BÊN ĐÂY MƯA BỤI, BÊN KIA RỰC RỠ

“Có tức là không, không tức là có…… Không có sinh thì không có diệt, không có bẩn thì không có sạch, không có tăng thì không có giảm……”

Diệu Chân nhắm mắt ngồi ngay ngắn trên giường, ngón tay lần tràng hạt và niệm từng câu, nhịp thở vững vàng.

Nhưng bỗng nhiên nàng nhận ra hơi lạnh truyền tới từ dưới giường, theo eo bò lên sau cổ như một dòng điện khiến lông tơ trên người nàng dựng hết cả lên: Có người…… đang nhìn nàng, dùng một đôi mắt quen thuộc và con ngươi lạnh lẽo dễ dàng chọc thủng vẻ giả vờ bình tĩnh của nàng.

Diệu Chân vẫn nhắm mắt nhưng con ngươi lại xoay tròn không yên giống như thể hiện nội tâm hoảng hốt đầy sóng ngầm cuồn cuộn.

Ta không thể ngồi ở chỗ này……

Nàng không muốn nhịn nữa. Tay nàng nắm tràng hạt và dịch từ trên giường xuống dưới giống như sợ kẻ nào đó nghe được. Nàng nhón chân đi tới chỗ mấy cái ghế và ngồi xuống. Nhưng vừa chạm mông xuống ghế nàng đã lại đứng lên cầm cái ghế cũ nát kia xoay về hướng cửa rồi mới ngồi xuống.

Chỗ này tốt.

Nàng thở phào một hơi và lại nhắm mắt tiếp tục lần tràng hạt, từng hạt từng hạt: “Có tức là không, không tức là có, …… không có sinh thì không có diệt, không có bẩn thì không có sạch, không có tăng thì không có giảm……”

Hạt châu cứng rắn nghiền qua ngón tay gây ra đau nhức và khiến nàng nhận ra mình dùng sức quá mạnh, quả thực giống như hận không thể khảm hạt châu vào da thịt. Câu kinh văn nàng thốt ra cũng như hằn học, từng chữ giống như tiếng kêu cứu mang theo hổn hển của kẻ đang chết đuối giãy giụa.

Không thể thế này……

Diệu Chân cố lấy lại bình tĩnh và hít sâu mấy hơi, “Tâm không có lo lắng, không lo lắng, không có sợ hãi vô cớ, rời xa mộng tưởng đảo điên, đến cõi niết bàn……”

Nàng run lập cập, mồ hôi lạnh giấu trong thân thể lại róc rách rịn ra: Không thích hợp, vẫn không thích hợp. Dù đã ngồi xuống cái ghế này và rời xa giường nhưng nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt kia. Nó như có như không, lúc ở phía sau lưng, khi lại ở trên đỉnh đầu…… Nó như thiên la địa võng không thể trốn, cả đời này nàng cũng không thể trốn.

Diệu Chân đứng lên và chuẩn bị đổi một chỗ ngồi khác. Nhưng dù là góc tường, trước quầy, phía sau cửa…… bất kể đi đâu nàng vẫn không thể bình tĩnh được.

Trong căn phòng này chỗ nào cũng có hình bóng kẻ kia. Hắn từng nhảy từ cửa sổ vào, dưới ánh trăng, hắn nắm lấy cằm của nàng và cười dâm đãng “đúng là một ni cô xinh đẹp”. Lúc nàng mắng hắn là đồ háo sắc thì kẻ kia chẳng ngần ngại cúi đầu hôn khiến nàng chẳng thở nổi.

“Tiểu ni cô, ngươi kêu cái gì? Sư phụ của ngươi đang cùng chú của ta thân mật bên nhau, ngươi đừng có làm phiền bọn họ.”

Nàng không kêu nữa, chỉ có đôi mắt là trợn tròn. Sư phụ ư? Sao có thể? Đó là người cả ngày nghiêm mặt, miệng luôn nói “Thế nhân đều là kẻ xấu, chỉ có ta trong sạch” cơ mà? Sao bà ta có thể làm ra cái việc bẩn thỉu này?

Trong lúc nghi hoặc nàng đã bị kẻ kia bế lên. Hắn ôm nàng đi tới bên giường, bước chân gấp gáp, khóe mắt đuôi lông mày đều là dục vọng, “Tiểu ni cô, ta đã thấy ngươi nhìn lén ta. Ngươi thích ta mà ta cũng thích ngươi, chúng ta……”

Hắn không nói hết câu, mà đầu óc nàng cũng hỗn loạn không kịp nghĩ gì. Dục vọng bị kinh văn và những lời dạy của sư phụ kìm nén nhiều năm nay theo ngón

tay run rẩy của hắn mà trào ra như nước lũ ào ào, hoàn toàn không thể vãn hồi, cũng không có đường lui.

