[BẢO LIÊN ĐĂNG ĐỒNG NHÂN] CỤC NGOẠI HÍ QUÂN NÃO

Chuyển ngữ: Thủy Nữ



Thiên Đình luôn cô quạnh, khắp nơi nhuốm trong hàn khí, cả vạn năm trôi qua cũng không có gì thay đổi.

Đế Quân cưỡi tường vân (là đám mây mà các thần tiên vẫn cưỡi lên để bay), không nói tiếng nào mà bay tới Dao Trì, đạo bào (là áo của đạo sĩ)xanh biếc thanh nhã, hoa văn tinh tế uốn lượn như mây, lớp sa y khoác ngoài nhẹ bay theo gió, thể hiện rõ cốt cách thần tiên xuất trần, thanh tao cao quý.

Đằng sau y là Linh Hư khoác áo đạo đồng lẳng lặng theo sát.

Vừa đảo mắt đã đến cổng Dao Trì, Đế Quân thu hồi tường vân, khoan thai bước lên bậc thang ngoài điện.

“Đứng lại, Dao Trì là cấm địa, không được tự ý xông vào.” Vài vị thần tướng đứng canh ngoài điện Dao Trì ngăn họ lại.

Đế Quân khẽ nhíu mày, phía sau Linh Hư không đợi y lên tiếng đã bước ra, cao giọng với các thần tướng: “Lớn mật, Đông Hoa Đế Quân mà các ngươi dám cản đường?”

Đông Hoa Đế Quân?! Vài vị thần tướng đưa mắt nhìn nhau, dù sao thời gian họ được thăng thiên cũng chỉ tầm năm trăm năm, mặc dù biết có vị Đế Quân này tồn tại, nhưng lại không rõ lai lịch y, cũng chưa từng được diện kiến qua.

Nhưng Linh Hư đứng sau Đế Quân thì bọn họ nhận ra, đây chính là vị đạo đồng mà Vương Mẫu nương nương đã đặc biệt ra ý chỉ, có thể tự do ra vào Dao Trì, cũng là vị tiên đồng may mắn được tham gia Hội Bàn Đào.

“Tiểu thần lỗ mãng mạo phạm, thỉnh Đế Quân khai ân.” Sau khi suy xét cẩn thận, tất cả thần tướng lập tức thu hồi vũ khí, khom người mời hai người họ vào.

Đế Quân chỉ đưa mắt liếc nhìn họ, không nói tiếng nào, đi thẳng vào trong. Linh Hư vội vàng đuổi theo, trước khi đi vẫn không quên trừng mấy vị thần tướng kia một cái.

“Đế Quân, người đừng giận, năm đó Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, khiến Thiên Đình hao tổn không ít thiên binh thiên tướng, Ngọc Đế liền hạ chỉ, từ trong tam giới tuyển thêm không ít các thiên binh thiên tướng khác, những người này đều là sau khi Thiên Đình gặp chuyện…”

Lời Linh Hư nói từ xa văng vẳng truyền vào tai bọn họ.

Từ nay về sau nhất định phải ghi nhớ thân phận vị Đông Hoa Đế Quân này!



Dao Trì của Vương Mẫu là nơi đẹp nhất trên Thiên Đình, ở đây quỳnh lâu ngọc vũ nhiều vô số kể, tiên hoa linh thảo mọc khắp nơi nơi, trong hồ là bầy tiên hạc bơi lội tới lui. Dao Trì nằm trên cự nhũ sừng sững giữa trời, cự nhũ ấy được gọi là “Linh Vân chung nhũ”, nguy nga tráng lệ, nước dưới hồ bình lặng trong vắt như gương. Linh Vân chung nhũ hấp thu tinh hoa của trời đất, cả trăm năm mới ngưng tụ được một giọt Thánh Thủy. Thánh Thủy ấy trải qua trăm năm tinh lọc, thuần khiết không tỳ vết, nước trong Dao Trì đều do Thánh Thủy luyện hóa mà thành các đám mây trong sạch, trải khắp trời, trở thành thiên địa chi giới.

Đế Quân đi qua một hành lang gấp khúc thật dài, bỏ qua những thiên nô tiên tỳ ở dọc đường cung kính cúi chào, đi thẳng đến “Thiên Hậu Điện” của Vương Mẫu.

Lúc này Vương Mẫu đang quan sát các nữ nhi của mình tập luyện điệu vũ mới để chuẩn bị biểu diễn cho chúng tiên trên Hội Bàn Đào.

Ngoài Hằng Nga thì bảy nàng công chúa luôn là những tiên nữ đẹp nhất Thiên Đình, chỉ tiếc hiện giờ Thất công chúa Thiên Vũ đang mang bầu, thiếu nàng, điệu vũ cũng kém đi không ít.

Năm nàng tiên nữ quây quanh Đại tỷ Thiên Thọ, Thiên Thọ một thân hồng y phất tay áo lên, tạo tư thế phi thiên, ở trên không trung xoay người một cái, bỗng bắt gặp một đôi đồng tử sâu đen mà lạnh lung đang nhìn về phía mình.

“Cữu cữu!” Thiên Thọ dừng múa, bất ngờ nhìn người mới tới.

Tiếng nàng làm kinh động đến các tỷ muội bên cạnh, cũng kinh động đến Vương Mẫu trên phượng tọa.

“Cữu cữu, người xuất quan khi nào vậy? Sao lại không báo cho cháu biết một tiếng chứ?” Thiên Thọ lách người qua các tỷ muội vây quanh, chạy đến trước mặt Đế Quân, khẽ nhún người chào y một tiếng, rồi lập tức líu lo hỏi han.

Cữu cữu?! Năm nàng tiên nữ còn lại trong lòng tràn đầy nghi hoặc, sao các nàng đều không hề biết mình có một người cữu cữu vậy?

“Hồng Nhi?” Đế Quân nhìn thiếu nữ mi mục như họa trước mặt, mơ hồ có thể nhớ ra được hình dáng nàng năm xưa, người gọi y là cữu cữu cũng chỉ có mình nàng, nữ nhi đầu tiên của Vương Mẫu – Thiên Thọ công chúa, nhũ danh Hồng Nhi.

“Vâng, cữu cữu, người xem, Hồng Nhi đã trưởng thành rồi.” Thiên Thọ xoay một vòng trước mặt y.

Trên tay khẽ phe phẩy chiếc quạt họa bạch lan, trên eo nhỏ nhắn là dải đai lụa mỏng manh dùng cho điệu múa.

Cái nhìn đầu tiên khiến người ta tự hỏi, là tiên nữ hạ phàm chăng, ngoảnh đầu lại thấy nụ cười trên môi nàng vượt xa mọi tinh hoa trên thế gian.

Không phải là nghi vấn, trước mắt đích thực là tiên nữ thanh cao thoát tục giáng trần!

“Đúng là đại cô nương rồi.” Khóe miệng Đế Quân rốt cuộc cũng lộ ra nét cười, như hàn băng tan chảy, cốt cách xuất chúng điềm đạm lại thanh tao của thiên nhân khiến Thiên Thọ ngẩn ngơ.

“Các muội mau đến bái kiến cữu cữu.” Sau khi hồi phục được tinh thần, Thiên Thọ vội vàng gọi các muội muội của mình.

“Thiên Dương/ Thiên Vinh/ Thiên Xương/ Thiên Lộ/ Thiên Khánh bái kiến cữu cữu.” Năm nàng công chúa nghe lời vừa tiến lên hành lễ, vừa thầm tò mò đưa mắt quan sát vị cữu cữu xa lạ này.

“Ừm.” Đế Quân lãnh đạm gật đầu, “Trước lúc đến không nghĩ sẽ gặp các ngươi, quà gặp mặt… cũng đành để dịp sau vậy.”

“Cữu cữu nói lời này là quá khách khí rồi, có điều đại diện cho các cháu ngoại gái, cháu xin đa tạ lễ vật của cữu cữu.” Thiên Thọ cười vui vẻ đáp lại.

Đế Quân dở khóc dở cười.

“Được rồi, còn làm loạn gì nữa? Một chút dáng dấp nữ nhi gia giáo cũng không có.” Vương Mẫu nãy giờ im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng, chậm rãi bước xuống khỏi phượng tọa.

Vương Mẫu vừa mở miệng, sáu vị công chúa lập tức thu lại tâm tình háo hức, lui xuống một bên.

“Chúng nhi thần xin cáo lui.” Sáu nàng khẽ nhún người, rồi dẫn theo các thiên nô tiên tỳ tùy thân cùng rời đi, Linh Hư thấy vậy, cũng thức thời đi theo.



“Đại tỷ à, từ khi nào mà chúng ta có một cữu cữu vậy? Sao từ trước đến giờ bọn muội chưa từng gặp qua?” Vừa ra khỏi Dao Trì, Thiên Dương liền không nhịn nổi tò mò mà dò hỏi đại tỷ mình, nàng là Nhị công chúa trong thất tiên nữ, đến nàng còn không rõ thì các muội muội bên dưới lại càng không thể biết.

Các tỷ muội còn lại cũng dùng vẻ mặt hiếu kỳ nhìn đại tỷ Thiên Thọ, hi vọng nàng có thể giải thích cho bọn họ.

“Cũng khó trách tại sao các muội lại không biết, cữu cữu bế quan nhiều năm, khi đó các muội còn chưa có ra đời nữa. Mà các muội cũng biết, mẫu hậu chúng ta danh hào là Tây Vương Mẫu, phải không?”

“Điều đó là tất nhiên, đại tỷ, tỷ cũng đừng thừa nước đục thả câu như thế chứ!” Mấy nàng công chúa gật đầu, đồng thanh trách cứ.

“Có Tây Vương Mẫu dĩ nhiên là có Đông Vương Công, danh hào Đông Hoa Đế Quân không phải là các muội chưa từng nghe qua chứ?”

“Đông Vương Công? Đông Hoa Đế Quân? Nghe nói đây chính là đại nhân vật mà đến cả phụ hoàng cũng phải nhượng bộ ba phần ấy hả, nói như đại tỷ thì vị cữu cữu này chính là…?”

“Đúng, chính là người đó, cữu cữu chính là thân huynh của mẫu hậu, quan hệ hai người họ luôn rất thân thiết.”

“Chính là sao tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghe qua mẫu hậu nhắc tới vị cữu cữu này vậy? Đến cả lão tiên lâu năm cũng chưa từng nhắc một chữ đến cữu cữu nữa?”

“Đó là bởi vì phụ hoàng không cho phép người ta nhắc đến cữu cữu, người không muốn chấp nhận bên trên đế vị của mình còn có ai khác cao hơn nữa, mọi chuyện của Thiên Đình, cữu cữu chúng ta đều có thể định đoạt. Dưới nhân gian có một truyền thuyết thế này: ‘Phàm là thăng tiên, trước bái Mộc Công, sau gặp Kim Mẫu. Thăng lên cửu thiên, nhập Tam Thanh Điện, bái Thái Thượng Lão Quân, gặp Nguyên Thủy Thiên Tôn.’ Mộc Công và Kim Mẫu là chỉ cữu cữu và mẫu hậu chúng ta.”

“Khó trách…” Các tiên nữ cùng ồ lên.

Chức cao đến vậy quả đúng là khiến phụ hoàng thấy ngột ngạt, khó trách không ai dám nhắc!

“Được rồi được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, nếu cữu cữu đã xuất quan, tỷ phải chuẩn bị cho cậu mấy cuộn vải tốt, làm thêm vài bộ y phục mới.”

“Đại tỷ, bọn muội cũng giúp tỷ.”

“Được, cữu cữu hài lòng, còn có thể ban chúng ta thứ gì đó tốt đấy.”

“Đại tỷ à ~ Tỷ thật gian quá đi!”



Hậu cung to lớn chỉ còn lại Vương Mẫu và Đế Quân.

Hoàng sắc phượng bào hoa lệ, mặt vải thêu đồ đằng cổ xưa cùng tường vân phức tạp, dài quét đất, rõ ràng nơi đây không có gió nhưng ống tay áo bằng lụa mỏng dài lại khẽ rung động, trên mái tóc dài đen nhánh là phượng quan lộng lẫy được thiết kế khéo léo tinh xảo, ánh lên sắc vàng sang trọng, ở mi tâm in đóa mẫu đơn rất sống động, mắt phượng tôn nghiêm, nhìn tổng thể toát ra một phong thái quý phái trang trọng.

Cùng với vẻ đẹp đoan trang thành thục ấy là cốt cách thần tiên cao quý, thật không hổ là Vương Mẫu, mẫu nghi thiên hạ của Tiên giới!

Vương Mẫu đứng thẳng người, hai tay chắp lên trước ngực trái, hơi nhún đầu gối bên phải xuống, cúi đầu: “Dao Trì tham kiến ca ca.”

Thoạt nhìn dung mạo Vương Mẫu là một tuyệt thế phụ nhân, mà dung mạo Đế Quân lại anh tuấn trẻ trung như mới chỉ thành niên, nếu đơn giản nhìn bề ngoài mà phán đoán, chẳng ai có thể nghĩ bọn họ là một cặp huynh muội.

“Đã lâu không gặp, muội vẫn khỏe chứ?” Âm điệu vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng vẫn nghe ra được sự quan tâm ẩn ẩn trong đó.

Nghe xong câu hỏi của Đế Quân, khóe mắt Vương Mẫu bỗng đỏ lên, nàng cố mở to mắt, lộ ra nét cười nhẹ, dịu giọng trả lời: “Mọi chuyện với Dao Trì đều ổn, nhưng ca ca bế quan nhiều năm như vậy, đã gầy đi không ít.”

“Thân thể tiên nhân sớm đã vĩnh cửu, sao có thể gầy đi?”

“Dù vĩnh cửu, nhưng thi thoảng dùng bữa vẫn tốt hơn, ca ca xuất quan khi nào vậy? Sao lại không thông báo tiếng nào, bằng không Dao Trì đã thay ca ca chuẩn bị mọi thứ cho tốt.” Vương Mẫu thân thiết vòng tay ôm lấy cánh tay Đế Quân, kéo y ngồi xuống phượng tọa.

Đế Quân thuận theo ý nàng, ngồi xuống rồi mới mở miệng trả lời: “Cũng mới thôi, tắm rửa xong liền qua đây. Có cái gì cần chuẩn bị chứ, ta cũng không phải là phàm nhân yếu ớt.” Trước mặt chỉ có thân muội muội, y cũng không cần phải xưng là “Bản quân”.

Vương Mẫu cười tươi, nàng đứng dậy, bưng từ trên bàn một khay trái cây đặt xuống trước mặt Đế Quân: “Ca ca nói rất đúng, nhưng chuẩn bị vẫn là cần thiết, để lát muội bảo Hồng Nhi tự tay may cho ca ca mấy bộ y phục, tài nghệ của nàng là đệ nhất tam giới. Còn cần điều thêm vài người đến tiên cung của ca ca nữa, cả tiên cung to lớn vậy lại chỉ có hai người, quá vắng vẻ rồi.”

“Cứ theo sắp xếp của muội.” Đế Quân đưa một quả nho vào miệng, vị ngọt thanh nhẹ khiến y gật đầu hài lòng, nhìn về phía Vương Mẫu, “Vừa rồi thấy Hồng Nhi kết tóc phụ nhân, đã lập gia thất rồi?”

“Không chờ sự đồng ý của muội, lén lút bái đường.” Nhắc đến sự việc này, tâm tình Vương Mẫu vừa tốt lên nhờ tái ngộ ca ca giờ lại lập tức kém đi.

“Nghe Linh Hư nói là với một phàm nhân?”

“Phải, một gã nông dân tên Ngưu Lang.” Tuy rằng Vương Mẫu không muốn nhắc tới chuyện này, nhưng huynh trưởng hỏi thì phải đáp lại.

“Nhân phẩm thế nào?”

“Một người trung thực chăm chỉ, nói đúng ra là đần độn.” Vương Mẫu nghiến răng.

“Ta cũng nghĩ vậy, nếu không sao đến cả ý tứ của muội mà cũng không hiểu được.” Đế Quân gật đầu.

“Không biết thế nào lại chỉ có một mình hắn mà thôi, người Thiên Đình đâu ai lại không hiểu được chứ?” Vương Mẫu phiền muộn thở dài, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng lại, tỉ mỉ bóc vỏ một trái đào, rồi cắt nhỏ thành miếng, cắm từng chiếc xiên nhỏ bằng bạc được điêu khắc tinh xảo lên.

“Vậy nên muội mới để Thất Nhi trở về Thiên Đình chờ sinh?”

“Phải, vẫn chỉ có ca ca là hiểu muội.” Vương Mẫu cười, biểu cảm uy nghiêm đối với chúng tiên sớm đã nhu hòa xuống, lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người, nếu để cho chúng tiên gia thấy được, không biết là sẽ bị hù dọa mấy người nữa.

“Đừng làm rộn quá mức là được rồi, dù sao cũng đừng để trượng phu Thất Nhi chết già mà vẫn không thấy được người vợ trẻ của mình.” Đế Quân tùy ý nhặt một xiên đào lên nếm.

“Ca ca yên tâm, muội muội biết chừng mực.”

“Ừm.” Gật đầu, Đế Quân thay đổi đề tài, “Giờ thấy Bàn Đào Viên của muội kết quả không ít, mùi vị so với mấy năm trước cũng tốt hơn nhiều.”

“Vừa rồi đã bảo Hồng Nhi các nàng vào vườn hái, từ lúc ca ca bế quan, đã bỏ lỡ chín ngàn năm của đào rồi.” Chín ngàn năm qua đào trong Bàn Đào Viên kết trái mới được một lần, lúc ấy Vương Mẫu mở hội, phân ra mời Đại La Kim Tiên, Phật gia Bồ Tát, còn lại cũng cất giữ lại được một phần (*).

(*)  Đào trong Bàn Đào Viên của Vương Mẫu nương nương phải ba ngàn năm mới trổ hoa, rồi ba ngàn năm nữa mới kết trái, vậy nên từ lúc Đế Quân bế quan mới bỏ lỡ một dịp Hội Bàn Đào, giờ thì vừa đúng lúc có Hội Bàn Đào mới.

“Muộn thì đã sao, muội vẫn sẽ lưu lại, sao ta lại không thể thưởng thức được?” Đế Quân lười biếng tựa người lên phượng tọa, mỉm cười trêu chọc thân muội muội.

“Ca ca nói rất đúng.” Vương Mẫu cười tươi tắn, “Cũng là vì ca ca mới trồng nên Bàn Đào Viên này, sao có thể không để phần của ca ca được chứ!”

Đế Quân không hề lấy làm lạ khi muội muội y ở trước mặt ngày lộ ra dáng vẻ này, thật ra khi nàng khoác vào phong thái của một nương nương mới khiến y thấy không quen.

“Cũng chỉ có muội là biết sở thích của ta.”

“Ngày thường ca ca cũng không để ý đến chuyện ăn uống, không ai biết cũng phải thôi.” Vương Mẫu khiêm tốn, nhưng nét cười bên khóe miệng lại lộ rõ sự vui mừng trong lòng nàng.

Hai huynh muội hàn huyên vài chuyện vụn vặt, bất tri bất giác đã qua nửa ngày, mãi cho đến khi có người chen ngang.

Bình luận

Truyện đang đọc