BÊN ĐÂY MƯA BỤI, BÊN KIA RỰC RỠ

A Y vừa dứt lời đã rót đầy rượu rồi quỳ xuống trước bàn thờ nhờ sự hỗ trợ của Tống Mê Điệt. Nàng rót chén rượu gạo trước linh vị của A Vinh.

Rượu thấm ướt mấy viên gạch còn A Y thì rơi lệ nói, “A Vinh, ta sẽ nuôi nấng đứa nhỏ thật tốt, chàng cứ yên tâm mà đi.”

Vừa dứt lời ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm nặng nề, ngay sau đó mây đen tụ lại, mưa rơi lả tả và nện trên mặt đất như có người đang muốn phá tung nên đất để ra ngoài.

Sắc mặt A Y chợt trắng bệch, ánh mắt mê mang quay đầu lại nhìn mưa rơi đầy trời. Bỗng nhiên nàng run tay chỉ về phía trước, giọng cao vút, “A Vinh, là A Vinh.”

Mấy người khác đều sửng sốt theo ngón tay nàng nhìn lại thì thấy bên ngoài có một cái bóng đang lặng lẽ dán lên cửa sổ. Mặt mũi người kia không hiện rõ, chỉ mơ hồ nhìn ra đó là một người đàn ông. Người này mặc cái áo dài giống cái áo đang được treo trên đầu ngọn trúc, ẩm ướt, cổ tay áo còn nhỏ nước.

“A Vinh.” A Y bám lấy cửa sổ và nhẹ gọi một tiếng. Lúc này bầu trời lóe lên một tia chớp chiếu sáng khuôn mặt trắng bệch kia. Đường nét khuôn mặt hiện ra từ bóng tối, mày kiếm dài rậm, hốc mắt hơi hõm xuống, môi mỏng khẽ nhếch lên thành một nụ cười đau thương. Đó không phải A Vinh thì là ai?

“A Vinh……”

A Y lại gọi một tiếng, trên mặt là biểu tình vừa mừng vừa sợ, một tay nàng ấy đẩy cửa sổ ra, một tay khác vươn tới muốn xoa gương mặt nàng nhớ thương ngày đêm.

Nhưng ngón tay vừa chạm tới một tiếng sấm khác đã đánh xuống khiến nàng run lên, đôi mắt không nhịn được nhìn thoáng qua bầu trời u ám. Lúc này người ngoài cửa đã không thấy đâu, bên ngoài chỉ còn mưa bụi mênh mang quấn quanh ngón tay nàng, lạnh như băng.

Tống Mê Điệt đi tới trước cửa sổ nhìn mặt đất phía ngoài và sợ hãi nói, “Ta nghe nói quỷ hồn đều không có dấu chân. A Y, A Y, có lẽ A Vinh luyến tiếc ngươi và đứa nhỏ nên hồn phách mới quay lại dương gian và đến thăm hai mẹ con ngươi.”

A Y nghe thế thì hai vai rũ xuống giống như toàn bộ sức lực đã bị hút đi. Nhưng ngay sau đó nàng bỗng nhiên xoay người đi vào trong phòng, “A Vinh còn chưa đi xa, ta muốn hỏi chàng xem là kẻ nào đã hại chàng.”

Tuy bụng nàng to nhưng bước chân lại như bay. Tống Mê Điệt không ngăn kịp đã thấy nàng ấy bước vào màn mưa.

Tống Mê Điệt bước nhanh đuổi theo và không kịp đóng cửa khiến sương trắng mang theo ẩm ướt vọt vào bên trong giống những cánh tay mềm mại tranh nhau quấn lấy ba vị bà bà trong phòng.

Ngọc bà bà nhìn chằm chằm sương mù ngày càng gần, tay không kiên nhẫn đánh tan nó, khóe miệng nở một nụ cười phù phiếm, “Đại tỷ nói xem liệu có phải hồn của A Vinh thực sự trở lại không?”

Tóc Hồng bà bà bị nước mưa dính ướt nên mấy sợi tóc bạc lưa thưa dán sát da đầu để lộ những mảng vàng xám lấm tấm. Bà ta nhẹ tặc lưỡi, biểu tình lạnh nhạt, “Đã trở lại cũng là kẻ vô dụng, chỉ dám đứng từ xa cũng không dám tới gần.”

Thái bà bà cũng cười khúc khích, “Hắn sợ đại tỷ muốn chết, thành quỷ rồi cũng không dám tới đây.”

“Sợ ta ấy hả?” Hồng bà bà nhếch miệng mỉa mai, ánh mắt nhìn em gái, “Ta thấy người hắn sợ nhất là ngươi ấy. Bộ móng tay dài của ngươi khiến hắn chịu không ít tội.”

“Đúng vậy,” Ngọc bà bà khẽ cáu, “Có mấy lần ta ở ngoài cửa nghe hắn gào khàn cả giọng. Ngươi đúng là quá độc ác.”

“Ấy, sao nhị tỷ lại thích nghe lén chuyện bên gối của người khác thế?” Thái bà bà che miệng cười, ánh mắt bỗng lạnh xuống giống như nước kết băng vào mùa xuân, “Đó là ta cố ý, ai bảo hắn người một nơi hồn một nẻo. Ở trên giường của ta mà hắn như con cá chết, miệng không nói một lời.”

Nói tới đây bà ta ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu căng, “Lúc này thì tốt rồi, hắn đã chết, ta thấy A Y khóc lóc đau lòng thì cực kỳ vui. Tỷ tỷ, nói thật, ta ghét nhất là bộ dạng ân ái của vợ chồng nhà này, đúng là ghê tởm.”

Hồng bà bà cười lạnh một tiếng và nhìn mưa gió lất phất ngoài cửa, “Nhưng hắn đã chết nên sẽ chẳng còn ai hầu hạ ngươi, chẳng phải mất nhiều hơn được sao?”

“Nó chẳng thèm để bụng đâu, hiện tại một lòng của nó đều chú ý tới một người khác rồi.” Tuy Ngọc bà bà cũng cười nhưng giọng điệu lại mang theo chua lòm, khóe mắt ngước lên liếc Thái bà bà một cái.

Thái bà bà sống tới tuổi này nên đương nhiên hiểu ý trong lời này vì thế bà ta nắm chặt tay cười lạnh, “Nhị tỷ đừng nói bậy, ta luôn kính trọng người lớn, lần nào cũng là đại tỷ chán ngấy mới tới lượt ta. Sao ngươi nói như thể ta là kẻ lòng tham không đủ, rắn nuốt voi ấy nhỉ?”

“Ngươi kính trọng ta, cái này ta biết, nhưng A Ngọc cũng là chị gái của ngươi vì thế ngươi cũng phải kính trọng nàng giống như ta,” Hồng bà bà ngăn cản hai đứa em gái tiếp tục tranh luận. Lông mày bà ta nhướng lên khiến nếp nhăn trên trán càng sâu hơn, “Còn không phải một cái Lưu Trường Ương sao? (Hãy đọc thử truyện Những nhà nơi hẻm nhỏ của trang RHP) Ta biết hai người các ngươi đều thích hắn nhưng người này không phải vật trong ao, ta sợ các ngươi không nuốt được sẽ bị hắn sặc chết.”

Bà ta nhớ tới người kia, bộ dạng hắn hơi rũ mắt khi vẽ tranh, tay trắng nõn cầm lấy bút lông màu tím làm lòng bà ta hơi rung lên.

Thái bà bà khinh thường mà cười lạnh, “Sợ cái gì, nhiều năm như vậy có kẻ nào chúng ta muốn mà thoát được nơi này? Sao a tỷ lại lo được lo mất như thế?”

“Ta không rõ,” Hồng bà bà nhìn thẳng những vũng nước mưa bên ngoài. Nước kia rồi sẽ tràn ra, trong lòng bà ta cũng như có thứ gì đó sắp tràn khiến bà ta hoảng hốt, “Sống đến tuổi này ta đã gặp nhiều người, chuyện gì cũng trải qua rồi nhưng ta lại không nhìn thấu kẻ này.”

Trong căn phòng chứa củi cách đó không xa, Lưu Trường Ương đang khoanh tay đứng bên cửa sổ, mắt sáng như đuốc nhìn ba vị bà bà trong phòng. Hắn không nghe thấy bọn họ đang nói gì nhưng có thể nhìn ra thần sắc của cả ba vì thế ánh mắt càng thêm âm trầm.

Kỳ Tam Lang đứng phía sau hắn, miệng ngậm một cọng cỏ và nhẹ vỗ tay, “Điện hạ, vở tuồng này đúng là tốt nhưng khổ cho A Thanh. Mưa thế này hắn còn phải trình diễn vở tuồng ‘treo đầu dê bán thịt chó’.”

Lưu Trường Ương quay đầu lại nghiêng mắt liếc hắn một cái, “Có ai mời ngươi xem diễn đâu, chính ngươi một hai đòi tới đây cơ mà.”

Kỳ Tam Lang không để ý châm chọc của hắn mà chỉ cười hê hê và nói, “Hạ quan chỉ tò mò vì sao một bà lão mới vừa nghe thấy người chết đã sợ suýt ngất như Thái bà bà lại bình thản ung dung khi thấy ‘linh hồn’ của A Vinh. Thậm chí bà ta còn chẳng có cảm xúc gì. Hai kẻ kia cũng thế, nguyên nhân trong đó chắc chỉ có điện hạ biết.”

Lưu Trường Ương nhàn nhạt đáp một tiếng, “Đó là vì ba kẻ này không thoát khỏi liên quan tới cái chết của A Vinh.”

Kỳ Tam Lang nhíu mày, “Hung thủ giết người hẳn phải sợ hãi chứ?”

“Giết người là chuyện làm nhiều rồi sẽ quen, huống chi bọn họ căn bản không coi A Vinh là người,” Lưu Trường Ương vừa nói vừa ngoái đầu nhìn lại, mặt mày mang theo sát khí, “Kỳ đại nhân, ngươi đã từng gặp đồ tể sợ con lợn mình giết bao giờ chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc