Chuyển ngữ: Mộc Đầu
–
Đoàn người Trầm Hương bị áp giải đến trước mặt Ngọc Đế Vương Mẫu, lần này không giống trước, mỗi người bọn chúng đều bị thiên binh đá gối bắt buộc quỳ xuống.
Đương nhiên, làm một người theo cùng, Dương Thiền không có được đãi ngộ bậc này, có điều nàng vẫn tự giác quỳ xuống theo.
Trên đường tới đây, Dương Thiền vốn tưởng rằng bọn Trầm Hương là vì bản thân mà bị ca ca bắt lên Thiên Đình nên đã cầu xin Dương Tiễn, lại bị báo cho biết, bọn Trầm Hương dẫ binh tấn công Thiên Đình mới có kết cục như vậy.
Lúc nghe đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Dương Thiền nháy mắt mất đi huyết sắc.
Nàng đã sớm không còn là tiểu cô nương ngây thơ nhìn ca ca cứu mẹ kia nữa, sống trên Thiên Đình nhiều năm khiến nàng đã vững vàng ghi tạc Thiên điều vào trong tâm khảm.
Nếu nói tư phàm là tiểu đả tiểu nháo sẽ bị giam giữ diện bích nghìn năm, thì dẫn binh tấn công Thiên Đình, đó chính là tử tội phải bị hủy thần diệt phách, trọn đời không được siêu sinh.
Chúng tiên trong Lăng Tiêu điện không rảnh thưởng thức gương mặt của vị tiên tử mỹ lệ này, kẻ nào kẻ nấy đạo mạo trang nghiêm mắt nhìn thẳng, không ai cất tiếng, đợi Ngọc Đế Vương Mẫu mở miệng.
Nhìn một đám “phạm nhân” bên dưới đang đợi bị xử lý, Đế Quân liền đau đầu, trong phương diện này Trầm Hương là khiến y đau đầu nhất, tội của Trầm Hương dù diệt cửu tộc cũng còn là chuyện nhỏ, khó là khó trong cửu tộc của nó ấy thế mà cả Ngọc Đế Vương Mẫu cũng xem như tính vào, mà Tam Thánh Mẫu vừa mới thả ra bên cạnh, nếu cùng bị xử quyết, lại là không cho Dương Tiễn mặt mũi, nói cho cùng y đối với Dao Cơ là áy náy không nhẹ, nếu không sẽ không ỡm ờ dễ dàng tha thứ Trầm Hương không ra cái dạng gì này khiến cho Thiên Đình chướng khí mù mịt, mà còn chưa phái đại quân san bàng nhà nó.
Nhưng nếu phạt nhẹ, khiến tam giới chê cười không nói, cũng không tiện xử trí những kẻ khác.
Ngọc Đế nhìn về phía Vương Mẫu, thấy nàng không hề khách khí ngoảnh mặt đi, hiển nhiên là không muốn quản, chỉ đành nhìn về phía Đế Quân, nói với Đế Quân: “Đế Quân cho rằng nên xử trí bọn chúng như thế nào?”
Đế Quân vẫn ngồi trên ghế bên dưới Ngọc Đế như cũ, chỉ bất đồng là, lần này Dương Tiễn đứng bên cạnh y. Thấy Ngọc Đế hỏi mình, cũng không đứng dậy, trực tiếp trả lời: “Việc này liên quan quá nhiều, vẫn xin bệ hạ định đoạt.” Y sao lại không nhìn ra Ngọc Đế khó xử, nhưng lại không có ý định nhận lấy cục diện rối rắm này, kỳ thực ý của y là cứ trực tiếp đẩy toàn bộ lên Tru tiên đài xử tử là được, nhưng phương diện này dù sao cũng dính líu đến Dương Tiễn, y vẫn không nên lội vào vũng nước đục này thì tốt hơn.
Ngọc Đế do dự một chút, liền hỏi về phía chúng tiên: “Các vị ái khanh chẳng hay có ý kiến gì không?”
Lời này vừa nói ra, bên dưới liền giống như cái nồi hơi, chúng tiên đều mở miệng, kẻ này nói “Bọn chúng đáng tội trừng phạt thật nặng”, kẻ kia lại bảo “Bọn chúng khinh thường uy nghiêm Thiên Đình, dẫn binh tấn công, nếu không trừng phạt nặng, uy nghiêm Thiên Đình chắc chắn mất hết”. Nhưng bọn họ nói tới nói lui, lại không một ai xuất ra một cái sớ thật. Dù sao ra mặt làm người xấu, chẳng ai muốn làm cả.
Mấy vị tiên gia nghiêng về phía Trầm Hương, như Hằng Nga Bách Hoa tiên tử, đều im lặng không nói, chỉ lo lắng đầy mắt nhìn đám người Trầm Hương đang quỳ trên đại điện, mồm miệng bị niêm phong không cách nào lên tiếng, các nàng không phải kẻ ngu xuẩn, cho dù trong lòng có nghiêng về phía chúng thế nào, cũng sẽ không đem cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn.
“Ai da, các ngươi làm cho trẫm đau đầu rồi đấy, rốt cuộc phải làm sao, trình một cái sớ lên đây đi!” Ngọc Đế xoa huyệt Thái Dương phát đau, khuỷu tay chống lên cái bàn trước người thở dài.
Đột nhiên cảm thấy bên cạnh có một khí tức quen thuộc tới gần, một đôi tay mềm mại thế chỗ tay hắn, dùng lực vừa phải xoa cho hắn.
Mở mắt ra nhìn mắt phượng ẩn hàm lo âu của thê tử, lòng Ngọc Đế ấm áp hẳn lên, kéo tay nàng xuống vỗ vỗ, nở một nụ cười trấn an, nhắm mắt hít sâu một hơi, lúc lại mở ra, uy nghiêm đế vương ẩn giấu đã lâu trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ Lăng Tiêu bảo điện, áp lực đến mức tất cả mọi người đều có chút không thở nổi.
Tâm tính Ngọc Đế hơi mềm lòng, cứ luôn bị người khác nói là sợ vợ, nhưng không có nghĩa là hắn không có phong thái đế vương, làm Ngọc Đế nhiều năm như vậy, tính tình của hắn có mềm, cũng ít nhiều nhiễm khí thế vương bá đặc trưng của bậc đế vương, chẳng qua là hắn không thích nhìn người khác vâng vâng dạ dạ với mình, hơn nữa tín nhiệm Vương Mẫu, nên mới vẫn luôn biểu hiện rất bình thường, nhưng thử hỏi, nếu như hắn thực sự bình thường, Hồng Quân lão tổ sẽ giao Thiên Đình cho hắn sao?
Từ áp lực trên người càng lúc càng nặng, những tiên nhân thời gian ở trên Thiên Đình chưa đến vạn năm lần đầu tiên ý thức được, vị Ngọc Đế trước mắt này chính là đế vương vô thượng đã thống lĩnh tam giới hàng chục vạn năm, trong lúc không tự chủ, bọn họ đều cúi đầu, biểu hiện sự thần phục của mình với Ngọc Đế, chỉ có mấy thần tiên thế hễ cũ là trên gương mặt mang ý cười chứa đầy hoài niệm, nhìn Ngọc Đế đa lâu chưa phát uy.
Đế Quân cũng cảm khái, Hạo Thiên sư đệ như vậy, y cũng chỉ gặp qua vài lần, lần đầu tiên chính là khi hắn hướng y cầu hôn Dao Quỳnh.
Nếu không phải một khắc đó hắn tự tin uy nghiêm như hôm nay, Đế Quân tuyệt đối sẽ không đồng ý Dao Quỳnh gả cho cái sư đệ vừa mới lên làm Ngọc Đế chưa lâu này.
Dương Tiễn rất bất ngờ, làm Tư Pháp Thiên Thần nhiều năm như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên phát hiện, vị cữu cữu này của mình còn có một mặt như thế, chỉ là thay đổi ánh mắt, đã có thể chấn nhiếp mọi người.
Trong bất tri bất giác, oán hận dưới đáy lòng dường như giảm đi rất nhiều, một loại cảm giác kỳ quái từ đáy lòng xông ra.
Cái loại cảm giác này, gọi là trung thành. Dường như chân chính nghe lệnh của một vị đế vương như vậy, cũng không phải là chuyện khó.
Bất động thanh sắc đem tâm tư của tất cả mọi người thu vào đáy mắt, Ngọc Đế lạnh nhạt nói: “Đám người Trầm Hương tấn công Thiên Đình, tội không thể xá, vốn nên hủy hồn diệt tộc, suốt đời không được siêu sinh, nhưng trên trời có đức hiếu sinh, nể tình các ngươi vẫn chưa tạo tành quá nhiều thương vong, hiện trẫm thả một con đường, miễn cho tội diệt tộc, Lưu Trầm Hương, áp lên Tru tiên đài, phế bỏ pháp lực tróc bỏ tiên cốt đánh vào lục đạo nhận nỗi khỗ trọn đời luân hồi(*); Ngao Xuân, phế bỏ pháp lực, chịu hai mươi tiên hình, quay về Đông Hải suy ngẫm nghìn năm; Đinh Hương, phế bỏ pháp lực cùng ký ức ném về nhân giới, khấu trừ ba mươi năm tuổi thọ; Ngưu ma vương Thiết phiến công chúa đánh vào Linh Lung Tháp, một nghìn năm sau nếu vẫn còn hồn phách bất diệt thì tha cho các ngươi đi ra, về phần Trư Bát Giới…” Nói tơi đây, Ngọc Đế dừng một chút, mới tiếp: “Tiên hình một trăm, đưa đến Tây Thiên mời Phật tổ xử trí, các vị thấy thế nào?”
(*) Theo Phật giáo, bởi vì chúng sinh vẫn còn nghiệp trái của nhân quả thiện ác cho nên mới bị luân hồi. Trọn đời luân hồi là trọn đời không được giải thoát.
Một loạt những hình phạt này vừa được nói ra, đã khiến đám người Trầm Hương đang quỳ kinh hãi, nhưng bất đắc dĩ mồm miệng bọn chúng bị niêm phong nói không thành lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn, còn Tam Thánh Mẫu có thể nói chuyện lại vì bị áp ở Hoa Sơn quá lâu, thân thể suy yếu còn nghe hình phạt cho Trầm Hương, nhất thời không tiếp thụ nổi ngất xỉu, bị Vương Mẫu cho một ánh mắt để người khác khiêng xuống dưới.
Duy nhất một người có thể không để ý tất thảy mà cầu tình không còn, bọn họ chỉ có thể nghe chúng tiên ngươi một câu “Bệ hạ nhân từ”, ta một câu “Bệ hạ anh minh”, hết lòng tán thành hình phạt của Ngọc Đế.
Đế Quân truyền âm cho Dương Tiễn nói: “Trừng phạt như vậy có hợp ý ngươi không?”
Dương Tiễn lặng im một lúc lâu, mới trả lời: “Chỉ cần tam muội không sao là được.” Đối với đứa cháu này, hắn đã sớm thông suốt rồi, dù sao chẳng qua chỉ làm thân thích vài năm, không có chung sống với nhau, cũng không phải cốt nhục chí thân, ở đâu ra nhiều tình cảm như vậy, không thấy Ngọc Đế đồng ý xem như là trưởng bối Trầm Hương cũng mặt không biến sắc nói xử phạt sao.
Đế Quân cười, không nói gì nữa.
Kỳ thực bọn họ đều hiểu Ngọc Đế đã thả một con đường rồi, nếu đổi thành những người khác, e là cả hồn cũng không giữ được. Làm gì còn một đường sinh cơ giống bây giờ?
Đột nhiên, Dương Tiễn nhớ tới tiểu hồ ly Tiểu Ngọc đang bị giam trong thiên lao, thầm suy nghĩ quay lại liền xóa toàn bộ ký ức của nàng, đưa đến chỗ mẫu thân cho nàng làm bạn.
Ngọc Đế thấy chúng tiên không có phản đối, vì vậy vung tay lên, tức thì có thiên binh tiến lên áp đám người Trầm Hương đi, lại có Lý Tĩnh ra khỏi hàng bắt Ngưu ma vương và Thiết phiến công chúa không thể phản kháng. Thoáng cái Lăng Tiêu bảo điện trống trải đi không ít.
Qua không bao lâu, có Chức quan trở về bẩm báo, “Bẩm báo bệ hạ, lão Long Vương lên Thiên Đình xin được yết kiến.”
Ngọc Đế chuẩn.
Lão Long Vương cước bộ tập tễnh đi đến, gương mặt già nua so với lần trước cằn cỗi đi không ít, lão vừa vào trong điện, liền quỳ rạp xuống đất, lão lệ tung hoành nói: “Tiểu thần không biết cách dạy con, xin bệ hã hãy trách phạt.”
Lão Long Vương lần này là bắt đầu thỉnh tội, lúc lão biết Ngao Xuân lén chạy ra khỏi Long cung theo mọi người nháo lên Thiên Đình sau, liền biết lần này phiền phức lớn, lập tức lên Thiên Đình muốn ngăn cản, đáng tiếc chậm, lúc lão vừa tới vừa vặn nhìn thấy Ngao Xuân bị thiên binh áp đi chịu tiên hình xong, lại bị phế bỏ pháp lực đánh về nguyên hình — một con rồng nhỏ dài chưa đến ba thước.
