Chuyển ngữ: Thủy Nữ
–
Mắt thấy một thiên nô từ đằng xa đi tới, Vương Mẫu nhíu mi: “Tên nô tài này thật không biết phép tắc, muội sẽ giáo huấn lại chúng cho cẩn thận, đã để ca ca chê cười rồi.”
“Cũng đâu phải là chuyện to tát gì.” Đế Quân khoan thai nhấp một hớp trà.
Lúc họ còn đang nói chuyện, thiên nô kia đã chạy tới gần, quỳ xuống hành lễ: “Nương nương, Nhị Lang Chân Quân đang ở bên ngoài xin cầu kiến.”
Nghe tới tên người đến kia, Đế Quân hơi ngừng lại, đặt tách trà trong tay xuống.
“Dương Tiễn?! Sao hắn lại tới đây?” Vương Mẫu nghi hoặc hỏi.
“Nương nương quên rồi ạ? Là người đã truyền chỉ triệu kiến Nhị Lang Chân Quân mà!” Thiên nô vẫn đang quỳ, cẩn thận nhắc Vương Mẫu nhớ lại.
“À, đúng là bản cung đã quên mất.” Bây giờ Vương Mẫu mới nhớ ra là nàng đã cho gọi Nhị Lang Thần đến, vốn là muốn hỏi tại sao đã lâu rồi mà không thấy Tam Thánh Mẫu lên Thiên Đình chuẩn bị cho Hội Bàn Đào, “Cho hắn vào.”
“Tuân chỉ.” Thiên nô khom người rời khỏi điện.
Chờ thiên nô khuất bóng, Vương Mẫu mang vẻ mặt xấu hổ nhìn sang Đế Quân: “Hôm nay sợ là không thể tiếp chuyện ca ca thêm nữa rồi.”
“Không sao, muội có việc thì cứ làm, không cần băn khoăn về ta.” Đế Quân đứng dậy, “Ta đi trước, lần khác tới thăm muội.”
“Dao Trì tiễn ca ca.” Vương Mẫu muốn đứng dậy.
“Không cần đâu.” Đế Quân đưa tay ngăn lại, “Xử lý xong việc đi rồi nghỉ ngơi cho tốt, đừng để ảnh hưởng thân thể.”
“Đa tạ ý tốt của ca ca.” Vương Mẫu cười rạng rỡ, nhìn theo bóng huynh trưởng rời đi đến khuất dạng, lúc ấy mới bày ra vẻ uy nghiêm của Vương Mẫu, ngồi chờ Dương Tiễn.
Đế Quân vừa bước ra cửa điện không xa liền bắt gặp một tiên nhân khoác ngân giáp hắc bào đang chậm rãi theo chân thiên nô dẫn đường bước về phía này, đây hẳn là Dương Tiễn.
Tinh tế quan sát có thể thấy người nọ có khuôn mặt lãnh cảm như ngọc, thần thái lãnh đạm mà cao quý, một đôi mắt sáng trong nhưng lại lạnh lùng, mơ hồ đâu đó còn có chút sát khí tản ra, khóe mắt hơi xếch lên, lông mày dày rậm hơi chếch, mang theo khí khái cương nghị mạnh mẽ.
Vừa thấy người đó, trong lòng y đột nhiên nhớ tới cái người đã nhập vai “Nhị Lang Thần” kia, mặc dù tướng mạo khác nhau, nhưng đều có chung phong thái lạnh lùng thanh cao như trăng, anh tuấn kiệt xuất.
Thiên nô thấy Đế Quân bước tới, lập tức khom mình, lui sang một bên, cúi đầu đứng yên, hành động ấy khiến Dương Tiễn đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Đế Quân.
Bốn mắt chạm nhau, Đế Quân hơi gật đầu với hắn, rồi sát bên cạnh người hắn mà lướt qua.
“Đế Quân.” Linh Hư vẫn đang đợi bên ngoài thấy chủ nhân ra, lập tức chạy tới đón.
“Đi thôi.”
“Dạ.”
–
“Gọi muội muội của ngươi lên đây chuẩn bị cho Hội Bàn Đào. Đã lâu như thế rồi sao còn chưa thấy bóng dáng?” Vương Mẫu khoan thai bước qua lại, phía sau Dương Tiễn mang bộ dạng phục tùng hơi cúi đầu, lẳng lặng nghe.
“Hồi bẩm nương nương, lần trước tiểu thần đến Hoa Sơn thì đúng lúc muội muội đi vắng, hôm nay tiểu thần lại bận nhiều việc, không có thời gian rảnh, nên là…”
Vẻ mặt Vương Mẫu rất không hài lòng nhìn Dương Tiễn: “Ngươi không để chuyện của bản cung vào lòng?”
