[BẢO LIÊN ĐĂNG ĐỒNG NHÂN] CỤC NGOẠI HÍ QUÂN NÃO

Chuyển ngữ: Mộc Đầu



Đế Quân mang Dương Tiễn về phòng hắn, để hắn ngồi xuống giường, rót chén nước cho hắn, “Ăn thêm viên dược nữa đi.” Lần này gần như phải tốn mất hai phần ba lượng máu trong người Dương Tiễn, nếu không có dược hoàn chống đỡ, e là hắn đã hôn mê bất tỉnh vì mất máu quá nhiều từ lâu.

Dương Tiễn hé miệng nuốt xuống dược hoàn Đế Quân đưa đến bên miệng, rồi lại uống thêm một ngụm nước.

“Trước tiên ngủ một lúc đi, chuyện còn lại để ta xử lý.” Đế Quân buông chén nước, đỡ hắn nằm xuống.

“Ừm.”

Thu xếp cho Dương Tiễn ổn thỏa xong, Đế Quân ra khỏi phòng quay lại trong viện, lúc này trong viện đã không còn ai, cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

“Linh Hư.” Đế Quân gọi vào không khí.

“Linh Hư tham kiến Đế Quân.” Linh Hư đột nhiên dịch chuyển tức thời đến trước mặt Đế Quân, cúi người chắp tay.

Đế Quân trầm ngâm nói: “Đợi lát nữa thu dọn ba gian sương phòng còn lại, ngươi tự chọn một gian mà ở, gian bên hông của Dương Tiễn để lại cho bản quân, chính phòng thì để cho ba người Dao Cơ ở.”

Linh Hư không đáp lời, hắn biết Đế Quân còn chưa dứt lời.

“Còn nữa, mấy ngày này chuẩn bị nhiều món bổ máu một chút, đừng nhiều dầu mỡ quá.”

“Vâng ạ.” Linh Hư trả lời, xác định Đế Quân không còn gì phân phó sau, cúi người xin cáo lui.

Đế Quân xoay người đi về phía chính phòng.

Trong chính phòng, Dao Cơ ngồi bên mép giường ngắm trượng phu nhi tử đang nằm, vẻ mặt hạnh phúc.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Dao Cơ đứng dậy mở cửa, thấy là Đế Quân, cười đón y vào phòng, mời y ngồi ghế dâng trà, “Ân tình hôm nay, Dao Cơ ghi nhớ trong lòng, cũng không nói thêm lời cảm tạ, chờ ngày khác có cơ hội, nhất định sẽ kết cỏ ngậm vành, dũng tuyền tương báo!”

Đế Quân thầm nghĩ quả nhiên là mẹ con, cả lời nói cũng giống nhau, lắc đầu, “Lần này là Tĩnh Nhi cứu các ngươi, nếu không có nó, bản quân không có cơ hội cho các ngươi sống lại, ngươi nếu muốn báo ân, thì thường xuyên đi thăm nó một chút.”

“Ta sẽ đi, Tĩnh Nhi là một đứa trẻ ngoan, nhưng lại quá tịch mịch, chỉ hy vọng Đế Quân đừng trách con bé.” Dao Cơ cũng biết Tĩnh Nhi làm như vậy là trái với thiên đạo, khó đảm bảo sẽ không bị phạt.

“Bản quân sẽ không trách nó.” Đế Quân gật đầu.

Dao Cơ thấy vẻ mặt y bình tĩnh, cũng thở phào nhẹ nhõm, lại lo lắng tới nhi tử nhà mình, “Tiễn Nhi có khỏe không?” Nàng vốn muốn đi qua xem hắn, tiếc là không đi được, lại nghĩ có Đế Quân ở đó cũng sẽ không có chuyện gì, sẽ không để hắn thiếu thốn chỗ nào.

“Chỉ là mất máu quá nhiều, đã ngủ rồi.”

