BẠN TRAI KHÔNG CHỊU CHIA TAY CŨNG TRỌNG SINH

Hứa Hạc lại liên tiếp hỏi vài người, mọi người đều đồng ý, Vương Tu đi theo cậu, một tay xách Nhục Nhục, một tay note trên di động.

Hắn cũng không ngốc, biết được ý tưởng của Hứa Hạc thì chủ động hỗ trợ.

Hứa Hạc hỏi các quầy bán trái cây rồi đến bán quần áo, lại đến quầy bán đồ chơi.

Chờ hỏi xong một vòng thì trời đã tối, Hứa Hạc đi phía trước nghiêng đầu hỏi hắn, “Nhìn ra vấn đề sao?”

Vương Tu gật đầu, “Những quầy hàng này rõ ràng gần nhau nhưng sản phẩm bán chạy nhất lại không giống nhau.”

Ví dụ như quầy hàng đầu tiên, bán chạy nhất là táo đông, quầy hàng thứ hai bán chạy nhất là đào đông, quầy hàng thứ ba bán chạy nhất là quả cam.

Rõ ràng rất gần nhau, quầy hàng cũng bày đủ loại quả, nhưng lại khác nhau như thế.

Thật ra khác biệt cũng không lớn, chỉ là bán chạy thứ nhất thứ hai thứ ba mà thôi, nhưng chỉ điểm này cũng đủ để hai người có ý tưởng.

“Bọn họ là đối thủ cạnh tranh, tất nhiên sẽ không hợp tác với nhau, nhưng nếu trung gian có thể hợp tác chuyển quả cam mà nhà thứ nhất bán không chạy, đưa cho nhà thứ ba bán, chuyển táo đông còn thừa của nhà thứ hai cho nhà thứ nhất bán, vừa vặn bổ sung cho nhau.”

Hứa Hạc nói ra suy nghĩ của mình, “Em muốn làm một nhà trung gian.”

Ý tưởng này của cậu tuy đột nhiên nhưng cũng không phải chưa từng suy xét, “Hiện bên trung gian đều là vì thuận tiện cho khách hàng, không có mấy nhà thuận tiện cho người bán, em làm trung gian để người bán không có tồn kho, đồ ăn uống sẽ không bị quá thời hạn mà lãng phí.”

Thật ra rất nhiều xưởng bán không hết sẽ kịp thời mang về bảo quản, thay đổi nhà cung cấp, nhưng đó là xưởng lớn, hơn nữa phải có điều kiện về chất lượng hoặc là nhập hàng số lượng lớn.

Còn mấy quầy hàng ven đường thế này căn bản không có bảo đảm, bán không hết chỉ có thể tự ăn hoặc cho bạn bè, kiếm không được bao nhiêu, phần lớn còn để hỏng, lãng phí đồ ăn.

“Ý tưởng thì tốt nhưng thực hiện khá rắc rối, hơn nữa hợp tác với một hai nhà thôi thì không được, phải mở rất rộng, loại hàng hóa này vận chuyển cũng khó khăn, Hứa Hạc, em thật sự muốn làm không?”

Không thể không nói ý tưởng này rất có tiềm lực, giống như cơm hộp Mỹ Đoàn, hoặc xe đạp công Tích Tích Xuất Hành.

Kỳ thật lúc này cơm hộp Mỹ Đoàn, Tích Tích Xuất Hành còn chưa ra đời, Hứa Hạc có thể trực tiếp làm những hạng mục này, nhưng cậu không làm, bởi vì phải giữ lại lương tâm, không thể vì mình sống lại mà sao chép người khác, đoạt ý tưởng làm ăn của người ta.

“Thương hiệu nào lúc mới ra đời đều không thuận lợi, nếu bọn họ có thể đứng vững bắt đầu từ con số 0, vì sao em không thể?”

Hứa Hạc tràn đầy tin tưởng, “Hiện tại em còn trẻ, có rất nhiều cơ hội nếm thử thất bại.”

Hơn nữa vừa nãy cậu hỏi rồi, mười nahf đã có tám nhà đồng ý, còn hai nhà cảm thấy cậu là kẻ lừa đảo, không có ý tốt.

“Thật sự không được thì có thể làm miễn phí trước, làm lớn rồi mới thu phí.” Hiện tại cậu chỉ cần ký hợp đồng với người bán, liên hệ công ty vận chuyển, không cần quá lớn, trước tiên cứ làm trong thành phố trước rồi mới mở rộng ra.

Vương Tu gật đầu, “Anh làm cùng em.”

Hứa Hạc liếc mắt nhìn hắn, “Anh lo chính mình trước đi, cuối năm không bận sao?”

Cuối năm là mùa cao điểm bất động sản, lúc này người trẻ tuổi ra ngoài làm việc sẽ trở về, người nhà tích cực sắp xếp gặp mặt, kết hôn, kết hôn thì phải có nhà, bất động sản tự nhiên cũng bán tốt hơn.

Vương Tu cả ngày đặt tâm tư trên người cậu, công ty cũng không thèm quản.

“Công ty có nhiều lãnh đạo như vậy, không phải chỉ ăn không làm, chuyện gì anh cũng phải lo thì còn cần bọn họ làm gì?”

Bỏ tiền ra thuê các quản lý lãnh đạo chính là muốn san sẻ cho hắn, suy xét giúp hắn, ưu thế và hạn chế đều phải cân nhắc trình ra, Vương Tu chỉ cần đồng ý hoặc từ chối là được.

“Anh có thể giúp em làm trang web và app, việc này anh am hiểu nhất.” Hắn còn có thể dựa vào thủ đoạn h.ack.er, giúp Hứa Hạc đẩy lên các trang web lớn, giống như lần trước làm app cứu trợ ch.ó mèo.

Hiện tại đã rất hot, đã phát triển thành trạm cứu trợ.

Trạm cứu trợ những nơi khác cũng gửi thông tin về ch.ó mèo lưu lạc nhờ người nhận nuôi, lấy nhận nuôi thay cho mua bán.

Hứa Hạc suy nghĩ, lần trước Vương Tu làm app cho ch.ó mèo lưu lạc khá tốt, vì thế đồng ý, “Cũng đúng, anh dạy em đi, em cũng muốn học.”

Trước kia cậu cũng có ý tưởng làm trang web nhưng chưa có điều kiện, lại còn lười, không có thời gian rảnh, vừa vặn ăn Tết đã xin nghỉ việc, có thể ở nhà nghiên cứu.

Có Vương Tu giám sát nên không lo sẽ lười biếng, chỉ sợ Vương Tu muốn dỗ cậu nghỉ ngơi.

Nếu Vương Tu thật sự dỗ cậu nghỉ ngơi thì cậu phải kiên trì làm việc.

Sự thật chứng minh cậu nghĩ nhiều rồi, lúc Vương Tu làm việc còn nghiêm túc hơn cậu nhiều, cầm tay chỉ dạy, về khách sạn đã bắt đầu lên kế hoạch, nói toàn từ chuyên môn, Hứa Hạc không chen vào được, cũng may Vương Tu tri kỷ, cái gì cũng giải thích với Hứa Hạc, dần dần Hứa Hạc cũng có thể thực hành một chút, thậm chí nhúng tay vào viết code.

Cậu vốn không ngốc, sau khi bệnh tốt lên thì lực chú ý tập trung, năng lực lý giải mạnh mẽ, có thể suy một ra ba.

“Module có phải tăng thêm như vậy không?” Hứa Hạc đặt một chuỗi code trong một khoảng trống, tăng thêm module rồi hỏi Vương Tu.

Vương Tu gật đầu, “Em nhìn trang chủ xem thế nào?”

Hứa Hạc mở trang chủ, phát hiện hình ảnh bị lệch.

“Hình ảnh quá lớn, không thể hiển thị đầy đủ, em cho nhỏ lại.” Vương Tu chỉ hai số trong code, “Một là độ dài, một là độ rộng, em sửa đi.”

Hứa Hạc sửa lại một lần, vẫn nhỏ, lần thứ hai mới vừa vặn, hình ảnh đầu tiên của trang chủ đã hoàn thiện.

Hình ảnh là Vương Tu PTS, gọi là Nhà thiên hạ, ở giữa có logo phi hạc, đại biểu cho Hứa Hạc.

Vương Tu muốn thêm mình vào nhưng không biết lấy biểu tượng gì, đơn giản làm người đàn ông sau lưng Hứa Hạc, tất cả bối cảnh, trời xanh mây trắng, đều là hắn.

Hai người bọn họ chuẩn bị một cái thùng rỗng thật tốt, ổn rồi cũng nên đi về, nơi này gần nhà ông bà nội Hứa Hạc, vừa vặn ba mẹ Hứa Hạc cũng phải về nhà thăm ông bà nội nên hỏi Hứa Hạc khi nào trở về.

Hứa Hạc nói hôm nay về, muộn hơn ba mẹ cậu khoảng một hai tiếng.

Vương Tu nghe nói cậu phải đi về thì có chút không muốn, “Hứa Hạc Hạc, anh có về cùng em không?”

“Không được đâu nha Vương Tu Tu.” Hứa Hạc từ chối hắn, “Ăn Tết phải đoàn tụ với ba mẹ chứ không phải với ba mẹ em.”

“Nhưng ba anh có vợ rồi, còn có vài đứa con, căn bản không cần anh.” Chuyện nhà Vương Tu Hứa Hạc chỉ biết mặt ngoài, cũng không biết chỉ có Vương Tu là con ruột của Vương Hưng Hoài, những người khác đều là nuôi con hộ người ta.

“Anh chỉ muốn ăn Tết với Hứa Hạc Hạc, chỉ có Hứa Hạc Hạc là người nhà của anh.” Vương Tu nỗ lực tranh thủ, “Anh có thể ở khách sạn gần đó, chờ em rảnh tới xem anh cũng được.”

Hứa Hạc cạn lời, “Thôi đi, lạnh như vậy chạy tới chạy lui làm gì.”

Cậu lười như vậy, làm trang web cũng không cần chạy ra ngoài, chỉ cần nằm trên giường, thoải mái như thế chạy ra làm gì?

Vương Tu ủ rũ, “Đã biết, anh trở về chờ em.”

Dáng vẻ của hắn như cún lớn, khiến người khác không đành lòng từ chối, “Được rồi được rồi, anh về cùng em đi.”

Vương Tu đôi mắt sáng ngời, “Thật sao?”

“Ừm.” Hứa Hạc nhướng mày, “Dù sao nhà ông bà nội cũng giàu, không thiếu một chén cơm của anh.”

“Đúng thế đúng thế.” Vương Tu phụ họa.

Vì thế Vương Tu cùng cậu trở về nhà ông bà nội, ba mẹ và chị gái cậu đã tới rồi, nhìn thấy Vương Tu thì sửng sốt, biểu tình có chút xấu hổ.

Dù sao Vương Tu cũng là lãnh đạo trực tiếp của ba cậu, địa vị cao hơn ba cậu, chỉ có ông bà nội mới có tư cách tiếp đón.

Lần trước ở nhà ngoại, không phải nhà mình nên không có cách nào tiếp đón Vương Tu với mức đãi ngộ cao nhất, lại có Hứa Hạc ngắt lời, kéo Vương Tu đi bàn khác, lúc này mình tương đương với chủ nhà, không thể giống lần trước chiêu đãi khách quý có lệ như vậy nữa.

Nhưng lại có vấn đề khác, Vương Tu với Hứa Hạc là cùng thế hệ, cũng là lãnh đạo trực tiếp của Hứa Tâm Viễn, bối phận rối loạn, ba cậu suy tính lúc lâu vẫn không biết nên gọi là Vương tổng hay là Tiểu Vương?

Thật ra Vương Tu rất lễ phép thậm chí giả ngoan, hiểu chuyện đứng lên, gọi một tiếng ‘chú Hứa’, “Chú Hứa, ngoài công việc gọi cháu Tiểu Vương là được.”

Một tiếng ‘chú Hứa’ này đã quyết định hộ ba cậu rồi.

Kỳ thật nói đến cũng lạ, một tổng tài lớn, Tết nhất không ở công ty cho tốt, chạy lung tung cái gì?

Chạy tới nơi khác thì thôi, nhất định phải chạy tới nhà ông, lại còn là anh em của con ông, bảo phụ huynh như ông phải vứt mặt mũi đi hướng nào đây?

Nếu ông gọi Vương tổng, con ông gọi tên hắn, thế thì ra cái gì?

Trong nhà vốn đã bày biện đầy bàn, đang ăn cơm, mới đầu không khí náo nhiệt, Vương Tu vừa đến thì tất cả đều giằng co, trầm mặc không ai nói gì, cho dù nói cũng nói chuyện công việc.

Vốn là chuyện nhà, sau lại biến thành ba cậu, ông nội và chú cậu cùng nói về hướng đi của thị trường, từ đông nói tới tây, ngoài mặt hài hòa nhưng trên thực tế đều đang xấu hổ cố tìm đề tài.

Phần lớn vẫn là cảm thán, không nghĩ tới chủ tịch của bất động sản Gia Thắng lại trẻ tuổi như vậy, Vương Tu cũng khiêm tốn, nói tất cả đều nhờ ba hắn.

Chú của Hứa Hạc liền khen Vương Tu, nói hắn không chỉ tuổi trẻ đầy hứa hẹn mà còn đặc biệt khiêm tốn, có phẩm chất mà người trẻ tuổi ít có vân vân.

Hứa Hạc nhìn không nổi nữa, “Ông, ba, chú, mọi người đừng khen nữa, khen tiếp hắn muốn lên trời luôn.”

Vương Tu cười thẹn thùng.

Kỳ thật không chỉ ông nội, ba và chú Hứa Hạc coi trọng Vương Tu, Vương Tu cũng phá lệ coi trọng bọn họ, còn hơi hồi hộp, dù sao sau này cũng là ông nội, ba và chú của hắn, có thể không hồi hộp sao?

P/S: Chương này chứa thuật ngữ IT, nếu không chính xác xin bỏ qua cho.

Bình luận

Truyện đang đọc