Dương Tiễn cúi đầu: “Tiểu thần không dám… Tiểu thần nhất định sẽ lập tức đến Hoa Sơn, truyền ý chỉ của nương nương.”
“Còn một việc nữa,” Khẽ gật đầu, Vương Mẫu lại bước tiếp rồi nói: “Trong thiên quy hiện tại của Thiên Đình, hình phạt đối với việc tư tình nam nữ vẫn còn chưa đủ nghiêm khắc, từ hôm nay trở đi, thêm vào thiên quy một điều nữa, chẳng những người tư phàm sẽ phải chịu phạt, ngay cả kẻ biết chuyện mà không báo cũng sẽ nghiêm phạt!” Nàng thật không tin sẽ không thể cắt đứt được phong trào tư phàm hiện nay!
Ở sau lưng nàng, trong mắt Dương Tiễn ánh lên nỗi đau tột cùng.
Rời khỏi Dao Trì, Dương Tiễn trở lại Chân Quân Điện, nhìn về phía vầng sáng thanh khiết đằng xa, hắn lấy chiếc bông tai vẫn luôn mang theo bên mình ra, ngắm nhìn đến xuất thần.
–
Trong Nguyệt Cung lạnh lẽo, ngoài ngọc thụ bị vỡ nát, tất cả đều không có gì thay đổi.
Bàn tay khẽ vuốt ve vết nứt vỡ trên thân ngọc thụ, Dương Tiễn thấy chủ nhân Nguyệt Cung bay về phía hắn.
“Sao người lại tới đây?”
“Ta muốn đến xem…” Ánh mắt Dương Tiễn lưu luyến trên gương mặt vị tiên tử đẹp nhất tam giới, thật sự không muốn rời mắt, “ngọc thụ…”
“Có những sai lầm vĩnh viễn không thể vãn hồi.” Hằng Nga cũng đưa mắt nhìn về phía ngọc thụ. Thân cây tan nát kia hệt như miệng vết thương trong đáy lòng, dù đã không còn rỉ máu nhưng sẹo thì mãi luôn tồn tại.
–
“Đế Quân, chúng ta đang đi đâu đây ạ?” Linh Hư cẩn thận lựa từ để hỏi, nó đã theo Đế Quân bay hơn nửa ngày rồi, đã rời khỏi Thiên Giới, mà nhìn dáng vẻ Đế Quân vẫn chưa có ý muốn dừng lại.
“Địa Phủ.” Thản nhiên quét mắt nhìn y một cái, Đế Quân rộng lượng cho y câu trả lời.
Địa Phủ?! Linh Hư giật mình, rồi lập tức cười khổ, sẽ không thế chứ, Đế Quân biết rõ nơi nó không muốn đến nhất chính là cái chỗ âm u sâu thẳm kia, vậy mà còn dẫn nó theo sao?! Vì thế đành cười trừ, dùng giọng lấy lòng nói: “Đế Quân, Linh Hư có thể không đi được không? Ở Đông Hoa Cung còn nhiều việc chưa làm xong lắm ạ.” Nó theo chủ nhân từ rất rất lâu rồi, ít nhiều gì cũng hiểu được phần nào tính tình chủ nhân, tuy rằng vị chủ nhân này nhìn bề ngoài thì lãnh đạm vô tình, nhưng thực chất lại rất dễ nói chuyện, ngẫu nhiên vào lúc tâm tình y tốt cũng có thể xin xỏ được chút gì đó, chỉ cần không quá phận, chủ nhân sẽ đồng ý.
“Những chuyện kia khắc sẽ có người xử lý, ngươi vẫn cứ là theo ta đi.” Đế Quân không thèm để ý đến y, phất tay áo, tường vân dưới chân tăng tốc lao xuống dưới, thiếu chút nữa là khiến Linh Hư đang mất tập trung rớt luôn xuống.
Phàm nhân không thể nhìn thấy tường vân của thần tiên, với họ đó là một đám mây bỗng che mất một góc trời.
Âm khí nặng nề dưới Địa Phủ khiến Linh Hư không nhịn được mà đánh một cái rùng mình, nó là cỏ linh chi thuần dương tu luyện mà thành, dĩ nhiên là… không thể tiếp nhận được loại âm khí này.
Đế Quân không nhìn nó, chỉ vẫy nhẹ ống tay áo, một kết giới vô hình được dựng lên ngăn cản âm khí, lúc này Linh Hư mới thấy dễ chịu.
