BẠN TRAI CŨ LÀ TAY ĐUA CÓ BỆNH

Lúc về nước, Tang Nguyên Dã ngồi trên máy bay giận dỗi: "Sau này em sẽ không xuất ngoại với chị nữa đâu."

Đổng Vi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý nói: "À..., vậy sau đó em đừng đi Úc nữa."

Tang Nguyên Dã không muốn bị mất mặt nhưng cũng không cưỡng lại nổi sự hấp dẫn của việc đi chơi: "Em... em... ai nói em không đi, em đi chứ."

"Nhưng mà... chị không dẫn em theo đâu, haha." Đổng Vi cười ra tiếng.

"Chị hơi quá đáng rồi đó!" Tang Nguyên Dã tức giận tới mức đỏ cả mặt, hai tay vòng trước ngực, tức giận trừng mắt với người chị đang trêu chọc mình.

Đổng Vi che mắt bằng chụp mắt hình gấu mèo, nửa gương mặt đã bị che kín, chỉ còn lại một đôi môi đỏ mọng đang mỉm cười.

Tang Nguyên Dã vừa nhìn đã hết tức giận, cậu tới gần, nói: "Chị, lúc chị cười rộ lên là đẹp nhất."

Tuy Đổng Vi mang chụp mắt nhưng vẫn vỗ đầu Tang Nguyên Dã vô cùng chuẩn xác: "Chị có người trong lòng rồi."

"Chị... người phụ nữ này, không biết đầu óc đang nghĩ gì." Tang Nguyên Dã cảm thấy nói thêm vài câu với Đổng Vi nữa sẽ bị tức chết, cậu nh ỏ giọng thì thầm: "Chị, tại sao chị thích người kia vậy? Người kia có gì tốt chứ?"

Đổng Vi kéo chụp mắt xuống, nhíu mày với Tang Nguyên Dã, giữa lông mày toát ra tình cảm mãnh liệt, cô đâu có nói lời nào khiến Tang Nguyên Dã cảm thấy cô đang đùa giỡn cậu đâu nhỉ.

"Anh ấy có cơ bụng tám múi, em có không? Ngoại hình anh ấy đẹp trai hơn em, vóc dáng lại cao hơn em, hơn nữa còn có tiền hơn em." Cuối cùng Đổng Vi còn bổ một đao vào trong lòng Tang Nguyên Dã, "Lá gan của anh ấy lớn hơn em nhiều, bé con à."

Tang Nguyên Dã tự động câm miệng.

Vừa xuống máy bay, Đổng Vi đã nhìn thấy Đông Xuân Hạ.

"Vi Vi, lần này đi du lịch Bahrain thế nào?" Vẻ mặt Đông Xuân Hạ không chút thay đổi mà nhìn cô.

Đổng Vi trầm ngâm một hồi: "Làm sao mà cậu biết tớ đi Bahrain vậy?"

"Làm sao tớ biết? Tớ đọc hotsearch cho cậu nghe này." Đông Xuân Hạ lấy di động ra, gằn từng chữ một, "Tay đua hàng đầu của Trung Quốc giành được vị trí thứ hai trong trận đua F1, kích động tới mức vừa ôm vừa khóc cùng bạn gái."

Phía dưới khu bình luận.

"Bạn gái của tay đua này là người mẫu à, cao tới vậy."

"Wow, cuối cùng Trung Quốc cũng có vị trí riêng trong giải đấu F1, nhưng mà sự chú ý của tôi vẫn dừng trên người bạn gái anh ta, vóc dáng cô ấy thật đẹp, xem vòng eo kia kìa..."

Đông Xuân Hạ đọc những bình luận này với giọng điệu không chút tình cảm khiến Đổng Vi thấy thẹn vô cùng, cô nghe bạn mình đọc những lời này, vội vàng đưa tay che lỗ tai Tang Nguyên Dã lại: "Xuân Hạ, em ấy vẫn đang tuổi vị thành niên!"

Tang Nguyên Dã lấy tay lay lay tay Đổng Vi: "Em muốn nghe."

Đông Xuân Hạ ngậm miệng, đưa điện thoại di động cho Đổng Vi: "Tự xem đi."

Tang Nguyên Dã đưa hai mắt tới gần muốn nhìn chung lại bị Đổng Vi né đi chỗ khác.

Trên trời nhiều camera như vậy, hơn nữa còn là lần đầu tiên Trung Quốc có mặt trong giải đấu F1, nên cô đã nghĩ tới việc mình bị chụp nhưng cô hoàn toàn không quan tâm.

Trước kia cô muốn trả thù Thịnh Kình Việt nên mới không muốn nói cho người khác biết, nhưng lần này... Đổng Vi nghĩ tới nụ hôn sợ hãi bất an của Thịnh Kình Việt, cũng như dáng vẻ tiều tụy, khẩn cầu cô đừng rời khỏi anh.

Đổng Vi mấp máy môi, đưa điện thoại di động cho Đông Xuân Hạ, cười nói: "Không sao đâu, bị chụp thì bị chụp, đến lúc đó tớ đăng bài lên Weibo, để mọi người đều biết anh ấy là bạn trai tới."

"Tớ không nói cái này." Đông Xuân Hạ cầm điện thoại di động cất vào, trừng mắt nhìn Đổng Vi, "Cậu thật sự làm hòa với anh ấy rồi hả?"

Đổng Vi nhướng mày, không nói chuyện.

Tang Nguyên Dã ở bên cạnh nói: "Người đàn ông kia muốn theo đuổi chị ấy một lần nữa, ai ngờ hai người mới gặp mặt lần đầu tiên đã hôn nhau rồi."

Đổng Vi che miệng Tang Nguyên Dã: "Sao thằng nhóc này nói nhiều vậy chứ? Ai quy định lần đầu tiên gặp thì không thể hôn nhau?"

"Ưm ưm..." Tang Nguyên Dã vẫn còn muốn nói cậu ăn cẩu lương ăn tới nỗi mệt mỏi nhưng lại không nói ra lời.

Đông Xuân Hạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Tớ biết ngay cậu sẽ bồi thường bản thân mình cho anh ta."

"Không phải, chúng tớ chỉ không nhân danh tình yêu để làm tổn thương đối phương nữa mà thôi."

Đổng Vi nở nụ cười, trong ánh mắt chứa vẻ tự tin và ngọn lửa cực nóng như ngày hè, nụ cười tươi y hệt như đóa hoa hồng kiều diễm nở rộ vào sáng sớm, tự do phóng khoáng.

Cô của hiện tại mới là cô chân thật và vui vẻ nhất.

Đông Xuân Hạ nhìn Đổng Vi hiện tại thì xem như đã hiểu, có người đã được định trước kết quả vào lần gặp mặt đầu tiên, cho dù lòng vòng một thời gian dài như vậy, cuối cùng hai bên cũng sẽ lại yêu nhau như lúc đầu.

Thịnh Kình Việt rất muốn về nước cùng Đổng Vi nhưng hiện tại anh còn việc chưa làm xong ở Bahrain, sau khi chấm dứt trận đấu, tất cả tay đua đều phải cùng nhau tham gia tiệc chúc mừng để biểu lộ rõ ràng rằng tình hữu nghị là điều ưu tiên hàng đầu, trận đấu chỉ là mục đích phụ.

Thịnh Kình Việt không dùng Weibo, chỉ có Đinh Phi Vũ tạo giúp anh một tài khoản Weibo, thỉnh thoảng sẽ đăng một chút lộ trình đang đua xe ở đâu, anh không biết hôm nay ảnh chụp đã xuất hiện trên Weibo mà còn bị người ta thảo luận đã lâu.

Lái xe đoàn xe Ferrari là Michael, nhìn thấy Thịnh Kình Việt ở kia, vô cùng nhiệt tình đi tới chào hỏi anh, tuy hôm nay anh ta vô cùng tức tối vì bị Thịnh Kình Việt truy đuổi nhưng không thể phủ nhận Thịnh Kình Việt chính là một chú ngựa ô, anh ấy càng thưởng thức tài năng của Thịnh Kình Việt nhiều hơn, bởi vậy nên mới chủ động bắt chuyện với Thịnh Kình Việt.

"Tôi thích xe đua của cậu, màu sắc rất đẹp."

"Cảm ơn." Thịnh Kình Việt gật gật đầu.

Đó là màu Đổng Vi thích, anh cũng thấy vô cùng đẹp.

"Bạn gái của cậu cũng rất đẹp." Michael giơ ly cụng vào ly của Thịnh Kình Việt, "Nếu hôm nay bạn gái tôi có ở đây, chắc chắn sẽ cho tôi một nụ hôn nóng bỏng và nồng nhiệt."

"Tại sao cô ấy không đến đây?"

"Bởi vì cô ấy mang thai, ha ha, tôi sắp được làm bố rồi." Michael nở nụ cười, chẳng qua trong gương mặt tươi cười của anh mang theo một chút mong nhớ, "I miss her."

Thịnh Kình Việt cũng chầm chậm nâng ly uống hết rượu: "Tôi cũng nhớ cô ấy."

Đinh Phi Vũ nhìn Thịnh Kình Việt và Michael tán gẫu, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn đi tới kéo Thịnh Kình Việt qua một góc.

"Sao vậy?"

Đinh Phi Vũ mở di động ra, "Ảnh chụp ôm nhau của cậu và Đổng Vi hôm nay bị gửi về trong nước, sau đó Đổng Vi đăng một tin lên Weibo và tag @ tên cậu vào, tôi đọc không hiểu..."

Thịnh Kình Việt "Ừ" một tiếng, cụp mắt rũ mi xuống, bàn tay nắm chén rượu có hơi run rẩy, cô muốn thanh minh trên Weibo sao?

"Nhưng toàn bộ cư dân mạng đều chúc phúc hai người, làm sao bọn họ biết hai người ở cùng một chỗ vậy?"

Sau khi Đinh Phi Vũ nói xong, đột nhiên Thịnh Kình Việt ngước mắt lên, cầm điện thoại di động qua xem.

Bài đăng Weibo của Đổng Vi rất ngắn, Thịnh Kình Việt khẽ nở nụ cười.

Đổng Vi nhìn trời nhìn mây từ sáng sớm đến hoàng hôn @Thịnh Kình Việt.

"Cậu cười gì đó?" Đinh Phi Vũ không hiểu, "những lời này có ý nghĩa gì sao?"

"Không có ý nghĩa gì đâu, giúp tôi mua vé máy bay, tôi muốn về nước ngay bây giờ."

Thịnh Kình Việt trả điện thoại cho Đinh Phi Vũ, nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi, tất cả lo lắng đều rút lui vào một phút này.

"Không có ý nghĩa gì, vậy tại sao cậu muốn về nước, cậu nói tôi biết đi!"

Thịnh Kình Việt ngồi máy bay về nước ngay lúc mặt trời mới bắt đầu mọc.

Quả thật câu nói kia không có ý nghĩa gì, nhưng một câu đầy đủ của nó hẳn là, nhìn trời nhìn mây từ sáng sớm đến hoàng hôn, đi cũng nghĩ về người, ngồi cũng nghĩ về người.

Thịnh Kình Việt nhìn mặt trời từ từ lên cao ngoài cửa sổ, khóe miệng lộ ra nụ cười khẽ.

Đổng Vi, anh cũng nhớ em, cho nên lần này đến lượt anh đi tìm em. 

Đổng Vi vốn cho rằng phải vài ngày sau Thịnh Kình Việt mới trở về, nhưng ngay lúc nghe tiếng đập cửa, trái tim cô cũng đập nhanh vô cùng. 

Đổng Vi vội vàng la to: "Con đi mở cửa, con đi mở cửa!"

Hồ Vân Linh vừa mới từ trong phòng đi ra đã thấy Đổng Vi đang vội vàng đi mở cửa, cười mắng: "Cái con bé này, ngay cả dép cũng không mang, đi gấp vậy làm gì?"

Đổng Vi cũng không biết tại sao mình vội vàng như thế nhưng trong đầu cô có một âm thanh nói cô biết, ngoài cửa là Thịnh Kình Việt

Đổng Vi mở cửa ra, ngoài cửa không có ai, ngón chân của cô dường như cũng thất vọng, không nhịn được mà xoắn lại với nhau, ngay lúc cô chuẩn bị đóng cửa đã thấy trên mặt đất có đặt một hộp điểm tâm, một nắm kẹo.

Đổng Vi nhìn chằm chằm vào thứ kia, cuối cùng nhẹ giọng cười ra tiếng, khom lưng ôm đồ kia vào ngực, lúc ngẩng đầu đã nhìn thấy Thịnh Kình Việt.

Thịnh Kình Việt lấy một cây lược nhỏ trong lồ ng ngực ra, "Còn có cái này nữa."

Đây là vật năm đó Thịnh Kình Việt trao đổi với cô. 

Đổng Vi nhận lược, mỉm cười nhìn Thịnh Kình Việt, "Sao anh trở về rồi?"

"Miss you."

Đổng Vi cảm thấy có lẽ từ "miss you" là từ dễ nghe nhất trên thế giới này, nếu không thì tại sao tim cô lại đập nhanh đến thế, mặt lại nóng đến vậy.

Trong hành lang lờ mờ tối, ánh sáng đột nhiên di chuyển tới góc cầu thang, để lại cho hai người một không gian mập mờ có một không hai, Đổng Vi đi về phía trước, cười chúm chím rồi lao tới, cắn vào cằm anh một cái, ậm ờ nói: "Là em nhớ anh trước."

Đi cũng nhớ, ngồi cũng nhớ.

Tiếng kêu của người đàn ông vang lên trong hành lang, sau đó lập tức trao cho cô một nụ hôn đầy nỗi nhớ mong ngày đêm.

Nếu nụ hôn lần trước mang theo sự cẩn thận và thăm dò thì lần này là thâm tình và chiếm hữu.

Đổng Vi suýt nữa không cầm được đồ trong tay nhưng Thịnh Kình Việt hết sức chuyên chú hôn môi cũng vừa chụp lấy mấy thứ đó một cách chính xác.

Đổng Vi bị hôn tới mức hai chân nhũn ra, thậm chí đầu ngón chân không ai chú ý cũng đã đỏ lên, cô thở hổn hển đẩy đẩy Thịnh Kình Việt, anh mới lưu luyến buông cô ra.

"Làm sao anh biết em ở đây?"

Nơi ở của Tang gia vô cùng an toàn, sao Thịnh Kình Việt có thể tìm tới đây, Đổng Vi vô cùng tò mò.

"Nguyên Dã nói anh biết." Yết hầu Thịnh Kình Việt có một vết cắn nho nhỏ, lúc nói chuyện nó di chuyển lên xuống, rất kỳ lạ.

Ánh mắt Đổng Vi hơi né tránh, không dám nhìn thẳng dấu vết mình để lại: "Hai người thêm bạn nhau lúc nào, sao em không biết?"

Thịnh Kình Việt cười nhẹ: "Vi Vi, ngày mai anh có thể hẹn em đi chơi không?"

Cho dù hai người họ đã yêu nhau nhưng anh cũng muốn cho cô một sự khởi đầu để che lấp đi những ký ức mờ mịt và nhạt nhòa đó.

Hồ Vân Linh cảm giác thời gian ra ngoài của Đổng Vi quá dài nên hỏi với ra một câu: "Vi Vi?"

Đổng Vi lên tiếng, sau đó gật đầu với Thịnh Kình Việt, "Được."

"Số điện thoại của em đây." Lúc trước Đổng Vi đi, trực tiếp không dùng số điện thoại cũ nữa, tình hình hiện tại của bọn họ cũng giống như mới quen vậy, trao đổi số di động này nọ.

Đổng Vi thêm Thịnh Kình Việt vào danh sách bạn tốt một lần nữa, bỗng nhiên có chút nhớ nhung, muốn xem sau khi cô rời khỏi thì Thịnh Kình Việt sẽ gửi tin gì cho cô.

"Em có thể xem di động của anh được không?"

Thịnh Kình Việt đưa thẳng điện thoại cho Đổng Vi.

Đầu ngón tay Đổng Vi nhẹ nhàng trượt một cái, Thịnh Kình Việt quả thật là một cán bộ kỳ cựu, rất ít nói chuyện với người khác nhưng lại biết ghim tin nhắn của cô lên đầu.

Cô hơi run rẩy mà mở khung tin nhắn lên, nhìn thấy những tin nhắn của Thịnh Kình Việt sau khi cô đi, hỏi cô đi đâu, sau đó chỉ chia sẻ từng chút từng chút cuộc sống sinh hoạt cho cô.

"Hôm nay nằm mơ thấy em, rất nhớ em."

"Anh mới mua một cây Tường vi vô cùng tươi, rất đẹp, [hình ảnh]."

.......

Mà tin nhắn cuối cùng anh gửi cho cô chỉ có ba chữ "ohh".

Đổng Vi nén nước mắt chỉ vào tin nhắn cuối cùng: "Đây là ý gì?"

Thịnh Kình Việt nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, sau đó ấn vào tin nhắn kia chuyển vào một trang phiên dịch.

Đổng Vị nhìn phía dưới tin nhắn đột nhiên xuất hiện năm chữ.

Ohh.

Ở lại bên cạnh anh.

Tất cả nguyện vọng của anh, cuối cùng đã biến thành cái này, chỉ hi vọng cô có thể ở bên cạnh anh. 

Đồ vật trong lồ ng ngực rơi xuống mặt đất, Đổng Vi ôm chặt Thịnh Kình Việt, lặp lại từng câu từng chữ: "Em sẽ ở mãi bên cạnh anh, em sẽ."

Thịnh Kình Việt cũng ôm chặt Đổng Vi "Được."

Bình luận

Truyện đang đọc