BÊN ĐÂY MƯA BỤI, BÊN KIA RỰC RỠ

“Nói xong nàng kia đi chợ chọn đồ còn Hắc Bạch Vô Thường cũng không rửa than đá nữa. Bọn họ lập tức trở về âm phủ báo cáo với Diêm Vương. Điện hạ đoán thế nào? Hóa ra sở dĩ kẻ kia có thể sống lâu như thế là vì tên của hắn là cái tên cuối cùng, ở hàng cuối cùng, tờ cuối cùng trong Sổ Sinh Tử. Diêm Vương thì đã già cả mắt mờ nên mới để sót và khiến hắn sống tận mấy trăm năm.”

Nàng nhìn về phía căn nhà trúc chỉ thấy ánh nến đã tắt, hai tầng lầu được ánh trăng phác họa rõ ràng. Nàng nhỏ giọng nói, “Còn ba vị bà bà này…… chắc cũng là do Diêm Vương gia có tuổi, mắt kèm nhèm nên mới để sót chăng?”

“Tống Mê Điệt.”

Giọng Lưu Trường Ương truyền tới từ bên cạnh. Nàng vừa đáp vừa quay đầu đã bị hắn bóp mặt nhéo một cái rõ đau.

“Khi nào thì Bành Tổ biến thành người trong thôn của các ngươi vậy hả? Hôm nay ta đúng là được mở mang đầu óc.”

Tống Mê Điệt đau đến độ nước mắt lưng tròng sau đó nhìn hắn và tủi thân lẩm bẩm, “Bành Tổ là ai? Điện hạ nói tới ai mà sao ta chả quen biết gì hết.”

Lưu Trường Ương buông tay trợn mắt nhìn kẻ ngốc này sau đó dở khóc dở cười mà than một tiếng, “Nguyên Doãn ơi nguyên Doãn, ngươi biết rõ nàng là kẻ ngốc nhưng vẫn coi là thật. Đáng đời ngươi bị người ta coi như chó dắt đi.”

Vừa dứt lời hắn đã đứng lên và bước xuống dưới, không thèm nhìn nàng một cái. (Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Sương sớm phủ một tầng hơi nước trên người hắn mang theo chút lạnh. Đi được vài bước hắn bỗng hắt hơi, trong lòng sinh ra chút hoài nghi và quay đầu thấy Tống Mê Điệt vẫn đứng ở kia. Hắn thấy nàng khó chịu lẩm bẩm gì đó nhưng không nghe rõ.

“Ngươi dám mắng bổn vương ở sau lưng hả?” Lưu Trường Ương dựng mày.

“Thuộc hạ không dám, thật sự không dám,” Tống Mê Điệt lắc đầu như điên, giọng hơi khó chịu, “Thuộc hạ, thuộc hạ chỉ cảm thấy rất là tủi thân.”

Lưu Trường Ương cười nhạo một tiếng, “Ngươi thì có cái gì mà tủi thân?”

“Thuộc hạ nghĩ mãi cũng không rõ, dù thuộc hạ có coi truyền thuyết là thật thì cũng có gì quá đáng đâu? Sao điện hạ lại nổi giận?”

Nàng thật sự tủi thân, mắt đỏ bừng vì cố nghẹn nước mắt, trên má trái vẫn còn vệt đỏ do bị hắn véo, trông đỏ thắm như cánh hoa.

Lưu Trường Ương chỉ thấy lòng chợt mềm nhũn, giọng cũng mềm mại hơn nhiều, “Về sau không được nói mấy chuyện còn chưa được chứng minh thật giả kia nữa.” Dứt lời hắn lại liếc nhìn nàng một cái rồi không nói nữa mà xoay người đi tiếp.

Hai người một trước một sau đi về phía nhà của A Vinh. Bốn phía chỉ có tiếng chim hót, cảnh vật trong lúc tảng sáng càng thêm tịch liêu. Lúc sắp tới nhà A Vinh họ chợt thấy Uất Trì Thanh vọt tới. Vừa gặp Lưu Trường Ương hắn định nói gì đó nhưng lại thấy Tống Mê Điệt đi phía sau, mắt đỏ như vừa khóc thế là hắn không dám hỏi nhiều mà yên lặng đứng phía sau chủ nhân nhà mình rồi cùng đi vào phòng.

Đợi đóng cửa rồi Uất Trì Thanh mới dám nói thẳng, “Điện hạ, vừa rồi ngài mới bắt nạt…… bắt nạt cô nương nhà ngươi ta hả? Sao nhìn Tống đại nhân lại như mới khóc …… khóc thế?”

Lưu Trường Ương tự rót một chén trà nóng cho mình rồi mới cười và nói với Uất Trì Thanh, “Ta bắt nạt một kẻ ngốc ấy hả? Sao vậy, ở trong lòng A Thanh bổn vương lại là một kẻ cậy mạnh bắt nạt yếu hả?”

Dứt lời thấy Uất Trì Thanh vâng vâng dạ dạ không dám nói nhiều nữa còn hắn thì tự cảm thấy chột dạ. Có lẽ vừa rồi hắn ra tay thực sự tàn nhẫn, thật sự khiến một đứa ngốc thân thể chắc nịch như Tống Mê Điệt cũng phải khóc vì đau.

“Cũng không phải ta cố ý muốn bắt nạt nàng ta. Ai bảo tên ngốc kia coi truyền thuyết là thật và còn lừa ta nghe từ đầu tới cuối.” Hắn giải thích cho bản thân sau đó kề chén trà bên môi bất động, “Truyền thuyết……”

Lúc hắn nói ra hai chữ này ánh mắt chợt sáng lên, “Truyền thuyết sở dĩ là truyền thuyết là vì câu chuyện trong đó nghe không giống với thật. Bành Tổ sống 880 tuổi là bởi vì Diêm Vương gia đã quên mất tên của hắn. Chuyện này chỉ có trẻ con mới tin, đa số mọi người sẽ coi nó như chuyện lạ và đương nhiên không cho là thật.”

Uất Trì Thanh nghe thế thì chẳng hiểu gì, “Điện hạ nói thế là có…… ý gì?”

“Chỉ có người trong những câu truyện truyền kỳ mới có thể bất tử,” Lưu Trường Ương nhìn cái chén trong tay và cười lạnh, “Mặc dù nơi này rời xa trần thế nhưng cũng đâu phải những câu chuyện trong sách xưa, chẳng lẽ chỉ dùng ngũ cốc và lục súc mà nuôi được ba vị tiên chắc?”

“Ý điện hạ là căn bản không có ai có thể…… có thể sống lâu như vậy à?” Cuối cùng Uất Trì Thanh cũng nghe ra được chút manh mối và vội hỏi.

“Đúng là cô ngốc kia đã nhắc nhở ta.” Lưu Trường Ương nhẹ giọng nói một câu, mày vẫn không hề giãn ra, “Nhưng cái này lại càng khiến sự tình thêm nhiều bí ẩn.” Hắn suy nghĩ một lúc lâu mới nói vài lời, không biết là đang nói với Uất Trì Thanh hay tự lẩm bẩm, “Hôm nay ta và cô ngốc kia gặp một đôi uyên ương bên ngoài ruộng. Hai kẻ đó lăn trên bụi cỏ mà điên loan đảo phượng. Mà ngươi biết người đàn ông kia là ai không? Chính là chủ nhân căn nhà này, A Vinh.”

Hắn nói xong thấy Uất Trì Thanh đỏ mặt ngượng ngùng cũng không để bụng mà nói tiếp, “Nhưng ngươi cũng thấy A Vinh rõ ràng luôn yêu thương kính trọng vợ, vậy vì sao lại làm chuyện hoang đường ấy với người khác?”

Uất Trì Thanh hắng giọng nói, “Việc này, chẳng lẽ…… chẳng lẽ có liên quan tới việc người của phủ Đô Hộ bị giết?”

Tối hôm qua vốn hắn định theo Lưu Trường Ương ra ngoài điều tra vụ lính của phủ Đô Hộ bị giết. Tuy bề ngoài Cảnh Vương điện hạ không quá để bụng tới việc này nhưng thật ra hắn lại nhận ra bí ẩn phía sau, thật đúng là không thể sơ sót. Tiếc rằng trời tối, bọn họ không quen đường nên hai người bị tách ra. Uất Trì Thanh ở bên ngoài tìm nửa ngày không tìm được người nên đành phải quay về nhà A Vinh đợi xem Lưu Trường Ương có về đó hay không. Cũng may Lưu Trường Ương trở về nhanh, chẳng qua hắn không ngờ ngài ấy lại về cùng Tống Mê Điệt.

“Vương Tư nói tên kia thích uống rượu, sau đó đi tìm phụ nữ. Ta đã hỏi và biết một đêm trước khi chết hắn đã đi uống rượu, nhưng không cùng người khác về mà đợi tới tận khuya mới về một mình,” Lưu Trường Ương nhìn cái chén trong tay và nói, “A Thanh, ngươi nói xem có phải sau khi uống rượu có khả năng hắn đã gặp ai đó hay không?”

“Nhưng người ở đây lại nói lão quân câu không có….. ờ….. cái loại phụ nữ ấy. Dù có cũng không chắc đã là A Vinh…… là người phụ nữ ở chung với A Vinh đêm nay …… đúng không?”

Lưu Trường Ương hừ một tiếng, “Không biết! Ta chỉ cảm thấy chuyện này liên quan quá nhiều thứ. Đáng tiếc khi ấy ta còn chưa nghĩ tới đây, lúc sau nghĩ tới thì hai kẻ kia đã sớm rời khỏi đó.”

Uất Trì Thanh kinh ngạc, “Đáng tiếc? Chẳng lẽ điện hạ còn…… còn định…… định chen ngang vào việc người khác……”

“Ta có thể để cô ngốc kia đi làm việc đó,” hắn bỗng nhiên giãn mặt, bộ dạng vốn ủ rũ lập tức sinh động hẳn lên giống như đóa hoa nở giữa đêm. Uất Trì Thanh thấy thế cũng cực kỳ nghi ngờ, không biết vì sao hắn lại đột nhiên vui vẻ như thế, “Làm gì có ai so đo với một kẻ ngốc chứ? A Thanh, ngươi nói xem có phải không?”

Bình luận

Truyện đang đọc