BẠN TRAI KHÔNG CHỊU CHIA TAY CŨNG TRỌNG SINH

Mùng một tháng ba, trường học khai giảng, việc học ở đại học không nặng, các bạn học cơ bản đều đặt trọng tâm đặt ở thứ khác, ví như tin đồn, lúc này chưa đến năm 2018 nên mọi người vẫn còn chút bảo thủ, có thành kiến với đồng tính luyến ái.

Nhưng tố chất tâm lý của Hứa Hạc với Vương Tu đều đỉnh nóc, loại bàn tán không ảnh hưởng toàn cục này đối với hai người bọn họ chỉ là trò trẻ con.

Hứa Hạc từ nhỏ đã miễn dịch, Vương Tu thì chỉ để ý đến Hứa Hạc, chỉ cần Hứa Hạc không cảm thấy chán ghét hắn thì hắn hoàn toàn không khổ sở, đau lòng, thậm chí sẽ không để trong lòng.

Trong mắt hắn chỉ có Hứa Hạc, bắt đầu quấn lấy Hứa Hạc mọi lúc.

Hứa Hạc ăn cơm, hắn ở đối diện nhìn, Hứa Hạc ra cửa, nhất định phải có hắn đi theo, ngủ cũng muốn ôm Hứa Hạc, quần áo của Hứa Hạc đối với hắn đã vô dụng, nhất định phải là người thật, bằng không sẽ không ngủ được.

Mỗi ngày đều có cái đuôi quấn lấy, Hứa Hạc cũng rất bất đắc dĩ, thậm chí có chút tuyệt vọng, sau đó hiện thực sẽ nói với cậu, không có tuyệt vọng nhất, chỉ có tuyệt vọng hơn.

Ba mẹ cậu bắt đầu giục ôm cháu!

Năm đó đồng ý trong vòng hai năm có con, mang thai cần mười tháng, nói cách khác một năm lẻ hai tháng là phải bắt đầu làm thụ tinh ống nghiệm rồi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, không cẩn thận đã vượt qua mười mấy ngày, Hứa Hạc vẫn kéo dài chưa làm thụ tinh ống nghiệm, ba mẹ cậu hỏi lý do, cậu chỉ có thể nó do thân thể quá yếu, không cứng được.

Ba mẹ cậu cũng không có cách nào, đành tìm người xem bệnh cho cậu, uống không biết bao nhiêu thuốc bổ mà vẫn là dáng vẻ kia, thân thể quá yếu, không cứng được.

Không cứng được thì nói gì đến việc làm thụ tinh ống nghiệm?

Vương Tu cho rằng cậu không thích trẻ con nên không dám thúc giục, kỳ thật hắn biết tuy Hứa Hạc rất khó cứng, nhưng vẫn có thể cứng.

Cứ như vậy lại kéo dài thêm một năm, ba mẹ cậu càng gấp gáp thúc giục, lúc đầu thúc giục Hứa Hạc, sau lại thúc giục Vương Tu, gây áp lực cho Vương Tu.

Vương Tu không còn cách nào, chỉ có thể nhắc nhở Hứa Hạc, “Hứa Hạc Hạc, nên làm thụ tinh ống nghiệm đi.”

Hứa Hạc đang xử lý văn kiện, tuy cậu lười nhưng lại là tên cuồng công việc, có việc là làm như không muốn sống, ở nhà nằm ở trong chăn cũng phải làm.

“Có phải ba mẹ em lại giục anh không, không cần để ý, cứ nói là em không được.”

Đàn ông khác đều sĩ diện, hai chữ ‘không được’ này tuyệt đối không nói ra miệng, nhưng Hứa Hạc lại thản nhiên như chuyện thường ngày.

“Rõ ràng em rất khỏe, vì sao không làm?” Vương Tu chờ mong nhìn cậu.

Hứa Hạc rốt cuộc buông văn kiện, nhìn hắn một cái, “Anh chắc chắn anh muốn em làm?”

“Ừm.” Vương Tu khẳng định.

“Anh biết trình tự làm thụ tinh ống nghiệm không? Phải mang t*ng trùng của hai chúng ta vào tử cung của phụ nữ khác, mãi cho đến khi có thai, anh chắc chắn mình không ngại?”

Hứa Hạc vẫn luôn kéo dài không làm là bởi vì như vậy, Vương Tu sẽ không chấp nhận huyết mạch của người phụ nữ khác trộn lẫn trong thân thể đứa trẻ.

Nếu về sau ghét bỏ đứa bé thì không bằng dứt khoát không sinh ra.

Tuy có chút phản nghịch, cũng sẽ làm cha mẹ thất vọng, nhưng cậu cần phải làm như vậy.

Vương Tu sửng sốt một chút, “Hóa ra vì thế nên em mới không làm.”

Hắn đột nhiên nở nụ cười, “Hứa Hạc Hạc, em biết có thể nuôi con của em, anh vui vẻ đến mức nào không?”

Không chờ Hứa Hạc nói chuyện, hắn lại tiếp tục, “Chỉ cần con có huyết mạch của em, lớn lên giống em, chỉ nghĩ đã cảm thấy hưng phấn, anh đã sớm muốn nuôi rồi.”

Cảm giác này tựa như nuôi Hứa Hạc, Hứa Hạc vĩnh viễn sẽ không hiểu được loại cảm xúc kích động này.

Hứa Hạc lắc đầu, đúng là không thể hiểu nổi mạch não của hắn, “Thật sự không ngại?”

“Không ngại.” Vương Tu đung đưa bờ vai cậu, “Anh còn nghĩ xong muốn mấy đứa con rồi, tốt nhất có nam có nữ, nam nữ lớn lên đều giống em, mắt to, mày đẹp, không, mắt của em không lớn chút nào.”

Hứa Hạc: “……”

“Mắt của em thon dài, mắt phượng.”

Vương Tu nói đến mức kích động, hôn một ngụm trên mắt Hứa Hạc, như vậy còn chưa thấy đủ, lại liên tục hôn môi cậu vài cái.

Hứa Hạc vội vàng xin tha, “Được rồi, anh muốn mấy đứa thì mấy đứa, nhưng nói trước nhé, là anh muốn con nên anh phải chăm sóc.”

Vương Tu chớp mắt, “Vậy được rồi, vậy muốn hai đứa, một nam một nữ.”

Sau đó bọn họ có ba đứa con.

Năm thứ nhất một đứa con gái, năm thứ hai long phượng thai, lúc sinh ra không kịp chuẩn bị, lập tức ra hai đứa, người mang thai hộ còn bất ngờ, nhưng Vương Tu vẫn kiên trì nuôi.

Có ba đứa bé gánh vác tình yêu, cuối cùng Hứa Hạc cũng dễ thở hơn, thường xuyên có thể đi ra ngoài uống rượu, cùng bạn bè nói chuyện, chơi game, thi thoảng đánh được một nửa sẽ nghe được tiếng Vương Tu rống giận, “Hứa Hạc Hạc, em lại đi đâu, mau tới đây thay tã cho con!”

Hứa Hạc: “……”

Đây là một câu chuyện buồn.

Bình luận

Truyện đang đọc