặc.

Mặc dù đã trả lại phi thuyền, nhưng Đổng Vi quyết định vẫn ở đây chơi vài ngày rồi mới về.

Dù sao thì vẫn còn công việc, những ngày này xem như là tuần trăng mật của cô.

Hai người ở trong một khách sạn bên bờ biển, có thể nhìn thấy đại dương diễm lệ nhất vào mỗi sáng sớm, khi lặn còn có thể nhìn thấy vô số rặng san hô tuyệt đẹp, vẻ đẹp thơ mộng.

Còn Thịnh Kình Việt lại chơi lướt sóng, cảm giác đứng trên ngọn sóng vô cùng giống với khi đua xe.

Vốn Đổng Vi cũng muốn chơi, nhưng sau khi bị sóng đánh bật vài lần, Thịnh Kình Việt đã nghiêm cấm cô chơi trò đó.

“Tại sao anh lại có thể chơi.”

“Anh sẽ không bị thương.” Thịnh Kình Việt lấy rượu thuốc giúp Đổng Vi thoa lên vết máu tụ.

Đổng Vi xì một tiếng, “Anh thì không bị thương cơ.”

Tia tử ngoại ở vùng biển rất mạnh, Thịnh Kình Việt chỉ phơi nắng có mấy ngày, làn da trắng lạnh của anh đã biến thành màu lúa mạch, nhưng màu da của anh trở về lại rất nhanh, Đổng Vi cũng không lo lắng gì.

Cô nhìn khắp cơ thể anh đều là màu lúa mạch, quả thật không nhìn thấy chỗ nào bầm tím, cho dù có cũng sẽ bị màu sắc trên da anh che đậy.

Chỉ là Đổng Vi thuận tay bóp đầu gối Thịnh Kình Việt một cái, “Chỗ này đau không.”

Thịnh Kình Việt dừng lại động tác, “Sao em biết chỗ này có vết bầm?”

Đổng Vi chậc một tiếng, “Em cái gì chả biết, thôi bỏ đi, em không chơi nữa, ở đây tắm nắng.”

Tất nhiên là cô biết, bởi vì cô vô tình đá vào đầu gối của anh khi đang ngủ. Với tình trạng trong lúc đó, anh có thể dừng lại, điều đó chứng minh đầu gối nhất định có vấn đề.

Chỉ có điều những lời này không phải để nói cho Thịnh Kình Việt nghe, cô sợ rằng mình một buổi chiều của mình sẽ lại bị tiêu phí trên giường.

Thịnh Kình Việt gật đầu, bỏ thuốc rượu sang một bên, còn Đổng Vi đeo kính râm lên và nằm trên ghế, “Anh giúp em bôi kem chống nắng lên đi, thấy anh phơi nắng thành ra vậy, em sợ.”

Cô mặc một bộ áo tắm màu xanh lam nhạt, nằm thoải mái ở đó, hình xăm trên chân đẹp mê hồn, vóc dáng vừa liếc đã thu lại tất cả trong tầm mắt.

Thịnh Kình Việt đột nhiên muốn thả cô xuống biển, xem cô có phải do người cá biến thành, nếu không sao lại đẹp đẽ như vậy.

Anh cầm kem chống nắng lên, đổ một chút lên tay, sau đó giúp cô thoa từ bắp chân lên.

Bất kể là anh đã sờ qua bao nhiêu lần, thì đều sẽ chìm đắm trong xúc cảm này.

Đổng Vi cảm thấy Thịnh Kình Việt bôi ở đó quá lâu liền dùng chân đá anh, “Tay cũng cần phải bôi đó, anh nhanh lên chút, nếu không đợi anh bôi xong thì em cũng đen nhẻm rồi.”

Nói xong, động tác của Thịnh Kình Việt quả nhiên tăng tốc, chỉ có điều anh lại dừng khá lâu ở chỗ hình xăm.

Anh nhìn hình xăm đó liền nhớ lại chuyện Đổng Thiện Kiền làm với Đổng Vi năm đó. Cho dù sau này ông ta đã ra tù, nhưng sau khi ông ta ra khỏi đó lại đi trộm tiền đánh bạc và bị kết án vì tội cố ý gây thương tích.

Thịnh Kình Việt vẫn hận Đổng Thiện Kiền.

Lúc đó, Đổng Vi còn nhỏ như vậy, thế mà ông ta cũng xuống tay được.

Toàn thân Đổng Vi bị anh bôi đến phát nóng, cô bỏ kính xuống trừng mắt với anh một cái, nhưng không hề ngăn anh lại.

Sau đó bèn thấy Thịnh Kình Việt hôn lên hình xăm nơi đó, mang theo sự đau xót và thương tiếc.

Đổng Vi thấy cảm giác được người khác cưng chiều thật tốt.

“Đừng bôi kem chống nắng ở đây nữa, quay về bôi, nơi cần bôi còn nhiều lắm.” Đổng Vi cũng yêu thương Thịnh Kình Việt quá đỗi.

Hai người trở về khách sạn, Đổng Vi đổ một ít kem lên tay của mình, rồi sau đó tán ra theo cánh tay anh “Phải bôi kem như này mới được.”

Lớp kem chống nắng màu trắng được tán từ từ trên da, sau đó sẽ thấm từ từ.

Cô thấm một ít kem lên đầu ngón tay, bôi lên chỗ mà ánh nắng căn bản không tài nào chiếu đến được.

Nhưng cô đã bị Thịnh Kình Việt chặn đứng.

“Để anh giúp em.”

Chỉ là kem chống nắng này bôi có hơi lâu, đến khi trời tối sẫm vẫn chưa thể bôi xong.

Bình luận

Truyện đang đọc