BẠN TRAI KHÔNG CHỊU CHIA TAY CŨNG TRỌNG SINH

“Cậu cảm thấy ấm ức sao?” Vương Tu muốn bỏ bớt những cái lung tung rối loạn đó, trực tiếp an ủi Trương Nam Sinh.

Trương Nam Sinh chớp mắt, “Có một chút.”

Dù sao đã trò chuyện mấy ngày, cảm giác rất hợp ý, kết quả đối phương lại là nam, còn cho hắn leo cây, dùng thân phận đàn ông tiếp cận hắn.

“Vậy đi thôi, mang cậu đi uống rượu.” Thông thường an ủi đều là mang đi uống rượu, uống say phát điên xong thì không có việc gì nữa.

“Nhưng hôm nay tôi không muốn uống rượu.” Hôm qua say rượu vẫn còn đau đầu, lại uống thêm thì uống ra mạng người luôn.

“Thế cậu muốn làm gì?” Vương Tu lại ngồi xuống.

Trương Nam Sinh suy nghĩ, “Chơi game đi, tôi muốn chơi game.”

Cái này nhẹ nhàng hơn uống rượu, Vương Tu vui vẻ đáp ứng, vì thế hai người ngồi trong văn phòng đánh game.

Văn phòng có hai máy tính, hai người mỗi người một máy đánh đến tóe lửa.

Thư ký ở phòng bên cạnh cũng nghe thấy tiếng.

“Dm dm dm, tôi đã khổ sở như vậy mà cậu còn thắng tôi?”

“Mẹ ơi, còn có phải người hay không, xuống tay với một người đang chìm trong đau khổ thế này!”

“OMG, tôi đang đau lòng đấy, cậu không nhường thì thôi còn gi.ết năm lần!”

Lại đánh thêm một ván, Trương Nam Sinh sống không còn gì luyến tiếc, “Có dám nương tay không!”

“Không dám.” Vương Tu tiếp tục hành hạ hắn, “Nương tay chính là làm nhục cậu.”

Trương Nam Sinh khóc lớn, “Vậy cậu mau làm nhục tôi đi, cầu xin cậu, làm nhục tôi đi!”

Vương Tu: “……”

Hai người bọn họ liên tiếp đánh mười mấy ván, Trương Nam Sinh thua mười mấy ván.

Chơi xong chẳng còn tý cảm xúc nào nữa.

Bạn bè này còn chưa cạch mặt đúng là kỳ tích.

“Thôi thôi, không chơi nữa, đánh với cậu chẳng thú vị chút nào.”

Mười mấy ván liên tiếp không thắng, vốn dĩ Trương Nam Sinh chỉ có một chút buồn bực, bị Vương Tu an ủi xong thì muốn phun lửa luôn.

Vương Tu như được giải thoát, lại chạy tới xem văn kiện, hắn vừa xem vừa nhỏ giọng nói thầm, “Thật khó an ủi.”

Trương Nam Sinh: “……”

Hắn không an ủi còn tốt, hắn an ủi xong Trương Nam Sinh liền muốn kiếm chuyện, “Này, cho tôi mượn tài khoản game của cậu.”

Vương Tu cũng không ngẩng đầu lên báo một chuỗi số, hắn đối với những thứ không liên quan đến Hứa Hạc thì luôn hào phóng, như là tiền bạc hoặc mấy thứ khác.

Trương Nam Sinh đăng nhập, dùng tài khoản QQ của Vương Tu gào trên diễn đàn.

Ông chủ:【 Có chơi game không? @ Dung ma ma 】

Hồ Lương vừa mới tan tầm, đang ngồi trước máy tính thì nhận được tin nhắn này.

Dung ma ma:【 Chơi. 】

Đúng lúc y cũng muốn chơi game.

Vì thế Trương Nam Sinh mở ra hình thức thảm s.át Hồ Lương, Hồ Lương hay nổ to nhưng chơi gà, tự y chơi cũng rất dễ ch.ết, lại thêm Trương Nam Sinh thường xuyên bắn trộm thì càng nhanh ch.ết.

Sau mấy lần Hồ Lương có chút nghi hoặc, có phải ông chủ cố tình nhằm vào mình không? Mình đắc tội ông chủ lúc nào?

Đương nhiên lời này không thể nói ra, chỉ có thể uyển chuyển một chút.

Dung ma ma: 【 vừa nãy……】

Ông chủ: 【 nhỡ tay. 】

Dung ma ma: 【 à……】

Y vừa mới sống lại, đảo mắt lại ch.ết.

Dung ma ma: 【……】

Dung ma ma: 【 ông chủ……】

Ông chủ: 【 lại nhỡ tay. 】

Dung ma ma: 【……】

Lần thứ ba bị gi.ết, Hồ Lương chủ động nhắn, 【 tôi biết rồi, ngài lại nhỡ tay. 】

Ông chủ: 【 không, chỉ đơn giản nhìn anh không vừa mắt. 】

Dung ma ma: 【……】

Hắn dùng tài khoản Vương Tu không hề áp lực, gi.ết Hồ Lương một lần rồi lại một lần, cuối cùng chơi mệt rồi mới nằm trên ghế, “Thật nhàm chán.”

Đúng là rất nhàm chán, trong văn phòng trừ âm thanh hắn ấn chuột thì Vương Tu bên kia im ắng như ảnh tĩnh.

“Ngày nào cậu cũng thế này?” Cái kiểu này bắt hắn làm một ngày hắn cũng không chịu được.

“Quen là được.” Vương Tu bận trăm công nghìn việc vẫn bớt thời giờ trả lời.

Hôm nay hắn xem văn kiện hơi ít, đa số thời gian đều dùng để ở cạnh Hứa Hạc cho nên hiện tại phải tăng ca xem văn kiện.

“10 giờ rồi đi ăn gì không?” Trương Nam Sinh kiến nghị.

“Cậu ăn một mình đi.” Bây giờ hắn rất chú ý thân thể, buổi tối rất ít khi ăn cái gì, dù sao trước đây phát phì là do ăn bữa ăn khuya và đồ ăn vặt, “Tôi phải giữ dáng.”

Trương Nam Sinh nhìn hắn một cái, “Không phải đang rất gầy sao? Giảm béo cái gì nữa?”

Vương Tu thuộc dạng người rắn chắc, vì giảm béo tốn công sức, cũng chăm chỉ rèn luyện nên từ tay áo trở lên nhìn ra sự khác biệt.

Ít nhất bề ngoài so với Trương Nam Sinh thì tỉ lệ cân đối hơn, cũng gầy hơn.

“Đậu má đã gầy như vậy rồi còn giảm béo, không phải tôi còn béo hơn à?” Trương Nam Sinh quyết đoán kéo hắn ra ngoài ăn cơm.

Vương Tu không biết nghĩ cái gì mà cũng không từ chối, ra ngoài với Trương Nam Sinh tìm Nhục Nhục.

Nhục Nhục bây giờ rất láu cá, mỗi ngày cứ mở cửa ra là mèo mất dạng, thư ký đã tan tầm, nhân viên cũng về gần hết, hắn bắt được mèo ăn vụng trong phòng bếp.

Bên miệng Nhục Nhục còn ngậm cá, hai chân trước dính đầy dầu mỡ, bên cạnh là chậu lớn đồ ăn thừa, đồ chặn phía trên bị Nhục Nhục đẩy ra, dễ dàng xử lý mấy con cá.

Vương Tu: “……”

Khó trách con mèo này gần đây càng ngày càng béo, với trình độ ăn vụng thành thạo thế này, không mập mới là lạ.

“Ha ha ha ha ha.” Trương Nam Sinh cười to, “Con mèo này thú vị đấy, tấm gỗ nặng như vậy mà cũng đẩy được ra.”

Tấm gỗ chặn trên miệng chậu dùng đẻ xắt rau, rất dày rất nặng, không nghĩ tới lại bị Nhục Nhục đẩy ra.

Nhục Nhục bị bắt quả tang, nhảy xuống cọ cọ lấy lòng Vương Tu, nhóc con này khẳng định không phải lần đầu tiên ăn vụng, chỉ do ngại là mèo của ông chủ nên đầu bếp mới không tiện nói gì thôi.

“Mỗi ngày ăn ăn ăn, chỉ biết ăn.” Vương Tu bế nó lên, phát hiện đã béo thành quả bóng rồi.

Ngày thường nhóc này lợi dụng vẻ bề ngoài mà lừa các cô gái đút đồ ăn cho nó, nó không thích ăn thức ăn cho mèo nên dành dựa vào đồ ăn vặt sống qua ngày.

Từ khi Hứa Hạc nghỉ việc hắn đã chuyển văn phòng về tầng hai, tầng hai căn bản đều là mấy cô gái nhỏ.

Nhóm thư ký thích tụ tập, trong tay không thiếu đồ ăn vặt, thường xuyên cho nó một chút, Vương Tu chỉ có thể trơ mắt nhìn nó béo lên.

Trương Nam Sinh đưa tờ giấy cho Vương Tu lau mèo, chân trước toàn dầu mỡ, lông cũng bị nhuộm màu.

“Trước khi đi ăn cơm thì đi làm tiểu phẫu đi.” Vương Tu ôm Nhục Nhục, “Thiến nó.”

Trương Nam Sinh chấn động, “Không phải chứ, chỉ ăn vụng chút đồ mà cậu muốn thiến nó?”

Đương nhiên không phải, là do hắn phát hiện Nhục Nhục thích liếm phía dưới, liếm xong lại đi liếm Hứa Hạc, cái này hắn không thể nhịn.

Địa vị của Hứa Hạc ở trong lòng hắn vẫn luôn là thần thánh, hơn cả ba mẹ hơn bất kể chuyện gì, đương nhiên không cho phép Nhục Nhục làm bẩn.

Tuy rằng nó không nhận thức được, Hứa Hạc cũng không chú ý, còn để nó rúc trong quần áo, nhưng Vương Tu thấy không thể trì hoãn nữa.

“Không phải nguyên nhân này, tóm lại nhất định phải thiến.”

Nhục Nhục còn chưa biết chuyện gì, cho rằng chủ nhân không so đo nó ăn vụng nên thân mật cọ trong lòng ngực Vương Tu.

Vương Tu cũng khó có được vẻ mặt ôn hoà, diễn tới diễn lui kết quả đảo mắt đã cùng Trương Nam Sinh lái xe thẳng đến bệnh viện thú cưng.

Nhưng bác sĩ nói muốn làm giải phẫu triệt sản phải tiêm vắc-xin phòng bệnh trước, ít nhất mười lăm ngày, vì thế chỉ có thể từ bỏ, đương nhiên vắc-xin phòng bệnh vẫn tiêm, Vương Tu cũng cài lịch chuẩn bị mười lăm ngày sau một lần nữa mang nó tới đây.

Lúc tiêm vắc-xin Nhục Nhục bị dọa sợ, mang nó lên bàn ăn thì mới tốt lên, lại tung tăng nhảy nhót.

Hai người tới một nhà hàng Trung Quốc, ăn uống chơi, cuối cùng còn tắm rửa, lăn lộn đến hơn một giờ sáng mới về.

Vương Tu trước đó đã nhắn cho Hứa Hạc, phát hiện ngẫu nhiên cậu sẽ trả lời, chứng tỏ chưa ngủ, vừa hỏi mới biết hôm nay đi làm hai giờ mới tan tầm.

Nghĩa hai người bọn họ hôm nay còn có cơ hội gặp mặt, sau khi Hứa Hạc tan tầm nhất định sẽ tới nhà hắn thay quần áo.

Cho nên nếu đuổi kịp không chừng có thể nói với cậu mấy câu.

Vương Tu nhanh chóng về đến nhà, còn thuận tiện mang canh về, lúc hắn với Trương Nam Sinh ăn cơm phát hiện có Phật nhảy tường hầm nhừ, đúng lúc bồi bổ cho Hứa Hạc.

Canh vẫn còn nóng, hắn đặt trong phòng bếp, lại cảm thấy như vậy Hứa Hạc về sẽ không nhìn tới, vì thế lại bên đến bàn phòng khách.

Nhưng như vậy nhìn như là cố tình chờ Hứa Hạc, Hứa Hạc biết được sẽ không vui, cậu sẽ cảm thấy mình làm phiền hắn.

Sở dĩ cậu hay đặt đồ ở chỗ Trương Nam Sinh là vì Trương Nam Sinh là cú đêm, ngày nào cũng một hai giờ mới ngủ, cho nên buổi tối cậu tới sẽ không quấy rầy hắn.

Nhưng Vương Tu không phải cú đêm, hắn muộn nhất mười một mười hai giờ là ngủ, Hứa Hạc một hai giờ trở về vừa lúc hắn đang ngủ say, nếu là người bình thường chắc chắn không thoải mái, ‘tôi đang ngủ say lại có người tới quấy rầy’.

Nhưng người bị quấy rầy là Vương Tu thì rất vui lòng, đương nhiên hắn vui còn Hứa Hạc thì không.

Cậu thuộc kiểu người không muốn làm phiền người khác, nếu biết mình ảnh hưởng đến Vương Tu thì không chừng cậu sẽ dọn đi.

Vương Tu suy xét một chút, lấy văn kiện ra xem.

Nhưng giờ này còn xem văn kiện thì Hứa Hạc sẽ nghĩ thế nào?

Vì thế dứt khoát nằm trên sô pha làm bộ không cẩn thận ngủ quên, trên bàn đặt tờ giấy.

【 để lại canh cho em, ủ trong nồi ở phòng bếp. 】

Như vậy ổn rồi, là do hắn thức đêm xem văn kiện, không chịu nổi nên ngủ quên, không phải do Hứa Hạc.

Kết quả hắn thật sự không chịu nổi, nằm trên sô pha mấy phút đã ngủ mất.

Hứa Hạc để đồ ở tầng hai, nhất định phải đi qua phòng khách, phát hiện Vương Tu nằm ở sofa.

Rõ ràng có thư phòng lại nằm ở sofa phòng khách, khẳng định đang đợi cậu.

Hứa Hạc nhẹ tay nhẹ chân đi qua, đứng ở bên cạnh sofa nhìn vài lần rồi lại không tiếng động rời đi.

Cậu đặt trái cây mới mua ở trên bàn, đi phòng ngủ Vương Tu trước giúp hắn xốc chăn lên, sau đó quay lại phòng khách, cúi người muốn bế hắn.

Ôm công chúa, một tay xuyên qua dưới cánh tay Vương Tu, một tay xuyên dưới đầu gối hắn, hơi dùng lực, không nhấc lên được.

Hứa Hạc: “……”

Cậu nghĩ do mình dùng sức nhỏ quá, bây giờ dùng toàn bộ sức lực, vẫn không nhúc nhích.

Hứa Hạc: “……” (⊙ _ ⊙)

Bình luận

Truyện đang đọc