[BẢO LIÊN ĐĂNG ĐỒNG NHÂN] CỤC NGOẠI HÍ QUÂN NÃO

Chuyển ngữ: Mộc Đầu



Đế Quân cũng không dẫn Dương Tiễn đi đâu xa, chỉ xuống dưới Lục đạo luân hồi, cách xa đám quỷ.

Tiện tay tạo một cái kết giới, ngăn cách mọi ánh nhìn soi mói và âm thanh, lúc này Đế Quân mới ung dung bình thản nhìn về phía Dương Tiễn, “Có chuyện gì, nói đi.”

Dương Tiễn chỉ là nhìn thấy Trầm Hương bị nạn nhất thời tình thế cấp bách mới đề xuất cùng Đế Quân nói chuyện riêng, trong lòng cũng không nắm chắc, nhưng chung quy hắn vẫn là một vị thần đã sống hai nghìn năm, tâm tư trong lòng xoay chuyển, liền có cớ.

“Trầm Hương không tốt, phạm phải đại họa ngập trời, dù chết vạn lần cũng không từ, nhưng Đế Quân làm như vậy, cũng là ‘hữu thương thiên hòa"(*) thôi, xin Đế Quân thủ hạ lưu tình.” Lục đạo luân hồi cũng có định luật của nó, một điều trong đó là, dù thế nào đều không thể đưa sinh hồn vào, trong luân hồi con người đa phần là tử linh quỷ khí, đụng vào hai thứ này, sinh hồn rất dễ bị hủy.

(*) Hữu thương thiên hòa [有伤天和] hàm ý là người làm việc không tuân theo lẽ thường, làm chuyện người đời không đồng ý.

“Ý người là, bảo bản quân trực tiếp giết chết xác thịt của nó, rồi ném nó vào Mười tám địa ngục tôi luyện một phen cho tốt?” Lời nói của Đế Quân đầy chế nhạo, nói thật, mấy ngày nay hảo cảm của y với Dương Tiễn là càng ngày càng nhiều, ngoại trừ tác dụng của duyên khế, nguyên nhân lớn nhất vẫn là Dương Tiễn giống y, là một thần tiên cực kỳ bao che khuyết điểm, coi người nhà quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Nhưng hảo cảm chỉ là hảo cảm, vẫn chưa quan trọng đến mức có thể khiến cho Đế Quân vì hắn mà buông tha Trầm Hương.

“Dương Tiễn, bản quân biết ngươi mặc dù ngoài sáng đuổi giết Trầm Hương, nhưng thật ra lại nơi nơi che chở nó, chuyện này vốn không liên quan đến bản quân, bản quân cũng không muốn để ý, nhưng hôm nay nếu nó đã dám đến Địa phủ làm loạn, thì đừng trách bản quân không nể tình.”

“Đế Quân!” Dương Tiễn cau mày, xem dáng vẻ này của Đế Quân, chuyện ngày hôm nay sợ là không có khả năng giải quyết dễ dàng, tức thì hắn cũng không giấu diếm nữa, lên tiếng cầu tình, chỉ mong Đế Quân có thể mở cho một con đường, buông tha Trầm Hương, ít nhất đừng bắt nó chịu nỗi khổ luân hồi như vậy, “Tội của Trầm Hương, Dương Tiễn nguyện ý chịu phạt thay nó, xin Đế Quân mở một con đường.” Vừa dứt lời, Dương Tiễn liền hướng về phía Đế Quân quỳ rạp xuống đất.

“Ngươi!” Lần này Đế Quân là thật sự buồn bực, thậm chí còn thấy không đáng thay Dương Tiễn, ở chung đã nhiều ngày, khiến y hiểu rõ lòng tự trọng của Dương Tiễn cao cỡ nào, nhưng bây giờ thì sao, chỉ vì một Trầm Hương, hắn vậy mà quỳ gối trước y? “Chỉ vì tên Trầm Hương dạy mãi không sửa kia, ngươi liền sỉ nhục chính mình như vậy.”

“Trầm Hương dù không tốt, nhưng chung quy vẫn là con của tam muội, người làm bác ta đây, không thể không quan tâm.” Nói xong, Dương Tiễn chỉ cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

Đế Quân cúi người, nâng cằm Dương Tiễn lên, bắt hắn phải nhìn mình, trong mắt dậy sóng, giọng nói trầm thấp mang theo sự âm u khi giông tố kéo tới, “Nếu bản quân nói không, thì ngươi định thế nào?”

Ánh mắt của Dương Tiễn không hề đối lại Đế Quân, nhưng hắn vẫn nghe ra sự tức giận trong lời nói của y, song hắn không còn sự lựa chọn nào khác, Dương Tiễn biết năng lực của bản thân, hắn là thiên giới đệ nhất chiến thần, nhưng so với sức mạnh của y thì chẳng đáng là gì, “Dương Tiễn có thể làm được gì chứ, chỉ có thể đền cái mạng này mà thôi.” Tự giễu cười, vị trước mặt này, sợ là hắn dùng hết toàn lực cũng không tổn thương được y mảy may nào.

Đôi mắt Đế Quân híp lại đầy nguy hiểm, bàn tay đang nâng cằm Dương Tiễn dời xuống vài tấc, bóp lấy cần cổ mảnh khảnh thon dài của hắn, “Đền một mạng? Bản quân thành toàn cho ngươi.”

Bàn tay xương khớp rõ ràng, thon thả hoàn mỹ hơi dùng sức, Dương Tiễn liền cảm thấy sức lực trên cổ mỗi lúc một nặng, giống như sắp bẻ gãy cổ hắn, tuy rằng tiên nhân không cần phải hô hấp, nhưng hắn vẫn cảm nhận được nỗi đau khi hít thở không thông, nhắm mắt lại, Dương Tiễn cả một chút ý định giãy dụa cũng không có, mặc cho y bóp.

Sắc đỏ nhàn nhạt nhiễm lên khuôn mặt trắng noãn, lộ ra một vẻ đẹp khó nói thành lời, hai mắt khép chặt, môi mỏng hơi hé mở, như một bức tranh mỹ nhân mời quân thu lấy.

Dường như là bị mê hoặc, đáy lòng Đế Quân sinh ra một thứ cảm xúc khác thường, lực tay nhẹ dần, cuối cùng buông ra, dời ra phía sau nâng Dương Tiễn lên, ngay trước khi hắn kịp phản ứng lại, liền hôn lên môi hắn.

Tiếp xúc đột ngột, Dương Tiễn sợ đến nỗi trợn mắt, đập vào mắt là đôi con ngươi phóng đại của Đế Quân, trong đôi đồng tử đen như bóng đêm đó, xoay chuyển thứ xúc cảm mà hắn chưa từng nhìn thấy.

Dường như bị kinh hãi, Dương Tiễn sững sờ, quên mất phải đẩy y ra.

Đế Quân vừa mở to mắt nhìn Dương Tiễn chú ý phản ứng của hắn, vừa tùy ý làm bậy trên môi hắn, không giống với sự mềm mại mịn màng của nữ nhân, cánh môi hắn khô cằn vì thiếu nước mà bị tróc da, lúc hôn có chút cảm giác thô ráp ma sát, nhưng không hề hủy hoại sự hăng hái của Đế Quân, ngậm lấy cánh môi nhẹ nhàng gặm mút, từng chút một làm ẩm ướt nó.

Dương Tiễn đã từng thành thân, hắn biết hành động này của Đế Quân đại biểu cho chuyện gì, nhưng hắn không làm gì cả, không phản kháng, cũng không phối hợp, chỉ mặc y tìm tòi. Không chỉ vì Trầm Hương, mà còn vì dưới đáy lòng đột nhiên nảy lên dục vọng khiến hắn mê muội, thân mật với Đế Quân, vì sao hắn lại cảm thấy hưởng thụ nhỉ?

Trên môi truyền tới xúc cảm nhẹ nhàng mềm mại, mang theo một chút tê dại, có một loại cảm giác được người khác trân trọng, một loại tình cảm ấm áp từ nơi cánh môi tiếp xúc lan ra, ăn mòn mỗi một sợi thần kinh trong thân thể, thoải mái đến nỗi khiền người ta nhịn không được trầm mê trong đó.

Trong lúc bất giác hắn nhắm nghiền hai mắt, hắn cũng không phải là chim non, nhưng lần cuối cùng thân mật với người khác như thế này, đã là chuyện của hơn ngàn năm trước, dường như, cảm giác ở thời điểm đó cũng không tốt như bây giờ?

Thấy đối phương nhắm mắt hưởng thụ sự thân mật của mình, đáy mắt Đế Quân dậy lên ý cười, bàn tay ở không không dấu vết tiến vào trong áo choàng ôm lấy thắt lưng ong rắn chắc, cố định ở phía sau hắn, Đế Quân dùng đầu lưỡi tách răng môi của hắn ra, luồn vào trong miệng hắn, dẫn theo lưỡi của đối phương cùng điên đảo, khi thì vuốt ve hàm trên mẫn cảm, lúc thì lướt ngang chân răng chỉnh tề. Đối phương bị khuấy đảo dần dần mê muội, mất hồn, hai tay hắn tự động bám lên cổ Đế Quân, âm điệu ý vị không rõ từ trong cổ họng nghẹn ngào không dứt tràn ra.

Ý cười nơi đáy mắt Đế Quân càng lúc càng rõ ràng, bàn tay ôm sau eo hắn động động, Dương Tiễn chỉ cảm thấy cả người nhẹ đi, lại không có cơ hội tự hỏi xem là chuyện ra xảy ra.

Phải lấy làm may mắn bọn họ là thần tiên, ôm hôm lâu như vậy, mà không thấy người nào có dáng vẻ hô hấp không thuận, Đế Quân vừa tiếp tục nụ hôn, vừa di chuyển hai tay khỏi vị trí cũ, tuần tra khắp nơi trên tấm lưng đã mất đi lớp áo giáp chỉ còn một bộ trung y tuyết trắng, hưởng thụ xúc cảm tuyệt vời từ đường cong duyên dáng, rắn chắc có lực dưới tay.

Động tĩnh lớn như vậy Dương Tiễn còn không chú ý được thì chính là kẻ ngốc, hắn mơ màng mở mắt ra, dùng sức đẩy Đế Quân.

Đế Quân đã sớm có phòng bị làm sao buông hắn ra dễ dàng như vậy được, đôi tay khóa chặt lấy Dương Tiễn, thuận theo lực đẩy của hắn, ôm hắn ngã về phía sau, ngay một khắc trước khi ngã xuống đất, còn tranh thủ trở mình, áp Dương Tiễn dưới thân.

Cảm giác mềm mại dưới thân không phải là của mặt đất âm u lạnh lẽo nơi Địa phủ, nhưng Dương Tiễn cũng không có thời gian để ý tới việc này, chỉ dùng sức tách hai tay đang ôm mình của Đế Quân ra, “Ngươi buông ra.”

Đế Quân nhìn đôi môi vì bị mình hôn mà vừa đỏ lại vừa sưng, bật cười, “Thế nào, vừa thân mật xong liền trở mặt không nhận người.”

Nghe y cười nhạo vậy, Dương Tiễn lại càng bối rối hơn, sức đẩy cổ tay hắn ra cũng càng lúc càng mạnh, “Ngươi đường đường là thượng thần một giới, lại nhục nhã ta như vậy, không cảm thấy xấu hổ sao?” Dưới cơn giận, hắn đã quên mất dùng kính ngữ.

Dương Tiễn trời sinh thần lực, sức lực dùng trên tay lúc này có thể khiến thần tiên thông thường thương kinh đoạn cốt, nhưng đối với Đế Quân mà nói vẫn như cũ không đau không nhột, y chỉ hơi động tay, là đã trói được hai tay Dương Tiễn, đè chúng xuống hai bên người, trán đối trán, mũi đối mũi, hơi thở cả hai trộn lẫn thành một thể, “Nhục nhã? Ngươi nghĩ như vậy sao? Bản quân còn tưởng rằng ngươi cũng thích thú chứ, hửm?”