“Đã lâu vậy rồi, Địa Phủ này có gì thay đổi không?”
“Hồi bẩm Đế Quân, Thập Điện Diêm Vương đều không có gì thay đổi, Địa Tạng Bồ Tát cũng vậy.” Linh Hư bẩm báo, còn hỏi thêm: “Đế Quân định đến Luân Hồi Chi Cảnh?”
“Ừm.”
“Luân Hồi Chi Cảnh từ trước đã do Địa Phủ trông coi, Đế Quân thấy có cần phải báo cho Thập Điện Diêm Vương biết để tới bái kiến không ạ?”
“Không cần phiền phức vậy, ta tới lấy Linh Kính rồi gặp họ cũng được, để họ ở Huyền Minh Điện chờ đi.”
“Tuân chỉ.” Linh Hư chắp tay rồi phất cây phất trần, một luồng sáng xuất hiện, bay vụt đến Huyền Minh Điện.
Trong lúc nói chuyện họ cũng đã đến nơi sâu nhất của Địa Phủ, dọc đường lũ quỷ sai không kẻ nào dám nhích lên một bước, tất cả đều chỉ lo tránh xa họ ra. Mặc dù chúng không biết lai lịch vị đại tiên này, nhưng luồng dương khí cực thịnh trên thân người đó khiến chúng không thoải mái chút nào, bọn chúng chỉ là mấy tên quỷ sai đạo hạnh thấp kém, nếu lỡ dính một chút dương khí kia thôi liền lập tức hóa thành tro bụi ngay.
Luân Hồi Chi Cảnh là nơi người chết đầu thai hóa kiếp, từ xa đã có thể thấy các âm hồn khác nhau đang xếp thành hàng, có một số bình thản uống hết bát canh Mạnh Bà, nhưng một số khác lại có vẻ không cam lòng, uống xong bát canh ấy thì kí ức một kiếp liền tiêu tan, an lành bước lên lộ trình mới.
Thế nhưng đây cũng không phải là mục tiêu chú ý của Đế Quân, hai mắt y nhìn xuyên qua biển âm hồn ấy, thẳng về phía trung tâm của Luân Hồi Chi Cảnh – trên đài cao đó là Luân Hồi Giếng tựa bông sen sáu cánh bung nở.
“Đế Quân!” Linh Hư chắp tay hành lễ, lướt nhẹ như gió đến trước mặt Đế Quân.
“Hử?”
“Đế Quân là thân thể cực dương, nhóm hồn phách kia ở Luân Hồi Chi Cảnh sợ là sẽ không chịu nổi dương khí từ người…”
“Bản quân thật đã quên mất chuyện này, ngươi ở lại đây, bản quân tự mình qua đó.” Đế Quân thu lại hơi thở, tiến lên một bước phất tay tạo một kết giới bao quanh Linh Hư.
“Tuân chỉ.”
Đế Quân không ngó ngàng đến ai, ung dung bước lên đài cao, mấy quỷ sai đứng trên đó đang thi hành nhiệm vụ tiếp dẫn âm hồn, thấy y lập tức quỳ xuống hành lễ: “Tiểu thần bái kiến Đế Quân!” Bọn họ đều là lão quỷ ở Luân Hồi Chi Cảnh, dĩ nhiên là nhận ra vị đại nhân vật này.
“Miễn lễ, hôm nay bản quân đến lấy Thiên Kính.”
Thiên Kính là tên gọi của Thiên Đạo luân hồi kính, vốn là vật do Hồng Quân Lão Tổ năm xưa đã dùng sức mạnh của thiên đạo luyện thành, đây là Tiên Thiên linh bảo có thể vừa có thể nói là cường đại nhất nhưng cũng là nhược tiểu nhất của Tam Giới. Ngoài Tiên Phật ra thì Thiên Kính hoàn toàn không có tác dụng với bất cứ sinh vật nào khác, nó lại không thể dùng để công kích hay phòng ngự được, nhưng chỉ cần biết rằng đây là pháp bảo của giới Tiên Phật thì tất cả đều sinh lòng kính ý với nó.
Bởi có thể nói đây là Bảo Mệnh chi bản của toàn giới Tiên Phật!
Thế nhân đều biết Tiên Phật là thoát ly ràng buộc của sinh tử, vĩnh miễn luân hồi, cho dù là thiên nhân cũng sẽ phải trải qua kiếp luân hồi, còn họn họ thì không (trừ phi phạm phải sai lầm và bị giáng chức hạ phàm), đây chính là may mắn nhưng cũng đồng thời là bất hạnh của họ.
