BÍ MẬT - NHƯỢC HOA TỪ THỤ

BÍ MẬT - CHƯƠNG 58
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Nghe được câu trả lời của Thẩm Quyến, Cố Thụ Ca nhất thời quên mất việc mình còn chưa có thân thể mà vui vẻ suốt nửa ngày, cũng không quấn lấy Thẩm Quyến mà một mình rúc trong góc sô pha, tự kiếm chuyện làm.
Thẩm Quyến chừng mười phút sẽ ngẩng đầu nhìn một lần, thấy cô nàng dương dương tự đắc, trong lòng cũng cảm thấy an ủi. Gần đây, ngoài việc ngó chừng vụ án, nghĩ chuyện thực thể thì cô còn bận tâm một việc, chính là Cố Thụ Ca có thể làm được gì. Trước kia em là một người độc lập, giờ cũng là một tiểu quỷ có nhân cách độc lập. Mỗi ngày theo sát bên cạnh cô, không thể đi đâu, thời gian ngắn còn chưa có gì, nhưng dần dà e là khó tránh khỏi cảm giác đơn điệu, nhạt nhẽo. Huống chi dù là một tiểu quỷ cũng nên có chuyện mình ưa thích, nên nỗ lực theo đuổi sự nghiệp.
Thẩm Quyến cũng đang suy xét xem có thể mua được viện nghiên cứu chỗ Cố Thụ Ca hay không. Chờ đến khi vụ án kết thúc, cô xử lý xong chuyện trong công ty sẽ lập tức cùng Tiểu Ca di cư ra nước ngoài, để em tiếp tục công việc nghiên cứu.
Nhưng chuyện này cũng không dễ. Cho dù mua cả viện nghiên cứu cũng chẳng thể nào chặn được hết miệng lưỡi người khác. Muốn xếp một tiểu quỷ không có thực thể vào phòng thí nghiệm, độ khó vẫn rất cao.
Phải nghĩ cách mới được.
Thẩm Quyến dừng bút, ngẩng đầu nhìn sang Cố Thụ Ca. Cô nàng đang tựa trên sô pha. Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính sát đất chiếu rọi vào phòng, ánh lên hồn thể khiến em trông như được phủ một lớp màu vàng kim nhàn nhạt, lại càng trong suốt, như thể muốn hòa hợp với ánh nắng, có thể biến mất bất kì lúc nào.
Thẩm Quyến nhìn mà tim đánh dồn dập. Nỗi sợ hãi vì sắp mất đi lại bắt đầu tràn lan.
"Tiểu Ca." Cô cất tiếng gọi.
Cố Thụ Ca nghe gọi liền ngẩng đầu, nở nụ cười ấm áp với cô dưới ánh nắng.
Thẩm Quyến lại yên tâm. Vừa định đứng dậy bước đến bên cạnh cô nàng thì cửa lại bị gõ vang.
Người tiến vào chính là Tiếu Úc.
Thẩm Quyến thu hồi tâm tư, tập trung chú ý vào Tiếu Úc.
"Chủ tịch." Tiếu Úc cất tiếng chào trước, sau đó lại kéo ghế ngồi xuống. Ông ta là quản lý cấp cao của công ty, cũng có đôi phần mặt mũi trong văn phòng này. Chỉ là ông ta trông thì tùy ý, thân thiện nhưng vẻ mặt cùng cử chỉ đều điều chỉnh rất đúng mực, không hề có chỗ nào vượt mức hay thất lễ.
Tiếu Úc ngồi xuống, lại loáng thoáng nghe được tiếng lật sách. Cho rằng trong văn phòng còn một người nữa, ông ta bèn nhìn sang phía phát ra tiếng động.
Cố Thụ Ca thấy Tiếu Úc đến, định sẽ đi qua nghe xem người nọ nói gì, nào ngờ lúc đứng dậy, ngón tay đặt trên sách lại bất cẩn lật một tờ. Thấy Tiếu Úc nhìn qua, Cố Thụ Ca liền căng thẳng theo phản xạ, không dám nhúc nhích.
Tiếu Úc chỉ thấy trên sô pha có một quyển sách đang mở, ngoài ra không còn gì khác, tự nhiên cũng cho rằng vừa rồi là sách tự lật, bèn quay đầu, cười hỏi: "Chủ tịch gọi tôi đến đây là có gì dặn dò sao?"
Thẩm Quyến liếc mắt nhìn Cố Thụ Ca, vừa có ý bảo cô nàng cẩn thận, lại vừa mang vẻ trấn an để đối phương đừng sợ. Cố Thụ Ca nhẹ tay nhẹ chân bước đến cạnh bàn. Thẩm Quyến lấy từ xấp tài liệu ra một văn kiện, đẩy cho Tiếu Úc.
Lực chú ý của Tiếu Úc lập tức bị phần văn kiện kia thu hút. Đó là một bản kế hoạch của những hạng mục mà trước mắt ông ta đang phụ trách. Chuyện liên quan đến thành quả công tác cả một năm, Tiếu Úc đương nhiên phải xem xét thật cẩn thận. Xem xong, ông ta chủ động báo cáo với Thẩm Quyến tiến độ của dự án. Thẩm Quyến cũng hiểu rất rõ hạng mục ấy, hai người liền bàn bạc với nhau.
Cố Thụ Ca cũng có biết đôi chút. Hai năm trước Cố Dịch An mất, cô về nước, dùng thân phận người thừa kế chống lưng cho Thẩm Quyến. Lúc ấy, cô cũng từng bỏ công sức đi tìm hiểu hoạt động của công ty, cơ cấu quản lý và cả nhiều sự vụ rườm rà khác. Chỉ là cô vẫn không thích những việc đó, cũng sợ mình hiểu biết nửa vời, không tới nơi tới chốn, ở lâu ngược lại còn gây thêm phiền hà cho Thẩm Quyến, vì thế vừa ổn định vượt qua quãng thời gian bấp bênh sau khi Cố Dịch An qua đời, cô đã vội vã rời đi.
Nói chuyện hơn nửa giờ còn chưa kết thúc, Thẩm Quyến bảo Lâm Mặc gọi hai phần cơm hộp, lại cười nói với Tiếu Úc: "Cơm trưa dùng đỡ trong văn phòng tôi luôn đi, hơi thiệt cho chú."
Tiếu Úc cũng cười: "Này có gì mà thiệt. Công việc quan trọng, chủ tịch phê duyệt sớm một chút thì bọn tôi cũng có thể làm ra thành tích trước khi kết thúc năm."
Còn chưa đầy hai tháng sẽ đến Tết, ông ta dám cam đoan như vậy, có thể thấy là rất chắc chắn. Thẩm Quyến cũng đúng lúc tỏ ra hứng thú.
Bữa trưa là đặt từ nhà hàng cao cấp gần đó. Cơm vừa đến, công việc đương nhiên cũng tạm dừng.
Thẩm Quyến nuốt ngụm cơm, lại nói với vẻ trông như tùy ý: "Tôi nhớ Tiếu Mẫn cũng tốt nghiệp năm tới, có tính toán gì cho chuyện công việc chưa?"
Tiếu Úc nhạy bén bắt được chữ "cũng". Ông ta biết gần đây Chu Hưng Thụy cùng Chúc Thụy Trung đều có ý nhét con cái vào Cố thị. Có điều sức ảnh hưởng của ông ta không bằng hai người kia, cho nên làm việc cũng phải thận trọng hơn một chút. Có cơ hội thì phải dành cho chỗ cần thiết nhất.
Vì thế, ông ta suy ngẫm một lúc, lại cười nói: "Tiểu Mẫn rất có chủ kiến. Con bé có suy tính riêng, tôi làm ba sẽ tôn trọng ý kiến của nó." Ngụ ý chính là sẽ không để Tiếu Mẫn vào tập đoàn làm việc.
Bình thường cha mẹ đều thích bảo hộ con cái dưới cánh chim của mình. Tiếu Úc quen thuộc với Cố thị, lại có quyền lực nhất định, con gái đến làm việc dưới sự che chở của ông ta chắc chắn sẽ càng thoải mái, tự tại hơn những chỗ khác. Nhưng ông ta lại không làm vậy.
Thẩm Quyến chủ động nhắc đến cũng là có ý muốn trải đường. Tiếu Úc trả lời như vậy tương đương với việc từ chối.
Cố Thụ Ca lập tức nhớ đến ông ta còn một đứa con trai ngoài giá thú. Ngày đó, cô theo Tiếu Mẫn về nhà, nghe hết cuộc nói chuyện của cô ta với mẹ. Căn cứ vào đó mà phán đoán thì tuổi tác của người con trai ngoài giá thú kia không nhỏ hơn Tiếu Mẫn là bao. Tiếu Úc là định nhường cơ hội này cho con trai nhỏ.
Cố Thụ Ca lại càng cảm thấy nghi hoặc. Một người đàn ông thích phô trương hình tượng cha hiền trước mặt người khác nhưng thật ra lại bất công đến cực điểm như ông ta, thật sự sẽ vì một tin tức xa vời đến mức gần như không có khả năng xảy ra với mình mà năm lần bảy lượt ép buộc lẫn thuyết phục mà gọi con gái về nhà sao?
Chuyện này rõ là không hợp lí.
Cố Thụ Ca chau mày, chờ Thẩm Quyến nói chuyện.
Thẩm Quyến không đặt câu hỏi về vụ án du học sinh mất tích ngay mà tùy ý nhắc đến những quản lý khác, cơ bản đều là một số việc tư không mấy liên quan, sau đó đề tài lại chuyển sang Chúc Vũ.
"Tôi có gặp qua Chúc Vũ rồi, rất can đảm." Thẩm Quyến thuận miệng nói.
Nghe Thẩm Quyến dùng đến từ "can đảm", Tiếu Úc không khỏi lưu ý một chút, nhưng miệng vẫn phụ họa: "Người trẻ tuổi vẫn nên lớn gan một chút thì hay hơn."
"Lần trước nhắc đến chuyện du học sinh mất tích, tôi thấy Tiếu Mẫn rất sợ hãi, nhưng Chúc Vũ lại chẳng hề để tâm." Hai người họ học cùng một trường. Nếu nói về mức độ nguy hiểm thì hẳn là ngang nhau. Một người sợ, một người không, sự khác biệt lập tức hiện rõ.
Cố Thụ Ca thấy vẻ mặt Tiếu Úc thoạt tiên là thoáng chút mờ mịt, một hai giây trôi qua, mắt ông ta mới lộ vẻ bừng tỉnh: "Vụ du học sinh mất tích kia ấy à, thật sự rất kinh khủng."
Vừa rồi ông ta căn bản không nhớ "du học sinh mất tích" mà Thẩm Quyến nói là chỉ cái gì, mãi một lúc sau mới ngộ ra. Cố Thụ Ca thấy, Thẩm Quyến đương nhiên cũng thấy, chỉ là cô chẳng mảy may biến sắc, chỉ thoáng tỏ vẻ quan tâm, hỏi: "Tại sao? Có gì khác với những vụ mất tích thông thường ư?"
"Trong những vụ thông thường thì người mất tích quá nửa là bị giết rồi giấu xác, cho nên mới sống không thấy người, chết chẳng thấy xác." Đồ ăn gọi từ bên ngoài có cả một chai rượu vang quý giá của hầm rượu trong nhà hàng. Tiếu Úc uống một ly. Hẳn vì hơi ngấm men say nên ông ta cũng nói nhiều hơn hẳn.
"Chết thật ra chỉ là chuyện trong nháy mắt. Người chết là dứt điểm, xong hết mọi chuyện." Tiếu Úc cười nói.
Cố Thụ Ca vội lo lắng nhìn sang Thẩm Quyến. Sau khi cô tử vong, Thẩm Quyến tuy không mẫn cảm đến mức không nghe được chữ "Chết" nhưng rõ ràng chị cũng kiêng kị hơn nhiều. Tuy nhiên, Tiếu Úc lại quên đi chuyện này mà tùy tiện nói câu "Chết là dứt điểm, xong hết mọi chuyện" hết sức nhẹ nhàng. Dường như cái chết vốn không phải chuyện gì thật sự quá mức.
Quả nhiên, sắc mặt Thẩm Quyến không giữ được vẻ bình tĩnh nữa, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.
Cố Thụ Ca ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn Thẩm Quyến, bắt lấy ngón trỏ tay chị, mắt ngập tràn an ủi: "Em ở đây."
Thẩm Quyến cúi đầu, nhìn đến ánh mắt ấy mới miễn cưỡng cong môi, sau đó giơ tay toan vuốt lên mái tóc Cố Thụ Ca, có điều đương nhiên không chạm vào được. Thẩm Quyến lại ngẩng đầu, một lần nữa trưng ra bộ dạng hứng thú, hỏi: "Vậy chẳng lẽ vụ này không phải?"
"Không phải." Tiếu Úc lắc đầu, nói với vẻ thần bí: "Vụ này, du học sinh mất tích, là bị lừa bán."
Du học sinh nữ bị lừa bán, sẽ rơi vào kết cục thế nào thì ai cũng đoán được.
"Bán cho một vài đại gia, hoặc là lừa đưa sang nước khác. Sở thích của những kẻ có tiền ấy, ha ha, lọt vào tay họ, lột da róc xương, căn bản không còn cơ hội thấy lại ánh mặt trời." Tiếu Úc nói. Rồi như nhớ ra trước mắt mình là một cô gái, những lời vừa rồi thật quá trắng trợn, bèn đỡ lời lấp liếm, "Cô xem, như vậy bảo tôi làm sao mà yên tâm để Tiểu Mẫn ở ngoài cho được, đương nhiên phải mau chóng kêu con bé về rồi. Cẩn thận vẫn hơn, cô nói có phải không?"
Thẩm Quyến gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng trên tin tức không phải nói vụ án này còn đang điều tra à? Sao chú lại biết rõ vậy?"
"Một người bạn kể, nói mà lòng tôi lo lắng không thôi. Cụ thể thật giả thế nào, tôi cũng không biết. Dù sao cảnh sát Anh quốc còn chưa có manh mối." Ông ta cười đáp.
"Cảnh sát Anh quốc còn chưa có manh mối", "một người bạn kể", lại liên hệ với sở thích của những kẻ có tiền ông ta đề cập ban nãy, không khó phỏng đoán người bạn này hẳn là biết gì đó về cái giới kia nên mới có lí do ấy. Nếu Thẩm Quyến là nam, lúc này sẽ tiện giả lả hơn, nói một câu "Người bạn nào mà có đường tin này hay thế" vân vân, Tiếu Úc chắc chắn sẽ khai hết toàn bộ. Nhưng Thẩm Quyến là nữ, phải đổi một cách khác. Vì thế, cô chau mày nói: "Mấy chuyện ảnh hưởng đến danh dự của con gái người ta như vậy cũng dám nói bậy? Ngộ nhỡ tìm được những cô gái đó rồi, tổn thất danh dự của họ ai bồi thường đây?"
Cố Thụ Ca cúi đầu cười, Thẩm Quyến diễn quá giống. Nghe tiếng cười khẽ của Tiểu Chanh, Thẩm Quyến cũng không ngước nhìn mà chỉ duỗi tay chạm vào chiếc ly trên bàn, chính là ly trà cô trợ lý pha ban nãy. Đầu ngón tay cô vuốt nhẹ dọc thành ly. Cố Thụ Ca hốt hoảng méo mặt, lập tức che miệng thôi cười, lén kéo góc áo Thẩm Quyến, đáng thương tỏ vẻ mình sai rồi, không cười nữa, đừng uống ly trà kia.
_____________

Bình luận

Truyện đang đọc