“Đừng nói bậy!” Dương Tiễn lập tức mở miệng phủ nhận, nếu không nhìn tới đôi con ngươi đen huyền đang lấp lóe bất định và gò má ửng đỏ của hắn mà nói, thì dù là ai cũng đều bị lời nói ngay thẳng của hắn lừa.

“Ồ? Muốn thử lại lần nữa không, xem có phải bản quân nói bậy hay không, hửm?” Đế Quân xấu xa dùng môi phớt qua môi hắn.

Dương Tiễn im lặng, hắn thật sự sợ Đế Quân nhất thời hứng thú lại làm bậy một lần nữa.

Nhận thấy người dưới thân đã thôi giãy dụa, Đế Quân không bó buộc hắn nữa, buông tay, xoay người, dùng tay làm gối nằm nghiêng nhìn hắn, “Không phải ngươi tới cầu tình cho Trầm Hương sao, sao bây giờ ngược lại đã quên rồi?”

Thật ra chuyện này có một phần rất lơn liên quan đến duyên khế, duyên khế có thể khiến hai bên kết duyên cảm nhận được tâm tình của đối phương, ảnh hưởng lẫn nhau, chẳng qua vì pháp lực của Đế Quân cao hơn Dương Tiễn, thường ngày lại lãnh tình lãnh tính, Dương Tiễn mới không cảm thấy được, mà lúc này Đế Quân hiếm thấy đáy lòng dậy sóng, mới khiến cho Dương Tiễn cảm thấy, cũng bị ảnh hưởng, có điều là loại cảm giác này rất huyền diệu, hắn nhất thời chưa phản ứng kịp mà thôi.

Dương Tiễn ngồi dậy, lúc này mới phát hiện dưới thân là chiếc giường lớn khắc hoa bằng gỗ tiên đàn vạn năm không biết xuất hiện từ bao giờ, vệt ửng đỏ mới biến mất lại xông lên mặt, nhìn thêm lần nữa thì thấy giáp bạc áo choàng đen trên người đã không thấy tăm hơi, chiếc mão Tam sơn phi phượng trên đầu cũng không biết đã chạy đến nơi nào, mái tóc đen theo động tác ngồi dậy của hắn tán loạn trên trung y tuyết trắng đã có chút xộc xệch.

Chuyện này, sắc đỏ trên mặt hắn hoàn toàn rút lui, bắt đầu phát triển dần về hướng đen thui, “Quần áo của ta đâu.”

“Đây này.” Đế Quân nhìn hắn tức giận chỉ cảm thấy thú vị, ngón tay vẽ một đường, áo mũ được xếp gọn đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Dương Tiễn lấy lại áo mũ, thân hình lóe lên, biến mất khỏi chiếc giường lớn, sau một khắc vị chiến thần uy vũ giáp bạc áo choàng đen kia lại xuất hiện trước mặt Đế Quân.

Đế Quân ngồi dậy, nghiêng người dựa vào mép giường, vừa nghiêm túc lại bình thản nhìn hắn, “Thật ra bản quân thích dáng vẻ vừa rồi của ngươi hơn.”

Dáng vẻ đó, Dương Tiễn hận không thể dùng vũ khí trong tay đâm y một nhát, “Xin Đế Quân đứng đắn chút, không biết thỉnh cầu của tiểu thần ngài thế nào mới đáp ứng?” Thời gian hắn đi vào không ngắn, còn chưa ra ngoài thì sợ là sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Khụ khụ, kỳ thực Dương Tiễn chỉ đang chột dạ mà thôi, đám quỷ thần bên ngoài sao có thể nghĩ nhiều như vậy.

“Để bản quân suy nghĩ xem, đáp ứng ngươi cũng không phải là không được, chỉ xem ngươi nguyện lấy gì đổi thôi.”

“Xin Đế Quân cứ nói, chỉ cần tiểu thần có nhất định sẽ cho Đế Quân.” Dương Tiễn không chút suy tư liền đáp.

Nghe hắn nói xong, Đế Quân lộ ra một nụ cười tên trúng hồng tâm, “Bản quân muốn ngươi.”

“?!”

Bình luận

Truyện đang đọc