BÊN ĐÂY MƯA BỤI, BÊN KIA RỰC RỠ

Đang nghĩ ngợi thì Tiếu Sấm đã chạy tới ghế của mình sau đó nói mấy lời chúc tụng nhàm chán rồi mới cao giọng tuyên bố bắt đầu bữa tiệc. Tiếng người ồn ào, ăn uống linh đình, cả chủ và khách đều vui, đồ ăn và rượu đều ngon. Không khí càng ngày càng náo nhiệt, ngay cả màn lụa trang trí trên đỉnh đầu cũng như bị nhuộm trong không khí ấy. Gió chen qua cửa sổ thổi bay những dải lụa khiến

chúng cũng giống kẻ say.

Đám Tống Mê Điệt không hề uống tí rượu nào mà chỉ toàn nhấp môi sau đó nhân lúc người ta không chú ý là đổ đi. Kỳ Tam Lang định chờ Tiếu Sấm tới bàn của bọn họ mời rượu là sẽ bỏ độc vào chén của ông ta, coi như giải nút thắt trong lòng.

Rốt cuộc, Tiếu Sấm cũng được tùy tùng dìu tới chỗ này. Kỳ Tam Lang lặng lẽ vặn nắp bình thuốc và rót nó vào một cái ống trong suốt đã sớm được chuẩn bị. Hắn nhìn Tiếu Sấm tới gần thì đứng dậy, ngón trỏ và ngón giữa kẹp cái ống nhỏ sau đó cầm chén rượu trước mặt.

Chỉ cần chạm một cái là độc kia sẽ lặng lẽ chảy vào chén của Tiếu Sấm. Thứ này không màu, không mùi vị, sẽ chẳng ai phát hiện được và từ đây trong phủ Đô Hộ ở Tây Chiếu sẽ có thêm một con rối của Giáo Sự Phủ.

Đây vốn không phải việc ba người họ có thể tự quyết định. Chẳng qua trước khi đi Chúc Hồng từng nói: Tiếu Sấm tuy là người một nhà nhưng nếu kẻ này không nghe lời thì bọn họ có thể tự hành động, không cần phái người hỏi ý ông ta.

Bọn họ không phải chưa từng cho Tiếu Sấm cơ hội mà ngược lại đã kéo dài rất lâu.

“Ba vị Đình Úy, rượu và thức ăn có vừa miệng không?” Tiếu Sấm có vẻ đã say, chén rượu trong tay cũng lung lay thế nên người hầu ở bên cạnh đành phải đỡ hờ để tránh ông ta làm rơi chén.

“Không cần ngươi hầu hạ,” Tiếu Sấm vung chân đá người hầu ngã lăn quay, miệng lẩm bẩm, “Ba vị Đình Úy đây có cần ai hầu hạ đâu mà ngươi cứ chen vào một bên, thật…… thật không biết lễ nghĩa gì……”

Nói xong ông ta chủ động duỗi tay về phía trước chạm cốc. Một tiếng keng vang lên giòn tan, Kỳ Tam Lang nhắm chuẩn thời cơ và định rót độc kia vào chén của Tiếu Sấm. Ai biết đúng lúc này lại có tiếng bước chân dồn dập vang lên. Gã sai vặt của phủ Đô Hộ hổn hển chạy tới, trán đầy mồ hôi và bất chấp khách khứa để vọt tới trước mặt Tiếu Sấm.

“Tướng quân, thánh chỉ, thánh chỉ tới rồi.”

Khách khứa và cả Tiếu Sấm đều sửng sốt. Kỳ Tam Lang cũng đành thu lại độc dược và giấu kỹ trong tay áo.

“Thủ vệ canh cửa thành tới báo có đội ngũ tuyên chỉ đã vào thành, sắp tới phủ Đô Hộ.”

“Tuyên chỉ? Tuyên cái gì?” Tiếu Sấm mê mang nhưng cũng không dám chậm trễ mà vội uống nước súc miệng rồi lệnh tùy tùng giúp mình thay quan phục để chuẩn bị nghênh đón thánh chỉ. Quả nhiên không bao lâu sau đã có tiếng truyền lệnh vang lên ngoài cửa. Lại qua một lát thì có vị thái giám mặc quan phục màu đen bước vào dưới sự hộ tống của mấy thị vệ triều đình.

“Nghe nói Cảnh Vương điện hạ ở phủ Đô Hộ nên lão nô tới đây luôn. Thánh chỉ tới vì thế phải có cả tướng quân mới có thể tuyên đọc được.” Lão thái giám kia vừa nhìn đã thấy bôn ba mỏi mệt, hiển nhiên ông ta đã phải giục ngựa chạy nhanh tới đây.

“Hóa ra là thánh chỉ cho Cảnh Vương.” Kỳ Tam Lang nhỏ giọng nói một câu. Lời hắn rót vào tai Tống Mê Điệt và không hiểu sao lại khiến lòng nàng rung lên.

“Cảnh Vương Lưu Trường Ương.” Lão thái giám xoay mặt lại, ý cười cũng

chẳng còn, tay mở thánh chỉ. Những người có mặt ở đó đồng thời quỳ xuống, Lưu Trường Ương đi tới đầu hàng và quỳ xuống dưới chân thái giám kia.

“Thần lĩnh chỉ.”

Giọng hắn rất nhẹ, đến độ Tống Mê Điệt suýt nữa cho rằng hắn đã sớm biết chuyện này, chẳng qua chỉ đang chờ kết quả.

“Cảnh Vương Lưu Trường Ương có nhân phẩm cao quý, đã trải qua rèn luyện. Nay con gái thứ bảy của Hô Bóc là Tháp Cập Hạ Mộc công chúa phẩm tính đoan trang, tài đức vẹn toàn vì thế trẫm hạ chỉ chọn nàng làm Vương Phi cho Cảnh Vương Lưu Trường Ương. Ngày đại hôn sẽ được chọn sớm. Khâm thử.”

“Thần cảm tạ hoàng ân.”

Lưu Trường Ương vươn hai tay qua đỉnh đầu và đón lấy thánh chỉ dù vượt ngàn núi trăm sông vẫn không nhiễm một hạt bụi kia.

“Ngô hoàng vạn tuế.”

Hắn đứng dậy, cả người dịch sang bên phải để lão thái giám mỏi mệt kia đi vào nhà nghỉ ngơi. Tống Mê Điệt hơi ngước mắt và thấy sườn mặt của hắn: Không chút gợn sóng, không buồn không vui, bình chân như vại, chỉ có khóe mắt và đuôi lông mày là mang theo chút ý cười cung kính nhàn nhạt.

Cái tên Lưu Trường Ương lúc nào cũng nóng lạnh thất thường với nàng đã lắc mình biến thành một kẻ đứng đắn nhất trên thế gian. Đúng là giỏi giả vờ. Tống Mê Điệt mắng thầm, ngay sau đó nàng liếm đôi môi khô khốc, trong lòng đột nhiên có một hạt giống ngoi đầu lên: Nguyên Doãn chuẩn bị lấy vợ.

“Sư muội, đứng lên đi.” Kỳ Tam Lang chọc nàng một chút mới khiến Tống Mê Điệt hoàn hồn. Nàng nhìn quanh thì thấy chỉ còn mình nàng đang quỳ, mọi người đều nhìn về phía này như xem đồ ngốc.

Vì thế nàng vội vàng đứng lên đi theo Mạc Hàn Yên và Kỳ Tam Lang trở lại bàn mình. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm đĩa đậu tằm giống như bị mấy viên đậu còn lại hút lấy. Nàng cứ ngây ra mãi không động đậy.

“Đã muốn cưới Vương Phi thì bổn vương nghĩ ta không nên giữ đám mỹ nhân tướng quân tặng ta lúc trước nữa.”

Trong lúc hoảng hốt nàng nghe thấy tiếng Lưu Trường Ương thế là hơi ngẩng đầu nhìn thấy hắn đang nói chuyện với Tiếu Sấm, “Người Tân Lê bảo thủ, nếu công chúa gả vào mà thấy mỹ nữ vờn quanh bổn vương thì ắt sẽ không vui đâu.”

Tiếu Sấm tặc lưỡi, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xoay chuyển, “Điện hạ nghĩ thật chu đáo, vậy thì ngài cứ đuổi bọn họ đi là được.”

Lưu Trường Ương hé miệng cười, “Ta nghĩ thay vì đuổi thì đưa trả về cho tướng quân vẫn tốt hơn. Dù các nàng ở chỗ ta một năm nhưng vốn là người của phủ

Đô Hộ, lúc này đưa về cũng coi như có nơi cho bọn họ an thân.”

Tống Mê Điệt thấy Tiếu Sấm liên tiếp gật đầu rồi hai kẻ đó lại nói thêm một chút. Lúc này nàng không nghe rõ nữa, chỉ thấy khóe mắt Lưu Trường Ương

liếc nhanh về phía mình sau đó lại nhìn qua chỗ khác. Nàng sợ quá vội cúi đầu giả vờ nghịch tua của cái khăn trải bàn.

Thời gian giống như ngưng lại và nhỏ giọt cực chậm. Ấy vậy mà lòng nàng lại như đã cách cả một đời. Hiện tại và trước khi hắn được tuyên chỉ ban hôn giống như hai khoảng thời gian thật xa xăm.

Cuốn thánh chỉ kia như một cây kéo cắt roẹt một cái và phân thời không làm hai nửa hoàn toàn khác biệt, vĩnh viễn không thể nối liền.

Tống Mê Điệt cứ ngồi đó suy nghĩ vớ vẩn, mãi tới khi cánh tay nàng bị Kỳ Tam Lang chọc một cái và nghe hắn thì thầm thật nhỏ bên tai mình, “Tiếu Sấm rời đi rồi.”

Tống Mê Điệt hoàn hồn và ngẩng đầu nhìn lên thì quả nhiên thấy cái kẻ vốn đang tiếp đãi lão thái giám lúc này đã theo cửa sau rời khỏi đó. Bước chân ông ta lắc lư, rất nhanh đã bị bóng tối nuốt chửng.

“Cơ hội tới rồi.”

Nàng thấy Mạc Hàn Yên dùng khẩu hình nói ra mấy chữ này thì lập tức đứng dậy theo bọn họ. Ai biết còn chưa kịp rời bàn thì lão thái giám kia đã cầm chén rượu đi tới, miệng cười nói, “Đĩa đùi dê nướng ở bàn của ba vị ngon quá, lão nô qua đây ngồi hẳn các vị không chê chứ?”

Lúc bọn họ bị ông già giỏi ăn nói kia quấn lấy không thoát thân được thì Lưu Trường Ương được Uất Trì Thanh dìu ra khỏi sảnh lớn của phủ Đô Hộ. Hôm nay hắn uống hơi nhiều, mọi người đều chúc mừng việc vui lớn của hắn nên không tiện từ chối, ai mời hắn cũng phải uống.

Huống chi hôm nay hắn muốn say một lần. Dù đã sớm nhận được tin Đỗ Hâm truyền tới nói việc hôn nhân này là không thể tránh khỏi nhưng hắn vẫn không dự đoán được thánh chỉ ban hôn lại được đưa tới trong trường hợp này.

Người nọ cũng ở đây, còn chính tai nghe đương kim Thánh Thượng lựa chọn cho hắn một vị Vương Phi tài đức vẹn toàn.

Nhưng đương nhiên nàng sẽ chẳng để ý.

Lưu Trường Ương nhìn vầng trăng cong cong bên mái hiên, đôi mắt mơ màng, “Cô ngốc nhà ngươi chăng hiểu gì hết.”

“Nàng ấy quả thực chẳng hiểu gì,” Uất Trì Thanh kéo kéo áo choàng cho Lưu Trường Ương để che gió cho hắn, “Ngay cả…… ngay cả việc điện hạ nhân cơ hội đuổi đám mỹ nữ kia đi nàng cũng chưa chắc đã đoán…… đoán được tấm lòng của ngài.”

“Thế nên kẻ ngốc không phải nàng mà là ta.” Hắn vịn cánh tay Uất Trì Thanh, bước chân ngả nghiêng vượt qua cửa, đi vào một khu vườn yên tĩnh. Mũi hắn ngửi được mùi hương thoang thoảng của cây đào rừng, lúc nhìn qua lại chỉ thấy những chùm hoa hoặc phớt hồng hoặc đỏ rực đan nhau như một tấm bình phong rực rỡ lung linh.

“Năm nay đào rừng nở sớm,” mắt hắn liếc qua và phát hiện một ngôi đình lẫn trong đám hoa cỏ. Nó được xây bằng cẩm thạch trắng, vừa tinh tế lại nhỏ xinh, nhìn từ xa có cảm giác thật xinh đẹp, “Đúng là hợp ý, ta muốn tới đó chờ một lát cho tỉnh rượu.”

Dứt lời hắn được Uất Trì Thanh dìu và đi theo con đường nhỏ trải đá cuội tới ngôi đình. Hắn ngồi xuống, tay gác lên lan can và nhìn Uất Trì Thanh đứng ở một bên, “A Thanh, ta muốn một mình ngồi đây trong chốc lát, ngươi đi chỗ khác dạo đi.”

“Phủ Đô Hộ thì có gì hay …… hay mà dạo. Đây đâu phải lần đầu chúng ta tới đây……” Đôi mắt hắn thấy Lưu Trường Ương liếc xéo thì vội ho nhẹ, “Đêm nay gió lớn, điện hạ cẩn thận đừng để cảm lạnh.”

Dứt lời hắn bước xuống dưới và đi vài bước nhưng vẫn không yên tâm quay đầu nhìn bóng người trong đình mấy lần. Thấy Lưu Trường Ương không kiên nhẫn xua tay với mình thế là hắn vội vàng rời đi.

Tiếng bước chân dần dần tan đi, Lưu Trường Ương ngửa đầu ra sau ngắm ánh trăng lấp ló, “Trăng lên sáng ngời, giai nhân mỹ miều. Dáng ngọc ngà làm ai điên đảo, trăm nhớ ngàn thương.”

Dứt lời hắn khẽ cười một tiếng và bị cảm giác say hun cho đỏ khóe mắt, nhìn chẳng khác gì hoa đào nhuộm sương.

Cứ thế ngồi yên một lát hắn mới chậm rãi móc từ tay áo một thứ và cầm trong tay sau đó nhìn chằm chằm bộ dạng sáng ngời của nó dưới ánh trăng.

Đó là một đồng tiền, bề ngoài trơn bóng không khắc cái gì thế nên không phân được mặt trái hay phải.

Bình luận

Truyện đang đọc