Bởi vì vĩnh miễn luân hồi nên Tiên Phật lúc chịu trọng thương phải tránh đi ngay, nghỉ ngơi điều dưỡng tốt thì sẽ khôi phục, nhưng nếu không tránh được thì chính là phải chịu hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn biến mất trong trong thiên địa.
Mà Thiên Kính lại cho họ một lối thoát.
Thuở hồng hoang, lúc Hồng Quân Lão Tổ chưởng quản Thiên Đình bỗng phát hiện thần tiên luôn thiếu đi một thứ gì đó (thời hồng hoang Yêu tộc và Vu tộc vì tranh đoạt quyền thống trị thế gian, đã phát động một cuộc chiến sinh tử, làm liên lụy không ít sinh mạng vô tội). Lão Tổ cảm thấy chỉ tu tiên là không đủ, nếu cứ tiếp tục như vậy Thiên Đình sớm muộn gì cũng sẽ trở về với hư vô, vậy nên người đã dẫn lên linh cảm tâm linh từ Lục Đạo luân hồi (*) sâu dưới lòng đất kết hợp với sức mạnh của Thiên Đạo, đúc ra Thiên Kính, dùng để bảo tồn một phần thần hồn của thần tiên, bảo hộ chút cơ hội sống lại của bọn họ.
Khi thần tiên đắc đạo thành tiên, Thiên Đạo sẽ tự động tách ra từ họ một phần hồn, đưa vào Thiên Kính, nếu thần tiên đó tử vong, hồn phách người đó thoát ra sẽ liền tự động theo tiếng gọi của phần hồn kia, giao hội với nhau rồi ở trong Luân Hồi Chi Đạo của Thiên Kính mà lần nữa tu tiên. Bởi không cần phải uống bát canh Mạnh Bà nên trí nhớ và cảnh giới vẫn tồn tại, chỉ cần không có bất trắc xảy ra, rất nhanh có thể trở lại vào hàng tiên ban. Còn để không gây ảnh hưởng đến tam giới, toàn bộ thần tiên đều sẽ được đưa vào một thế giới song song, trừ bỏ đi tai họa có thể đưa lại từ họ.
Sau này Phật giáo xuất hiện, vì Tiên Phật có điểm tương đồng, Thiên Đạo cũng tự động sát nhập thêm giới Phật vào.
Vì Thiên Kính luôn tách phần hồn thần tiên khi họ vừa vượt qua Thiên Kiếp, vậy nên trừ một số vị đại tiên (như Tam Thanh, Ngọc Đế) hay là Phật Tổ Như Lai ở Tây Thiên đã được Hồng Quân Lão Tổ báo trước là biết việc này ra, không một thần tiên nào biết đến bí mật này.
Thần hồn là cội nguồn gốc rễ của Tiên Phật, chỉ cần còn nắm giữ một phần nhỏ là có thể cho chủ nhân nó được phó thác số mệnh mình vào, vật như vậy quyết không thể để rơi vào tay một người có dục vọng. Vậy nên từ khi bắt đầu Thiên Kính là do Hồng Quân Lão Tổ tự mình chưởng quản, sau này Lão Tổ có ý muốn truyền ngôi của mình cho đệ tử đồng môn, cũng chính là Đông Hoa Đế Quân, nhưng tiếc rằng Đế Quân lại không có ý niệm muốn tiếp quản Thiên Đình mặc dù là y cũng có kinh nghiệm (trong thời gian Hồng Quân Lão Tổ bế quan, Thiên Đình là do Đế Quân phụ trách). Đế Quân đã lập tức từ chối, Hồng Quân Lão Tổ bất đắc dĩ đành phải truyền cho người khác, nhưng Thiên Kính thì bắt buộc phải giao cho y.
Đế Quân có một thói quen, đó là mỗi lần bế quan thì sẽ đem Thiên Kính gửi lại trong Lục Đạo luân hồi, việc này cũng chỉ có Địa Phủ là biết, vậy nên những lão quỷ chốn Địa Phủ đều biết đến lai lịch vị Đế Quân này, nhưng họ chỉ biết Đế Quân đến là để lấy âm đức dưới Lục Đạo luân hồi để luyện pháp bảo, chứ không biết tác dụng thật sự của Thiên Kính.
Lúc Đế Quân bế quan, Thiên Kính thiếu chủ nhân trông coi thì không có cách nào giúp các thần hồn tích lũy bên trong mình tiến vào luân hồi, mặc dù nó là Tiên Thiên linh bảo, nhưng Hồng Quân Lão Tổ ngày đó sợ Thiên Kinh có linh thức thì sẽ gây ra tai họa cho tam giới, nên ngay từ ban đầu đã phong ấn khả năng tự sinh của nó, mặc dù các thần hồn kéo đến Thiên Đạo mỗi lúc một nhiều hơn, áp lực đè nên nó cũng lớn hơn, nhưng nó chỉ có cách hấp thu âm đức tích lũy hàng ngàn hàng vạn năm trong Lục Đạo luân hồi để tự làm dịu bản thân và các thần hồn bên trong, bảo hộ cho chúng không bị khô kiệt đến tiêu biến.
“Tuân chỉ, kính mời Đế Quân.” Tên quỷ sai đứng đầu đứng dậy, đi trước dẫn đường cho Đế Quân.
“Không cần, các ngươi cứ làm việc mình, bản quân tự mình.”
“Tuân chỉ.”
Đế Quân vòng qua vòng ngoài của Luân Hồi Giếng, đi đến bên giếng ở chính giữa, đại biểu cho Thiên Đạo, giếng này tên gọi Thiên Đạo, là nơi luân hồi chỉ dành cho thiên nhân, chỉ có Tiên Phật đứng hàng tiên ban chân chính mới được nó tiếp nhận.
Thiên Đạo Giếng có thành cao hơn mặt đất hai thước, Đế Quân xoay người, ngón tay thon dài điểm nhẹ lên mặt giếng, vẽ ra một đợt sóng gợn nhè nhẹ.
Đợt sóng ấy khuếch tán ra bốn phía, ở trung tâm có thứ gì đó loang loáng ẩn hiện, rồi vật phẩm ấy theo nước giếng nhẹ nhàng nổi lên, nằm gọn trong tay Đế Quân, vừa như lưu luyến lại thêm mừng vui mà khẽ rung động.
Đó chỉ là một mặt gương lớn bằng lòng bàn tay, do Hắc Diệu Thạch đúc ra, thạch anh mài nhẵn sáng trong làm mặt kính, phía sau và viền ngoài được điêu khắc hoa văn tinh xảo tuyệt đẹp theo phong cách cổ, hệt như một món tác phẩm nghệ thuật.
Khóe miệng Đế Quân khẽ nhếch thành nụ cười, thu gương vào trong bàn tay.
–
Chú thích:
(*) Lục Đạo luân hồi:
Lục: Sáu, thứ sáu. Đạo: đường. Luân hồi: Sự đầu thai chuyển kiếp lên lên xuống xuống như bánh xe xoay vòng.
Lục Đạo luân hồi là sáu đường luân hồi của chúng sinh.
Theo Phật giáo, chúng sanh tùy theo căn quả thiện hay ác mà chuyển vào trong Lục Đạo luân hồi.
Lục Đạo luân hồi gồm:
1. Thiên (Tiên)
2. A-Tu-La (Thần)
3. Nhân (người)
4. Địa ngục.
5. Ngạ quỉ (ma đói).
6. Súc sinh (thú vật).
Chúng ta lưu ý: Chữ Thiên (Tiên) ở đây, Phật giáo dùng có ý nghĩa là bậc chúng sinh thọ những quả báo lành, tức là những phước đức đã tạo ở thế gian; cũng là tiếng gọi hàng quỉ thần biết kính điều thiện. Chữ A-Tu-La là hạng chúng sanh tuy có thần lực, có cung điện, song hình thể không đoan chính như chư Thiên (Tiên) ở các cõi Trời.
Ba đường trên từ 1 đến 3 thì vui sướng dễ chịu, nên gọi là Tam thiện đạo (Ba đường lành).
Ba đường dưới từ 4 đến 6 thì khốn khổ, nguy nan, nên gọi là Tam ác đạo (Ba đường dữ).
Người ta bao giờ cũng không lọt khỏi Lục đạo ấy. Khi thì đầu thai làm người, khi có công đức thì được làm Thần, rồi khi phạm tội thì sa vào Địa ngục hay Ngạ quỉ, súc sanh. Sáu hạng ấy cứ luân chuyển trong sáu cảnh, gặp vui sướng thì ít, gặp đau khổ thì nhiều, vì họ còn vô minh, chưa tỉnh ngộ, nên mới gọi sáu hạng ấy là Lục phàm.
Muốn thoát khỏi Lục Đạo luân hồi thì chỉ có một cách duy nhất là TU. TU để giác ngộ, để phá màn vô minh, để đủ công quả mà thoát khỏi Lục Đạo luân hồi, lên cõi Thiêng Liêng Hằng Sống.