Tức thì không dám chần chờ, lão Long Vương đưa sổ xếp xin được yết kiến.
Ngọc Đế cũng không làm khó lão Long Vương, chỉ nói vài câu bảo lõa sau này trông coi con trai ngoan của mình cho tốt, đừng để hắn gây họa — mặc dù Ngao Xuân ít nhất là trong vòng một nghìn năm không có khả năng gây họa — còn nói việc này sẽ không trách tội người khác, cho lão mang đi.
Lão Long Vương mang theo Ngao Xuân trở về Đông Hải Long cung, nhìn con trai dáng vẻ thoi thóp chỉ còn một hơi, đến lúc này, lão Long Vương hận luôn toàn bộ những tiên yêu nhân có dính líu đến Trầm Hương, không cho bất luận kẻ nào ở Đông Hải giao du với bọn chúng, thậm chí đối với Tứ công chúa sau khi sống lại cũng có vài phần oán hận, sau khi nàng hồi phục không lâu, liền gả nàng đến long tộc ở Bắc Băng Dương. Chuyện sau này tạm thời không đề cập đến.
Lại nói về bên này, tiễn lão Long Vương đi, Ngọc Đế nghe Chức quan đi trước giám hình hồi báo rằng toàn bộ phạm nhân đều đã xử trí, khẽ gật đầu, đang định gọi mọi người tan đi, Vương Mẫu bên cạnh lại lén kéo áo bào hắn một cái, ý bảo mình có lời muốn nói.
Ngọc Đế gật đầu, trong khoảnh khắc thu hồi tất cả khí thế, một lần nữa biến trở về hình dạng bình thường, chẳng qua là bây giờ không ai bị vẻ ngoài của hắn lừa nữa.
Vương Mẫu mặt đầy ý cười, giống như hôm nay là ngày vui, nói: “Bản cung đoạn thời gian trước rảnh rỗi vô sự, xem qua Thiên điều, phát hiện vì ngày đêm thay đổi, thời đại biến hóa, Thiên điều vốn có đã không đủ để ràng buộc chúng tiên, sơ hở sai lầm trong đó lại càng không ít, vì vậy bản cung quyết định một lần nữa chỉnh sửa Thiên điều, chẳng hay chúng tiên có ai nguyện ý đảm đương trọng trách này?” Tuy nói là hỏi mọi người, nhưng mắt nàng chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Tiễn.
Ngọc Đế không ngờ Vương Mẫu đột nhiên lại đề xuất việc này, những vẫn là không xen ngang ngăn cản.
Chúng tiên chỉ cho rằng Vương Mẫu là vì chuyện hôm nay nghĩ Thiên điều vẫn chưa đủ nghiêm khắc, muốn gia tăng thêm nữa, trong lòng thầm nói cuộc sống sau này e là sẽ càng không được dễ chịu.
Dưới ánh nhìn lom lom của chúng tiên, Dương Tiễn rất tận trách đứng dậy: “Tiểu thần nguyện đảm đương trọng trách.” Đây chính là chức trách chính là của hắn, không phai hắn còn có thể là ai, Vương Mẫu chẳng qua là có lệ cho qua thôi.
“Tốt lắm, Dương Tiễn, đây là bản cung viết gần đây, ngươi đem về xem, đợi sau Bàn Đào yến, một lần nữa chỉnh sửa Thiên điều.” Vương Mẫu lấy bút ký tâm đắc mà mấy ngay qua vừa viết xong, giao cho thiên nô bên người, để hắn chuyển giao cho Dương Tiễn.
Dương Tiễn nhận lấy nhìn xem, sửng sốt.
Chỉ thấy trong bút ký dòng đầu tiên viết là “Tiên nhân không thông hôn, phàm là người nếu có thể đứng vào hàng tiên ban, tất cho thông hôn.”
Cũng may Dương Tiễn định lực tốt, lập tức liền khôi phục lại, hơi đảo qua những điều khác, đều là sửa về hướng tốt chứ không phải càng thêm nghiêm khắc như hắn tưởng tượng, hắn theo bản năng nhìn Đế Quân khí định thần nhàn một cái, lại chắp tay thưa vâng, lui về chỗ.
Đợi Thiên điều mới xuất ra, e là thần phật khắp trời đều phải kinh ngạc đến rớt cằm đi?