BÊN ĐÂY MƯA BỤI, BÊN KIA RỰC RỠ

Trong truyền thuyết, sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước thì nghe dân chúng truyền nhau về 12 người khổng lồ ăn mặc lố lăng ở Lâm Thao. Thủy

Hoàng nghe thấy thế thì cảm thấy đó là dấu hiệu may mắn vì thế ông ta thu thập binh khí lấy được từ sáu nước mang về Hàm Dương đúc 12 người khổng lồ nặng ngàn cân và đặt trong cung điện.

Rồi sau đó Tần vong, đám người khổng lồ này được Hán Cao Tổ đặt trước cửa cung Trường Nhạc để tỏ rõ công lao diệt Tần xây dựng Hán của mình.

Cuối thời Hán có vị tướng quân soán quyền đoạt vị vào kinh và thấy đám người khổng lồ bằng kim loại này lấp lóa thì lòng tham dâng lên. Hắn bổ 10 người ra để đúc thành tiền. Tiền này màu sắc nền nã, bên trên có ký hiệu đặc thù, giá trị rất lớn.

Còn hai người nữa thì không biết đã đi đâu.

Đời sau có kẻ lòng tham không đáy đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không biết hai người khổng lồ kia ở đâu. Ngay cả người canh giữ ngôi mộ này cũng không biết gì. Hóa ra hai người khổng lồ kia đã bị chôn sâu dưới nền ngôi mộ.

Hóa ra là ở chỗ này! Lưu Trường Ương nhìn khe nứt dưới chân, ánh nến lập lòe nên bên dưới cũng có ánh sáng vàng rực lóe lên. Hai người họ bị lão già này

chôn dưới đất, mặt đối mặt, dùng tay nâng đỡ ngôi mộ của lão.

Lòng người nhỏ như thế nhưng lại chứa được quá nhiều tham lam, 12 người khổng lồ cũng không thể lấp đầy.

“Đôi mắt…… đôi mắt họ cũng được khắc rõ ràng,” Uất Trì Thanh tấm tắc khen, “Điện hạ, bọn họ ngồi…… ngồi đó. Ta còn tưởng hai pho tượng này đứng…… đứng cơ……”

“A Thanh,” Lưu Trường Ương thở dài và bỗng nhiên cảm thấy hơi nản lòng, “Chúng ta cần phải đi thôi, còn một chuyện khác cần làm.”

Nghi Ninh là thành nhỏ tọa lạc ngay cạnh ngôi mộ này. Nó cách thành Vũ

Dương không quá xa nhưng so với thủ phủ Tây Chiếu thì nơi này có vẻ an nhàn và điềm đạm hơn nhiều.

Rõ ràng cũng là người tới kẻ đi nhưng ai cũng thản nhiên. Rõ ràng vẫn là cửa hàng san sát nhưng vẫn mang theo không khí thanh thản.

Lưu Trường Ương đã quen nhìn núi cao sông lớn, đã nhìn thấu lòng người trăm vạn khác biệt, nay ngẫu nhiên gặp cảnh đồng ruộng, phố phường yên ả thì ngọn lửa trong lòng cũng chậm rãi nhỏ lại và biến thành một hòn than ấm áp.

Uất Trì Thanh đã sớm có tính toán trong lòng nên không hỏi đông hỏi tây nữa mà lặng yên đi theo phía sau như nước chảy bèo trôi.

Nhưng lúc này Lưu Trường Ương lại dừng trước cửa một quán rượu và giật giật mũi hỏi hắn, “A Thanh, đây là mùi cá nướng hả?”

Uất Trì Thanh vẫn không nhịn được hỏi, “Việc quan …… quan trọng mà điện hạ nói chính…… chính là đến đây ăn…… ăn cá nướng hả?”

Lưu Trường Ương mấp máy môi vài lần, “Thôi làm việc chính đã,” dứt lời hắn chẳng liếc quán rượu kia nữa mà hỏi, “A Thanh, ngươi nói xem làm hoàng đế để làm gì?”

Uất Trì Thanh đột nhiên nghe thấy câu hỏi này thì lòng căng thẳng và biết nếu mình đáp không tốt sẽ khó tránh khỏi hình phạt chép sách. Vì thế hắn cố gắng kéo tơ lột kén với ý đồ tìm ra một cách thoát thân.

Nhưng còn chưa kịp há mồm hắn đã thấy Lưu Trường Ương tự nói tiếp,

“Đương nhiên không thể vì mục đích thâu tóm quyền lực tiền tài giống cái vị tướng quân ngoài thành mà là,” hắn nghe tiếng ồn ào náo nhiệt trong quán rượu, trong đó có tiếng trẻ con, tiếng người già, có người trai tráng, ai cũng đang vui mừng, “Để không khí rộn ràng này càng náo nhiệt hơn.”

Dứt lời hắn lại hít một hơi dài, “Thật thơm.”

“Thơm thì thơm.” Uất Trì Thanh nhìn bóng dáng đã đi trước vài bước thì xị mặt và lặng lẽ lẩm bẩm một câu sau đó đuổi theo.

Hai người cứ thế đi qua phố xá chừng non nửa canh giờ thì thấy dòng người phía trước thưa thớt hơn, phòng ốc cũng không còn nối tiếp nhau san sát nữa. Chỉ có mấy nóc nhà màu xám bị ánh mặt trời mạ một tầng sắc vàng ảm đạm.

Lưu Trường Ương đi đến bên một hẻm nhỏ và ngước mắt thì thấy cửa sau của thành Nghi Ninh và hai binh lính già cả đứng gác. Nhưng hai người kia hiện tại đã bỏ binh khí, ngồi xếp bằng trên đất và tập trung tinh thần đánh cờ.

Lưu Trường Ương nghiêng người qua bên phải và đi vào một ngõ nhỏ. Uất Trì Thanh đi theo phía sau và ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện trong hẻm chỉ có một ngôi nhà. Cửa của nó rách nát, bên trên là dây leo khô khốc, hiển nhiên đã lâu không có người ở.

Hóa ra đây là nơi điện hạ muốn tới. Uất Trì Thanh nhìn Lưu Trường Ương đi tới trước ngôi nhà thì vội tiến lên chắn trước mặt hắn sau đó đẩy cửa.

“A Thanh, ngươi không cần cẩn thận như thế. Nơi này quả thực có người, nhưng không phải người sống mà là một thi thể.” Lưu Trường Ương nhẹ giọng cười và đi theo phía sau Uất Trì Thanh đi vào cái sân vuông vắn. Hắn giơ tay

chỉ một gò đất nhô cao ở góc phía đông và nói, “Quả nhiên ở đây, nhiều năm trôi qua nhưng may mà nàng ấy vẫn còn ở đây.”

Uất Trì Thanh nhìn nấm mồ kia, tuy trong lòng có một vạn nghi hoặc lao nhanh nhưng hắn vẫn hạ quyết tâm không hỏi nhiều, chỉ nói, “Điện hạ, chìa khóa.”

Lưu Trường Ương cười híp cả mắt. Ánh mặt trời rót xuống mạ vàng khuôn mặt hắn, đẹp không khác gì tiên hạ phàm, “Một nấm đất ngươi còn đòi chìa khóa, ngươi bị dở hơi hả?”

Uất Trì Thanh bị hắn trào phúng thì khó chịu nhưng cũng không nói nhiều mà đi tới gần nấm mồ rồi rút kiếm ra, miệng lẩm bẩm, “Đào mồ, quật mộ, đây chính là phạm pháp, dù không bị phát hiện nhưng cũng là chuyện tổn hại âm đức nhất trên đời. Có khi đường con cháu cũng không có lợi……”

Mới nói được tới đây hắn bỗng thấy cửa nhà hơi động đậy và phát ra một tiếng kẽo kẹt. Uất Trì Thanh vốn đang giận dỗi lại đột nhiên nghe thấy động tĩnh này thế là lưng đổ mồ hôi lạnh vì tưởng báo ứng tới.

Lưu Trường Ương bĩu môi, ánh mắt giả vờ liếc cửa nhà, miệng chua ngoa, “Nói năng hùng hồn lắm thế mà cơn gió thôi cũng sợ!”

Uất Trì Thanh vừa muốn phản bác lại nghe thấy hắn cười lạnh một tiếng, “Nhưng gió này cũng quá lén lút, lại còn giấu đầu lòi đuôi, đúng là ghét.”

Cảnh Vương điện hạ lại còn tức với một cơn gió. Uất Trì Thanh khó hiểu quay đầu và thấy trong mắt Lưu Trường Ương toàn trào phúng, khóe miệng vẫn mang ý cười nhìn về phía tường nhà đối diện, “Tống đại nhân, chuyện bắt gà trộm tró ngươi càng làm càng quen nhỉ?”

Đầu tường lập tức ló ra hai búi tóc đen nhánh, tiếp theo là một khuôn mặt. Tống Mê Điệt cười nịnh nọt, mắt híp lại cong cong, “Ta ra ngoài thành đi săn, không ngờ lại gặp phải một con thỏ chạy nhanh cực kỳ. Ta cứ thế đuổi theo nó rồi đi xa từ lúc nào. Trong lúc ấy thỏ ta không bắt được nhưng lại tình cờ thấy điện hạ nên mới theo hai người tới thành Nghi Ninh.”

“Lời nói dối này đúng là không có khe hở. Tống đại nhân có tiến bộ.” Lưu Trường Ương vẫn cười cười mà Tống Mê Điệt thì sợ nhất là dáng vẻ này của hắn thế là nàng vội tụt xuống và dịch từng bước một tới trước mặt hắn sau đó từ từ ngẩng đầu lên.

“Cảnh Vương điện hạ đã khỏe hơn chưa?”

Lưu Trường Ương “Hừ” một tiếng, mặt vẫn căng ra nhưng thần sắc đã hơi dịu lại. Hắn không trả lời câu hỏi của nàng mà rút dao nhỏ sau lưng đưa cho nàng sau đó nói, “Người cũng tới rồi thì làm chút việc đi.”

Tống Mê Điệt tự biết lượng sức mình nên vội đón lấy con dao và nhìn viên đá quý khảm trên đó thì tấm tắc, “Điện hạ muốn hạ quan dùng con dao tốt thế này để làm gì?”

Lưu Trường Ương cười rõ tươi, bốn chữ “Không có ý tốt” viết rành rành trên mặt hắn khiến Tống Mê Điệt rợn tóc gáy, lưng toàn mồ hôi lạnh.

“Đào mồ. A Thanh, ngươi không cần tổn hại âm đức nữa rồi.”

***

Mặt trời ngả về chiều, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống. Tống Mê Điệt đào mồ nên mồ hôi đầm đìa, nay gặp gió lạnh thì hắt hơi mấy cái.

Nàng xoa xoa mũi và ngước mắt nhìn Lưu Trường Ương đang ngồi trong phòng quấn áo choàng kín mít, trong tay cầm chén trà nóng Uất Trì Thanh ra ngoài mua về với vẻ thản nhiên và tự đắc.

Nàng thầm chửi hắn vài câu, tay dùng sức mạnh hơn và bổ tầng đất rắn chắc phía dưới ra sau đó hất sang bên cạnh. Lòng nàng thầm nghĩ: Chôn sâu thật đó. Sau đó nàng lại nảy ra một ý nghĩ khác: Chẳng lẽ chỗ này căn bản không chôn người, chẳng qua tên Lưu Trường Ương kia cố ý trêu chọc mình ư?

Nói xong nàng lại ngẩng đầu nhìn cái kẻ trong phòng lại thấy hắn đang thấp giọng nói gì đó với Uất Trì Thanh. Một lát sau Uất Trì Thanh đi về phía này, “Tống đại nhân, thời tiết lạnh rồi, ngươi vào nhà nghỉ ngơi đi, tới lượt ta.”

“Không cần, nếu có người thì hẳn phải đào tới rồi.” Tống Mê Điệt không muốn nhận ý tốt của tên Lưu Trường Ương kia thế là lại cầm dao dùng sức cắm vào tầng đất nhưng cảm thấy mũi dao nhẹ tênh nên lập tức rút ra.

“Tìm được rồi,” lòng nàng bỗng sinh ra chút lạnh lẽo lẫn với tò mò. Nàng muốn nhìn xem cái xác được chôn rõ sâu và nay lại gặp ánh mặt trời này sẽ trông như thế nào và rốt cuộc đây là ai.

Thi thể này không được bỏ vào quan tài mà được cuốn bằng một cái chiếu, bọc kín mít từ đầu tới chân. Hiển nhiên người chôn cái xác này tuy nghèo nhưng vẫn có lòng, không muốn xương cốt nàng lẫn trong bùn lầy và bị dòi bọ cắn xé.

Lúc Tống Mê Điệt và Uất Trì Thanh dọn cái chiếu ra thì Lưu Trường Ương

cũng bước ra khỏi phòng. Trong tay hắn vẫn cầm chén trà nóng nhưng không uống ngụm nào mà tập trung tinh thần nhìn cái chiếu bọc bùn kia.

Uất Trì Thanh dùng dao cắt cái chiếu, động tác nhanh nhẹn, lực dùng vừa phải vì thế cái chiếu lập tức mở ra, để lộ thi thể đã hóa xương trắng bên trong.

Tuy búi tóc đã khô giòn như cỏ dại nhưng vẫn có thể biết đây là một người phụ nữ. Hơn nữa trên cổ tay nàng ta có một cái vòng ngọc, tỉ lệ không tốt, hiển nhiên cũng không phải thứ quý báu gì.

Tống Mê Điệt ngồi xổm xuống và nương ánh trăng đánh giá cỗ thi thể kia, cuối cùng nàng nhìn cổ họng của đối phương.

“Xương cổ có dấu hiệu tổn hại,” nàng vươn tay đè giữa cổ nàng kia và nhìn thẳng vào một vết nứt sắc bén trên đó, “Là bị dao cắt, đây chắc là nguyên nhân nàng ta chết.”

Bình luận

Truyện đang đọc