BẠN TRAI KHÔNG CHỊU CHIA TAY CŨNG TRỌNG SINH

Hứa Hạc muốn đi, Vương Tu nóng nảy cởi bao tay giữ chặt cậu, “Hứa Hạc, lúc anh ôm em rất mềm, không cứng.”

Hứa Hạc: “……”

“Không tin anh lại ôm một cái, em cảm thụ một chút.”

Hứa Hạc: “……”

Vương Tu cởi nốt cái bao tay khác, ném xuống đất đi ôm Hứa Hạc.

“Đứng vững.” Hứa Hạc quát lớn.

Vương Tu nhanh chóng đứng vững, “Hứa Hạc, anh thật sự không cứng, rất mềm.”

Hứa Hạc: “……”

“Về rửa chén đi, em ra ngoài có việc, hôm khác lại qua đây xem.” Lời này tất nhiên là lời khách sáo, cậu bận như vậy làm gì có thời gian đến nhìn hắn.

Vương Tu hiểu rõ, ánh mắt ảm đạm xuống, “Hứa Hạc, có phải em muốn bỏ rơi anh, sau đó đi chơi với Trương Nam Sinh?”

Hắn có lịch sử trò chuyện của cậu, cũng biết chuyện cậu hẹn Trương Nam Sinh.

Hứa Hạc nhướng mày, “Trương Nam Sinh nói?”

Vương Tu lắc đầu, “Không phải, anh đoán.”

Hắn nói có sách mách có chứng, “Hôm nay em không đi làm, về sớm như vậy không phải đi chơi chẳng lẽ là về làm bài tập? Chơi một mình chắc chắn không thú vị, nhất định sẽ rủ thêm Trương Nam Sinh.”

Hứa Hạc: “……”

“Đoán sai rồi.” Cậu cứng mặt nói dối, “Em đúng là đi về làm bài tập.”

Vương Tu: “……”

Nếu không phải đã xem lịch sử trò chuyện của hai người thì anh cũng bị em lừa rồi.

“Hứa Hạc, đi cùng Trương Nam Sinh rất nhàm chán, hắn vừa mới thất tình nhất định sẽ nói một đống lời vô nghĩa, không chừng còn muốn uống rượu, buổi tối em phải nhận việc, làm sao tiếp hắn được. Không thì vậy đi, trưa nay em ở cùng anh, tối nay anh tiếp hắn, một công đôi việc được không?”

Hứa Hạc suy xét một chút, nghiêm chỉnh nói, “Đừng có nói bậy, em về sớm để làm bài tập.”

Vương Tu: “……”

Hứa Hạc kéo vạt áo sơmi từ tay Vương Tu, vẫy tay chào tạm biệt, vừa mới đi hai bước đột nhiên quay về, “Anh biết mặc cả không?”

“Hả?” Vương Tu kinh ngạc.

“Em hỏi anh có biết mặc cả không?” Hứa Hạc nói lại một lần.

Vương Tu đương nhiên không biết, tuy từ nhỏ hắn không được coi trọng, nhưng dù sao cũng xuất thân hào môn, không thiếu tiền, tất nhiên sẽ không mặc cả.

Hơn nữa trước kia tính tình hắn yếu đuối, không dám cãi, sau lại làm ông chủ việc, mặc cả đều là người phía dưới xử lý, không đến lượt hắn làm.

Nhưng hắn không thể nói như vậy, nếu nói vậy sẽ bỏ lỡ cơ hội được ở chung với Hứa Hạc trưa nay, “Anh biết.”

“Thế còn không mau đi chuẩn bị?” Hứa Hạc ôm ngực đứng ở ngoài cửa, “Em chờ anh.”

Vương Tu vui vẻ, trơn tru nhặt bao tay trên mặt đất, cuối cùng lại không yên tâm, kéo Hứa Hạc vào bên trong cánh cửa, khóa lại rồi mới đi rửa chén, vừa rửa vừa hỏi Hứa Hạc, “Chúng ta đi đâu?”

“Không biết.” Hứa Hạc trả lời có lệ.

“Thế đi làm gì?”

“Không biết.” Hứa Hạc trả lời càng có lệ.

“Vậy anh mặc tây trang được không? Buổi tối anh còn có cuộc họp.” Kỳ thật là buổi chiều, nhưng biết Hứa Hạc muốn nhận việc vào buổi tối, cho nên đổi thành buổi tối.

“Buổi tối không phải anh muốn an ủi Trương Nam Sinh sao?” Hứa Hạc giống như vô tình hỏi.

“Có thể vừa mở họp vừa an ủi Trương Nam Sinh.” Bỏ thời gian rảnh để an ủi Trương Nam Sinh thì không có lời.

“Ồ?” Hứa Hạc tới hứng thú, “Làm cùng lúc thế nào?”

“Gọi hắn tới, chờ anh mở họp xong thì an ủi hắn.” Vương Tu đã rửa chén xong, vẩy vẩy nước trên tay.

“Còn có thể như vậy?” Hứa Hạc kinh dị nói.

“Ừm.” Vương Tu trả lời không chút thành ý, “Dù sao Trương Nam Sinh cũng rảnh.”

Hắn lau tay, cầm áo vest cùng chìa khóa xe, “Anh xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Hứa Hạc liếc mắt ngắm một cái, “Đừng lái xe, không tiện.”

Lái xe còn phải đỗ xe, không thể đi đi dừng dừng, muốn đi chỗ nào thì đi.

“Được.” Vương Tu buông chìa khóa xe, một tay cầm áo vest.

“Áo vest cũng đừng mang theo, đi đường nóng lắm.” Thời tiết này mặc áo ngắn tay còn ngại nóng, huống chi tây trang quần tây, còn mặc vest.

Bộ này là Vương Tu chuẩn bị để họp, “Anh xác định không đổi đồ?”

“Không được.” Vương Tu lắc đầu, “Đi đường thì đi đường, anh không sợ nóng.”

Hứa Hạc cười nhạo, “Hy vọng đến lúc đó anh còn có thể nói như vậy.”

Hai người bọn họ đều mặc trang phục nghiêm chỉnh, Hứa Hạc áo sơmi thêm quần tây.

Cậu thích mặc rộng thùng thình, áo sơmi nhét trong quần rất phổ thông lại bị cậu mặc ra cảm giác thời thượng.

Vương Tu càng không cần phải nói, đồ đặt làm riêng, vừa nhìn là biết giá trị xa xỉ.

Hứa Hạc đi phía trước, giống như cố ý khó xử hắn, chạy tới ngồi xe buýt.

Hai người bọn họ cơm nước xong hơn mười một giờ, là giờ cao điểm tan tầm, xe buýt rất đông, hai người miễn cưỡng chen được vào.

Áo sơmi của Vương Tu nháy mắt bị người chen lệch ra, cà vạt không biết lúc nào đã bị vắt về phía sau.

Hắn dáng cao, như hạc trong bầy gà, nhìn thấy một cô bé đứng không vững, cọ chocolate đã gặm được một nửa trong tay vào người hắn.

Còn nhìn thấy một người lớn ôm trẻ con trong ngực, dùng bàn tay dính đầy nước miếng bắt tay áo hắn.

Vương Tu: “……”

Một lát sau, hắn nhỏ giọng như xin Hứa Hạc giúp đỡ, “Hứa Hạc, làm sao bây giờ, có người sờ m.ông anh……”

Hứa Hạc: “……”

Cậu nghiêng đầu nhìn, phát hiện là một chú đeo cái túi trên lưng, không biết đựng cái gì mà phồng ra một khối lớn, vừa vặn chạm vào m.ông Vương Tu.

“Là một ông chú.” Hứa Hạc nổi lên tâm tư trêu hắn, miêu tả bên tai hắn, “Cả người cơ bắp, vóc dáng còn cao hơn anh, chúng ta đánh không lại đâu, chỉ có thể ủy khuất anh.”

Vương Tu: “……”

“Có thể không ủy khuất không. (╥﹏╥)” Nghe ngữ khí có chút khổ sở.

“Không được, anh đừng quên thân thể em yếu, nhỡ anh với hắn đánh nhau, tổn thương đến em thì làm sao?” Hứa Hạc đưa ra một bàn tay, an ủi vỗ vai hắn, “Chúng ta sắp đến rồi, anh nhịn một chút.”

Vương Tu nỗ lực nghẹn, cả mặt đều là khuất nhục.

Hứa Hạc ngoái đầu, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, không áp xuống được.

“Hứa Hạc.” Vương Tu chất vấn cậu, “Anh bị người ta chiếm tiện nghi mà em còn cười.”

Hứa Hạc cười lớn hơn nữa, “Anh quay đầu lại xem xem, là người hay là túi?”

Vương Tu nhìn lại, quả nhiên phát hiện một cái túi cực lớn vừa vặn để ở m.ông hắn, xe lảo đảo lắc lư tựa như có người sờ hắn.

Vương Tu: “……”

Đột nhiên đỏ mặt.

Hứa Hạc xoa bóp mặt hắn, “Nghĩ cái gì đấy?”

Mắt Vương Tu nhìn sang chỗ khác, “Không nghĩ gì.”

Hứa Hạc trong lòng sáng như gương, biểu tình nhỏ này vừa thấy đã biết hiểu sai.

Cậu thở dài, lôi kéo cà vạt Vương Tu thay đổi vị trí với hắn, biến thành Vương Tu bên trong, cậu bên ngoài.

Cậu lùn hơn Vương Tu 5cm, vị trí mà túi chạm vào lập tức thay đổi, từ chỗ không hài hòa biến thành hài hòa.

Vương Tu không biết nghĩ đến cái gì, mặt càng đỏ hơn.

Hứa Hạc: “……”

“Lại suy nghĩ cái gì?”

Giống như bị người ta đùa giỡn, từ trên mặt đỏ xuống cổ.

“Không có gì.” Vương Tu làm bộ không biết tư thế cơ thể hai người hiện tại.

Hứa Hạc vì tránh cái túi nên dính gần vào hắn, một bàn tay chống ở một bên đầu hắn, giống kabedon trong truyền thuyết.

Vương Tu không dám cử động, sợ động sẽ nhắc nhở Hứa Hạc để cậu thu tay.

Hứa Hạc không chú ý, từ trong túi móc di động ra, một tay chơi trò chơi.

“Đến cửa hàng Vạn Xuân thì gọi em.”

Vương Tu gật đầu, “Được.”

Trên vai hắn cõng trọng trách, còn nghiêm túc hơn ngày thường đi làm phê văn kiện, tỉ mỉ nghe phát thanh, sợ bỏ lỡ một chữ khiến Hứa Hạc thất vọng.

Đương nhiên bởi vì Hứa Hạc đang ở bên người, không tránh khỏi muốn làm việc riêng, Hứa Hạc cách hắn gần quá, còn cúi đầu, thoạt nhìn giống như người yêu, hơi thở phun trên cổ hắn, ngứa.

Hứa Hạc không biết dùng sữa tắm gì, trên người thật thơm.

“Hứa Hạc, anh có kẹo cao su, em muốn không?”

Hứa Hạc không nói chuyện, một tay chống ở cạnh đầu Vương Tu, một tay chơi game, rất bận, dứt khoát giương miệng chờ hắn đút cho.

Vương Tu mắt sáng rực, vội vàng bóc kẹo cao su nhét vào miệng Hứa Hạc.

Lưỡi Hứa Hạc vô ý vươn ra, vừa vặn chạm vào tay Vương Tu, xúc giác mềm mại truyền đến như kẹo bông gòn.

o(〃 v〃)o

“Hứa Hạc, một cái kẹo cao su không thổi được bong bóng, ăn thêm một cái đi.”

Hứa Hạc tiếp tục há mồm.

Vương Tu lại bóc một cái, lần này cố ý đưa vào bên trong, Hứa Hạc chơi game không chú ý tâm tư nhỏ của hắn, há mồm suýt nữa ngậm phải ngón tay hắn.

o(〃 v〃)o

Lại đụng phải.

“Hứa Hạc, bên miệng em có cái gì, đừng nhúc nhích, anh giúp em lau sạch.”

Hứa Hạc vừa lúc đánh xong một ván, trên màn hình hiện ‘win’, “Một lần hai lần vẫn chưa đủ, còn nghĩ đến lần thứ ba?”

Ngón tay Vương Tu cứng đờ, bị phát hiện rồi.

Hắn cũng không nhụt chí, lại tìm cơ hội thân cận Hứa Hạc, tỷ như phát hiện xe buýt đông người, không khí ngột ngạt, trên trán Hứa Hạc ra mồ hôi mỏng làm ướt tóc đen, rất là gợi cảm.

Dáng vẻ này đương nhiên không thể cho người khác nhìn thấy, Vương Tu móc khăn tay trong túi ra, “Hứa Hạc, em ra mồ hôi, anh lau cho.”

Hứa Hạc ngẩng đầu, cười như không cười nhìn hắn.

Vương Tu làm bộ không nhìn thấy ánh mắt vi diệu của cậu, da mặt dày vén tóc mái ngắn ngủn lau mồ hôi.

Hứa Hạc cũng không cự tuyệt, lại cúi đầu chơi game, tài khoản game ban đầu của cậu quên mật khẩu, đây là tài khoản mới cấp bậc thấp, đang nỗ lực luyện cấp.

Vương Tu thấy được, “Hứa Hạc, em đưa tài khoản cho anh đi, anh nhàn rỗi không có việc gì sẽ giúp em luyện.”

Hắn dùng tài khoản lớn, còn có phần mềm hack, lập tức có thể thăng cấp, nhưng đây là tài khoản Hứa Hạc, hắn định tự tay luyện, từng bước một lên cấp.

“Tên tài khoản là số di động, mật mã là số di động thêm ABCD.”

Vương Tu nhất thời trừng lớn mắt, hắn cho rằng Hứa Hạc sẽ không nói, không nghĩ tới Hứa Hạc thuận miệng liền nói.

Lại đã biết thêm một bí mật của Hứa Hạc.

o(〃 v〃)o

Bình luận

Truyện đang đọc