“Nhiều năm như vậy, khổ cho đứa bé này rồi.” Dao Cơ cảm thán nói.

Đế Quân không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Dao Cơ cùng Đế Quân xem như là người quen, bọn họ là quan hệ thông gia, Dao Cơ trước đây hay ở chung với Vương Mẫu, thường xuyên có thể nhìn thấy Đế Quân, cho nên Dao Cơ ngược lại không có cảm giác xa lạ gì với Đế Quân, thấy y chịu nghe mình nói chuyện, liền ngồi một bên bắt đầu oán trách, “Khi đó bị đè ở Đào Sơn, thấy nó đến cứu ta, trong lòng ta không rõ là tư vị gì, rõ ràng chỉ là đứa bé, lại vì người mẹ vô dụng như ta làm nhiều như vậy, về sau bị phơi nắng đến chết, ta thật sự cảm thấy được giải thoát, chí ít sẽ không liên lụy đến con cái nữa.”

“Ngươi hận Ngọc Đế không?”

“Ca ca? Bắt đầu có lẽ có, dù sao thì hắn đã phái người giết chồng con ta, lúc ở trong Đào Sơn ta vẫn luôn hận hắn, thật lâu sau, hận cũng phai nhạt, ngẫm lại bản thân cũng không phải không sai, Thiên điều sâm nghiêm, ca ca mỗi tiếng nói cử động đều đại biểu cho Thiên Đình, hắn không thể không làm như vậy.” Chỉ là nói đến cùng, oán hận trong lòng vẫn không dừng lại được, nàng không phải là thánh mẫu, muốn nói không hận là sẽ không hận, “Đừng nói đến hắn nữa, Đế Quân rất thân quen với Tiễn Nhi à? Có thể kể cho ta chút chuyện của nó không?” Dao Cơ không phải không cảm giác được sự ăn ý giữa bọn họ, nhưng chỉ cho rằng hai người có duyên thành hảo hữu.

“Bản quân quen biết hắn chưa lâu, không biết nhiều lắm.”

“Không sao, một chút cũng tốt, ta muốn hiểu nó hơn.” Dao Cơ cởi mở nói, cho dù vì lập gia đình mà sinh ra phần dịu dàng khi làm cha mẹ, nhưng sự hào sảng thân từng là Tư Pháp Thiên Thần vẫn không biến mất.

Vì vậy Đế Quân liền nói chuyện Dương Tiễn bây giờ là Tư Pháp Thiên Thần, còn nói hắn đã từng cùng Đông Hải Tam công chúa Thốn Tâm thành thân, nhưng sau lại lại hòa ly(*).

(*) Một chế độ ly hôn của cổ đại, khác với “hưu thê” là người chồng bỏ vợ, “hòa ly” dựa theo nguyên tắc dĩ hòa vi quý, vợ chồng đám phán hòa bình.

“Thốn Tâm? Trước đây thật ra có gặp qua một lần, tuy là một mỹ nhân, nhưng quá mức kiêu ngạo.” Dao Cơ nhíu mày, trong lòng mừng vì Dương Tiễn đã chia tay với nàng ta.

Có thể thấy được vấn đề mẹ chồng nàng dâu từ xưa đã là không thể hòa hợp.

“Ngươi có biết lễ pháp thế gian hiện tại không?” Đế Quân hỏi.

Dao Cơ nghi hoặc vì sao y đột nhiên hỏi cái này, nhưng vẫn trả lời: “Dao Cơ đã chết hơn hai ngàn năm rồi, làm sao hiểu được thế gian bây giờ?”

“Vậy ngươi xem trước một chút.” Đầu ngón tay Đế Quân búng một cái, một luồng kim quang bắn về phía Dao Cơ, biến mất giữa chân mày nàng.

Dao Cơ biết y sẽ không tổn thương mình, cũng không ngăn cản, chỉ nhắm mắt sắp xếp lại tri thức và ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu.

Sau một lát, Dao Cơ mở mắt ra, cảm thán nói với Đế Quân: “Không ngờ thế gian bây giờ lại biến hóa lớn như vậy.” Nhớ hồi đó, lúc nàng lần đầu tiên xuống nhân gian, mọi người phần lớn là ở nhà tranh, ăn cơm trấu, mặc áo rách quần vá, cả chữ nghĩa còn chưa có, mà nhân gian hiện tai, còn phồng vinh hơn Thiên giới.

“Còn một chuyện nữa, ngươi phải chuẩn bị tâm lý.” Đế Quân nhấp một ngụm trà nói: “Là về tam nữ của ngươi.”

Dao Cơ vừa nghe liền sốt ruột, “Lẽ nào nó đã xảy ra chuyện?”

“Xem như là vậy, có điều bây giờ nàng không sao.”

“Đế Quân ngươi đừng úp úp mở mở nữa, xin hãy nỏi thẳng ra đi.”

“Tam nữ nhà ngươi được xưng là Tam Thánh Mẫu, là tiên nữ bảo vệ Hoa Sơn, hơn hai mươi năm trước, nàng quen biết một thư sinh nghèo túng dưới thế gian là Lưu Ngạn Xương, cùng hắn tư định chung thân, còn có một con trai, tên là Lưu Trầm Hương.”

“Tư định chung thân?! Còn sinh con?” Dao Cơ kinh hãi, nàng không thể tin được con gái của mình thế mà lại làm loại chuyện này, bây giờ không phải là thế giới trước kia, không có lễ pháp gì nữa, mà đã là xã hội như vậy, lúc nàng gả cho Dương Thiên Hữu, còn lén nói qua với Vương Mẫu — dù Vương Mẫu phản đối, nhưng cũng không làm gì — mà Thiền Nhi sống trong thời đại này lại tư định chung thân? “Tiễn Nhi có làm gì không?”

“Dương Tiễn đè nàng xuống Hoa Sơn, mới đầu cũng là gạt Thiên Đình, chỉ là về sau con trai nàng trưởng thành, không biết sao lại biết chuyện của Tam Thánh Mẫu, đòi đi cứu mẹ, nhưng nó không được bản lĩnh như Dương Tiễn, suốt ngày chỉ biết càn quấy, một hồi lên Thiên Đình trộm tiên đan làm đổ Lò bát quái chọc Thái Thượng Lão Quân tức đến bệnh, một hồi lại xuống Địa phủ làm loạn, xé Sổ sinh tử chưa đủ còn thả chạy ác quỷ trong mười tám địa ngục, thế nhưng chính nó lại không thấy sai, chỉ biết trách Dương Tiễn tại sao lại đè mẫu thân nó, không phải đặt điều nói xấu nó, mấy ngày trước có được Khai Thiên Thần Phủ, còn chạy tới làm Dương Tiễn bị thương, nếu không phải bản quân đúng lúc có mặt tại nơi, e là các ngươi không thể gặp nhau rồi.” Đế Quân không nói quá lên, y chỉ nói ra quan điểm của mình.

“Tiễn Nhi bị thương?” Dao Cơ vừa sợ vừa giận, đứng bật dậy, “Không được, ta phải đi xem hắn một chút.”

Đế Quân kéo nàng, “Vết thương trên người hắn sắp khỏi hẳn, bây giờ đã ngủ rồi, tối nay ngươi hẵng đi xem hắn đi.”

“Vậy cũng được.” Dao Cơ lại ngồi xuống, cố gắng bình ổn lo lắng cùng buồn bực trong lòng, “Đế Quân có thể kể cho ta nghe một chút về… phu quân của Thiền Nhi không?” Nàng thực sự không muốn thừa nhận sự tồn tại này.

“Gặp qua một lần, tướng mạo không tồi, tuy là một thư sinh nhưng lại lấy nghề làm lồng đèn làm sinh nhai, không có tài hoa gì, hơn nữa cũng không biết dạy con, Trầm Hương đã hai mươi mấy rồi, vẫn là công không thành danh chẳng tựu, suốt ngày chỉ biết gây phiền toái cho cữu cữu nó, buộc Dương Tiễn phải âm thầm trong bóng tối thu thập giải quyết hậu quả vì nó.”

“Thư sinh? Làm lồng đèn mà sống?” Tư tưởng của Dao Cơ vẫn chưa chuyển từ hai ngàn năm trước đến, trong nhất thời ngược lại không thể nào liên hệ được hai thứ này với nhau, phải biết rằng, ở hai ngàn năm trước, khi chữ nghĩa vừa xuất hiện, trong thời đại đó, có thể viết văn đọc chữ là tượng trưng của thân phận, nếu không phải Dương Thiên Hữu là sĩ tộc thứ tử, sợ là căn bản cả cơ hội học tập cũng không có, khỏi nói đến việc đọc thứ còn trân quý hơn cả hoàng kim như thẻ tre.

Đợi sau khi nàng minh bạch được ý tứ trong lời nói của Đế Quân, nàng nổi giận, “Một thư sinh đọc thuộc sách thánh hiền, vậy mà không hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, phạm phải loại chuyện dơ bẩn này, lừa Thiền Nhi của ta cùng hắn, cùng hắn…” Vô môi cẩu hợp! Lời sau cùng nàng không nói ra miệng được, suy cho cùng cũng là con gái nàng.

Giận qua đi, nàng vẫn lo lắng cho con gái, “Thiền Nhi bây giờ không sao chứ?”

“Còn đang ở Hoa Sơn, Trầm Hương làm lớn quá, Dương Tiễn không gạt nổi nữa, chỉ có thể nói ra, Thiên Đình cũng đáp ứng chỉ đè nàng, để cho nàng diện bích suy nghĩ, Dao Quỳnh gần đây đang muốn sửa chữa Thiên điều, giam nàng một hồi rồi sẽ thả nàng ra.” Đế Quân đáp.

“Vậy là tốt rồi.” Biết con gái không có việc gì, Dao Cơ cũng yên lòng.

Bọn họ hàn huyên thêm một lúc, Đế Quân mới nói rõ ý đồ đến, “Chính phòng là mấy ngày nay bản quân ở, các ngươi đã khỏe rồi, đương nhiên vật hồi nguyên chủ, bản quân sẽ chuyển sang sương phòng phía tây, những sương phòng khác đã được thu dọn, đợi bọn hắn tỉnh, các ngươi tự sắp xếp đi.”

“Thật là làm phiền Đế Quân, chỗ Tiễn Nhi cảm phiền ngươi trông nom vậy.” Dao Cơ gật đầu, lúc nàng vào phòng cũng biết trong này có người ở, lại nhớ đến Đế Quân cũng ở đây, trong lòng cũng đoán được là ai. Chẳng qua là vào thì đã vào rồi, lại là nhà họ, đi ra liền có vẻ làm bộ, nên cứ theo ý Đế Quân nói. Nàng cũng nhìn ra được Đế Quân đối với Dương Tiễn không đơn giản, nhưng chỉ nghĩ Đế Quân sinh ra lòng yêu tài, trong lòng vui vẻ Tiễn Nhi có thể được vị này ưu ái, sau này có việc gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Đế Quân nói rõ ý đồ đến, không tiện ở lâu, bảo Dao Cơ có việc gì có thể tìm Linh Hư, rồi rời đi.

Trở lại sương phòng phía tây, trước tiên đi xem Dương Tiễn, hắn còn đang ngủ say, Đế Quân liền lấy cuốn thoại bản trước đó đã đọc xong, ngồi bên cửa sổ yên lặng đọc, đợi hắn tỉnh lại.

Bình luận

Truyện đang đọc