Từ đây mỗi đêm hắn đều tới và dưới mí mắt của thần phật hai người họ làm cái chuyện dơ bẩn nhưng lại bình thường nhất trên đời này. Nàng thấp thỏm bất an, đặc biệt là vào mỗi sáng sớm khi mở cửa phòng để xua tan không khí kiều diễm trong phòng…… Mồ hôi vẫn dính trên cổ, nàng nhìn khuôn mặt Bồ Tát trong

sân thì vừa thẹn vừa sợ, hận không thể chui xuống lỗ nẻ nào đó.

Bồ Tát biết hết rồi thì nàng còn có thể cầu xin sự tha thứ và thương hại của ngài ấy sao? Nàng không biết, nhưng mỗi khi đối mặt với sư phụ thì chút hối hận và rối rắm trong lòng nàng sẽ theo khe hở nào đó trôi tuột đi. Nó sẽ biến mất trong sân nhỏ tràn ngập mùi bùn tanh và mùi hoa cỏ.

Không thể có chuyện sư phụ không biết gì. Ngày nào hắn cũng tới nên không thể không có động tĩnh nào, hơn nữa sư phụ ở ngay bên cạnh, sao có thể không biết?

Nhưng lão ni cô luôn bình tĩnh khi đối mặt với nàng. Không biết bà ta giả vờ hay mang sự khoan dung với việc nam nữ nơi hồng trần. Dù sao thì chính bà ta cũng không thoát khỏi vũng lầy đó thôi. Đọc kinh cả đời vẫn sa vào trần thế, giống con mèo nếm được mùi cá và từ đó sẽ bị mùi hương kia hấp dẫn. Nó sẽ chìm sâu trong đó và không thể tự thoát ra được, cả đời cũng không thể từ bỏ.

Diệu Chân cứ thế sống tạm bợ giữa hai thái cực, khi thì hân hoan vui vẻ, khi thì tự trách dằn vặt. Cuộc sống như nước chảy lướt qua bên cạnh, mãi tới một tháng trước nàng phát hiện ra kinh nguyệt của mình chậm hai tháng.

Nàng luống cuống bởi vì kinh nguyệt của nàng luôn đều, nếu mãi chưa tới thì chỉ có thể vì một nguyên nhân: Khả năng nàng đã có thai.

Diệu Chân quỳ gối dập đầu trước tượng Quan Âm Bồ Tát và chưa bao giờ thành kính như thế. Nàng cầu Bồ Tát cho mình tránh được kiếp nạn này, nếu thế nàng sẽ đoạn tuyệt quan hệ với kẻ kia, quãng đời còn lại chỉ phụng dưỡng Bồ Tát.

Nhưng vừa nói xong bụng nàng lại quay cuồng và không kịp đứng dậy đã nôn ngay trước tượng phật. Bãi nôn tung tóe, làm bẩn lư hương và góc áo của Bồ Tát.

Đã muộn rồi, nàng biết mọi thứ đều đã muộn, Bồ Tát không chịu thu nàng và những dối trá vớ vẩn của nàng đã bị đôi mắt từ trên cao kia nhìn thấu.

Lúc này nàng chỉ còn một con đường.

Đêm đó tên kia lại đi vào phòng nàng. Diệu Chân ngửa bài với hắn và nói mình đã có thai, muốn hắn cưới nàng vào cửa. Tên kia đang cởi thắt lưng lập tức đờ ra: “Cưới ngươi làm sao được? Ta đã có vợ, đâu thể bỏ nàng ta và cưới ngươi?”

Diệu Chân cũng bất chấp thể diện và túm lấy đai lưng của hắn, “Thiếp cũng được, chỉ cần cho mẹ con ta một chỗ đứng……”

Kẻ kia giật tay nàng ra và cười lạnh, con ngươi lạnh lẽo chập chờn theo ánh nến, “Ta nói này, con với chả cái, một ni cô sinh con cho ta chẳng phải sẽ biến thành trò cười hả?” Nói xong hắn bắt chéo chân và ngồi ở mép giường, ngón tay hờ hững buộc lại đai lưng, “Ta tưởng sư phụ của ngươi đã nói với ngươi, không ngờ……”

Hắn lắc đầu cười cười, “Thôi, hôm nay ta bị ngươi làm cho mất hết hứng rồi nên ta sẽ không ngủ lại đây nữa. Còn cái bụng của ngươi,” hắn quay đầu lại, trong mắt không phải lạnh nhạt mà là vẻ vô vị thấm người hơn cả lạnh nhạt,

“Ngươi muốn giữ thì giữ, không muốn giữ thì hỏi sư phụ ngươi xem. Đời này bà ta ngủ với nhiều đàn ông như thế, ắt có biện pháp.”

Hắn đi rồi, cọng rơm cứu mạng của nàng cũng chẳng còn, hy vọng cuối cùng cũng cứ thế rời đi. Hắn chỉ để lại một câu giống như chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn.

Tràng hạt dính mồ hôi nên trượt đi như con rắn, không biết khi náo sẽ quay lại cắn nàng một miếng.

Nhưng Diệu Chân lại siết chặt nó như đêm đó nàng đã nắm chặt lưỡi hái dùng để cắt cỏ và đi theo kẻ kia ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc