BÍ MẬT - NHƯỢC HOA TỪ THỤ

BÍ MẬT - CHƯƠNG 91
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Vừa dứt lời, quần áo cũng cháy hết. Gần như chỉ trong nháy mắt, trang phục trên người Cố Thụ Ca đã thay đổi. Bộ đồ mới này chính là linh của quần áo theo như lời hòa thượng nói.
Mãi đến lúc này, Cố Thụ Ca mới biết thì ra tình yêu là có hình dạng, có độ ấm. Quần áo mềm nhẹ như mây, ấm tựa sương sớm ngày xuân, mang theo cảnh xuân tươi đẹp mà mông lung. Không thúc ép, cũng không thoái nhượng, chỉ có sự dịu dàng mà vui sướng, nhẹ nhàng bao bọc, quấn quanh.
Cô thật sự có thể cảm nhận được tình yêu của Thẩm Quyến bao quanh.
Đáy lòng Cố Thụ Ca dâng lên một nỗi mừng rỡ. Mừng đến mức chân tay luống cuống, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Thẩm Quyến, không biết nên phản ứng thế nào.
Cô chỉ muốn được sự yêu thích của Thẩm Quyến xoay quanh mọi lúc, khi đưa ra yêu cầu cũng không thật sự tin tưởng chị sẽ đồng ý. Cố Thụ Ca không ngờ Thẩm Quyến lại cho mình tình yêu, còn là cho đi tất cả, không hề giữ lại.
“Quần áo có gì khác không em?” Thẩm Quyến hỏi.
Cố Thụ Ca gật đầu, lại cảm thấy không đủ để biểu đạt sự vui sướng trong lòng, vội nói: “Em cảm giác được.”
Nói đoạn, cô lại vò lấy góc áo, không dám nhìn Thẩm Quyến, chẳng biết học từ đâu. Lúc này, cô hẳn nên nói cho Thẩm Quyến biết cô cũng yêu chị, nhưng Cố Thụ Ca làm sao cũng không thể thốt nên lời, dường như có thứ gì đó hạn chế, ngăn cản không cho cô nói lời yêu.
Nhớ đến lúc vừa trở lại, Cố Thụ Ca phát hiện mình không có tình yêu đối với Thẩm Quyến. Cô ỷ lại chị, muốn gần gũi chị, thấy chị cười sẽ vui vẻ, thấy chị chau mày thì cũng lo lắng theo, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh chị, tốt nhất là một tấc không rời, giây phút nào cũng có thể nhìn đến. Nhưng những cảm giác ấy cũng không phải do chính cô nảy sinh mà như từ trên trời rơi xuống, là thứ đã có sẵn khi cô vừa tỉnh lại từ Phật dưỡng hồn. Cô không có quá khứ, thế nên cũng không cảm nhận được sự ỷ lại và gần gũi ấy rốt cuộc là xuất phát từ đâu, hình thành như thế nào.
Cố Thụ Ca biết, nhất định là do cô quá yêu Thẩm Quyến, thế nên tình yêu ấy mới tồn tại cùng với hồn phách, để cô dù đã quên hết tất cả thì vẫn nhớ rõ Thẩm Quyến là bạn gái mình. Dù không biết các cô yêu nhau thế nào, từng trải qua những gian nan, trắc trở, hạnh phúc, vui sướng gì, cô vẫn không nhịn được mà đến gần Thẩm Quyến, muốn được chị nhìn chăm chú, được chị yêu thương.
Cố Thụ Ca cảm thấy đau buồn. Chẳng lẽ phải chờ đến khi ký ức khôi phục hoàn toàn, chờ đến khi nhớ ra được quá trình yêu nhau thì mới có thể vượt qua sự cản trở ấy mà nói ra miệng? Nhưng cô không muốn chờ. Nghe Thẩm Quyến nói yêu, cô vừa mừng vừa lo. Cho dù biết rất rõ tình yêu ấy nhưng khi nghe chính miệng chị nói ra, cô vẫn vui mừng đến chấn động cả linh hồn.
Nếu có thể nói cho Thẩm Quyến nghe ba chữ ‘em yêu chị’, Thẩm Quyến nhất định cũng sẽ vui vẻ như vậy.
Cô cũng muốn làm Thẩm Quyến vui vẻ.
Cố Thụ Ca cúi đầu nhìn góc áo, càng nghĩ càng băn khoăn.
“Ngẩng đầu lên nào.” Thẩm Quyến nói.
Cố Thụ Ca lập tức ngóc đầu, vẻ mặt mịt mờ vẫn còn nguyên, thoạt trông ngốc ngốc. Thẩm Quyến không khỏi cười, quan sát cô nàng từ trên xuống dưới một lượt, lại khen: “Bé ngoan.”
Bé ngoan lập tức đứng thẳng nghiêm trang.
Ý cười của Thẩm Quyến đong đầy như muốn tràn ra từ đáy mắt: “Ngoan ngoãn đợi.”
“Vâng.” Cố Thụ Ca đáp.
Quần áo đã cháy thành tro, nhang đèn vẫn còn thiêu đốt. Thẩm Quyến cúi người thu dọn. Để thay quần áo cho Tiểu Ca, người làm trong nhà đều được cho nghỉ sớm. Có điều dù không nghỉ thì những tro tàn cùng nhang đèn này, Thẩm Quyến cũng sẽ không để qua tay ai khác.
Đầu tiên cô quét qua một lượt, sau đó lại khom người, dùng khăn ướt lau hết đám bụi li ti quét không hết. Cố Thụ Ca không giúp được gì, đành phải trơ mắt đứng nhìn, không khỏi cảm thấy vướng bận. Tiểu quỷ không lên tiếng, cũng không bước đến quá gần. Nhưng chỉ vậy, cô nàng cũng đã ngắm Thẩm Quyến đến nhập thần.
Tay Thẩm Quyến rất nhỏ, không mang trang sức gì. Cánh tay mảnh khảnh, trắng nõn đến gần như trong suốt, có thể nhìn đến mạch máu xanh lá dưới da. Cổ chị thon dài, tóc búi lên lộ ra phần gáy trắng ngần. Cố Thụ Ca nuốt nước bọt, lại thầm áy náy. Cô không thể nói ra lời yêu, liệu Thẩm Quyến có thất vọng hay không?
Người ta sau khi bày tỏ tình cảm hẳn ai cũng mong sẽ nghe đối phương đáp lại một câu yêu mình nhỉ?
Thẩm Quyến lau sạch bụi, sau đó đứng dậy, gỡ hết nhang đèn đã dùng, dập tắt rồi ném vào túi đựng rác. Động tác của chị hết sức thành thạo, Cố Thụ Ca thoáng cảm thấy quen thuộc, dường như đã từng chứng kiến cảnh này rồi.
Hai bên huyệt Thái Dương nhói đau, trong đầu có gì đó cuộn trào, một hình ảnh xuất hiện. Mới đầu vẫn mơ hồ, như bị làn khói lượn lờ bốc lên che khuất tầm mắt, chỉ có thể loáng thoáng nhìn đến Thẩm Quyến đang cẩn thận rửa tay, thành kính dâng hương, bật lửa châm nhang, khẽ niệm lời kinh.
Thẩm Quyến đang làm gì? Cố Thụ Ca nghi hoặc. Hai bên trán bất chợt đau chói. Cô vội vươn tay ấn lên thái dương, cố gắng tập trung sự chú ý vào đoạn ký ức kia.
Thẩm Quyến niệm kinh xong lại lấy ra một lá bùa, châm lửa rồi đặt trên một cái ly thủy tinh chứa nước. Lá bùa cháy sạch, tro tàn rơi vào ly. Thẩm Quyến uống cạn ly nước kia. Sau đó, sắc mặt chị nhanh chóng trở nên tái nhợt. Chị yếu đi thấy rõ, thân thể cũng dần dần hư hóa.
Cho dù biết đây là chuyện đã xảy ra trong quá khứ, Cố Thụ Ca vẫn không nhịn được mà thắt tim, hận không thể lập tức quay trở lại lúc ấy chăm sóc cho Thẩm Quyến.
Thẩm Quyến ngày một suy yếu. Thân thể gần như trong suốt. Sắc mặt từ tái nhợt chuyển sang vàng vọt, dường như vừa ốm nặng một trận, cả người mướt mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc chị đang làm gì?
Khóe môi Cố Thụ Ca mím thật chặt, tay cũng siết thành quyền.
Mãi một lúc sau, Thẩm Quyến mới đỡ hơn đôi chút. Chị không nghỉ ngơi, cũng không xem xét tình huống bản thân mà đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Ánh nhìn có vẻ do dự, không biết nên dừng ở đâu.
“Tiểu Ca?” Chị gọi.
Cố Thụ Ca sửng sốt. Hóa ra lúc ấy cô cũng có mặt sao?
“Em sao vậy?” Thẩm Quyến hỏi, giọng thật dịu. Chị không nhìn về phía cô, ánh mắt vẫn không biết phải dừng tại đâu, cuối cùng đành đảo một vòng trước mặt.
Cố Thụ Ca hiểu, hẳn là vì nguyên nhân nào đó mà Thẩm Quyến không thể nhìn đến cô.
Vì sao phải uống nước bùa này? Cố Thụ Ca nóng lòng, lại bất lực.
“Hung thủ rất giảo hoạt. Em phải mau chóng nói cho chị hết những gì em biết. Nhập vào chị là cách duy nhất để giao tiếp mà chúng ta tìm được, tính đến thời điểm hiện tại.” Thẩm Quyến nói với không khí.
Cố Thụ Ca sửng sốt, thì ra là muốn cô nhập vào chị. Cố Thụ Ca làm quỷ đã được một thời gian, tuy không có ký ức nhưng cũng biết không ít chuyện, có thể phỏng đoán ra ly nước bùa này hẳn là dùng để thay đổi thể chất, khiến thân thể Thẩm Quyến trở nên thích hợp để âm quỷ nhập vào.
Vậy phải hại thân đến độ nào? Cố Thụ Ca đau lòng nói không nên lời. Ký ức trong đầu vẫn đang tiếp diễn.
Thẩm Quyến có vẻ rất cô độc, bởi vì từ đầu đến cuối chỉ có một mình chị. Chỉ có chị đang lầm bầm tự nói, không hề nhận được một phản hồi nào. Cố Thụ Ca nhìn mà hết sức khó chịu. Thẩm Quyến đã vì cô mà làm bao nhiêu chuyện, nhưng cô lại quên hết tất cả.
Nhìn đến đoạn ký ức tiếp sau, tim Cố Thụ Ca đột nhiên căng chặt, bởi vì Thẩm Quyến lại lấy ra hương nhang, ngọn nến và lá bùa mới, cũng đổi một ly nước khác.
“Nếu em có đây thì đến bên cạnh chị.” Thẩm Quyến nói với không khí.
Rồi chị bắt đầu lại từ đầu. Dâng nhang, niệm kinh, đốt bùa, uống cạn ly nước bùa có thể làm chị suy yếu ấy. Đôi mày chị chau chặt, tay siết thành quyền, cả người run rẩy.
Cố Thụ Ca lo sợ, bật thốt lên: “Chị!”
“Làm sao vậy?” Thẩm Quyến quan tâm hỏi.
Cô đã dọn dẹp xong nhang đèn, bèn bước đến trước mặt Cố Thụ Ca, nhìn cô nàng rồi dịu giọng hỏi: “Sao vậy em? Chị ở đây.”
Cố Thụ Ca thoát khỏi hồi ức, hoảng hốt nhìn Thẩm Quyến. Mãi đến khi phân rõ được ký ức và hiện thực, cô mới mím chặt môi, nói: “Chị, chị xoa xoa em đi.”
Tự dưng làm nũng. Thẩm Quyến cười vươn tay.
Chạm vào đương nhiên là không được rồi. Tay cô bèn kề sát mái tóc Cố Thụ Ca, thoạt trông hệt như đang thật sự xoa đầu cô nàng.
Bầu không khí có phần tĩnh lặng, nhưng sự tĩnh lặng ấy dường như có thể tóm lấy lòng người. Cố Thụ Ca nhẹ nhàng dụi đầu, như đang cọ vào lòng bàn tay Thẩm Quyến, ngoan ngoãn hệt một chút cừu non. Cô lại gọi một tiếng: “Chị.”
“Sao vậy?” Thẩm Quyến cười rộ, vẫn không rút tay về. Cô cũng quyến luyến cảm giác này, cho dù không thể thật sự chạm đến Cố Thụ Ca, “Sao lại ngoan thế cơ chứ?”
“Trước kia em không ngoan sao?” Cố Thụ Ca hỏi.
“Ngoan. Em vẫn luôn rất hiểu chuyện. Lúc nhỏ thì nghe lời, lớn lên rồi cũng luôn nghĩ cho chị nhiều hơn bản thân mình.” Trong lòng Thẩm Quyến, Cố Thụ Ca không có một chỗ nào là không tốt.
Thế nhưng Cố Thụ Ca lại chua xót, cảm thấy mình không tốt. Cô biết vì sao mình không cách nào nói ra được lời yêu. Không phải không có tình yêu. Cô có. Cô đặc biệt, đặc biệt yêu Thẩm Quyến. Cô là thất vọng với bản thân, thất vọng vì mình vậy mà lại quên đi quá khứ giữa hai người. Thẩm Quyến làm nhiều chuyện vì cô như vậy, nhưng cô lại quên hết. Nỗi tự ti không biết bắt nguồn từ đâu khiến Cố Thụ Ca hoảng hốt. Cô đột nhiên cảm thấy mình không xứng yêu chị.
“Sau này em sẽ càng hiểu chuyện hơn nữa!” Cô vội nói, như muốn thông qua lời hứa hẹn ấy mà cho bản thân mình thêm một chút tin tưởng.
Thẩm Quyến gật đầu: “Chị tin.”
Sự hoảng hốt vơi đi phần nào, nhưng vẫn chưa đủ. Cố Thụ Ca lại nói: “Em sẽ không rời khỏi chị. Những khi chị nhớ em, nhất định em sẽ luôn có mặt.”
Nhất định không thể để Thẩm Quyến nhìn không đến, không thể để một mình chị nói chuyện với không khí nữa. Đoạn ký ức kia khiến cô rất đau lòng.
“Chị cũng thế.” Thẩm Quyến đáp.
Lúc này Cố Thụ Ca mới hơi mỉm cười.
Mà trong chùa Quảng Bình lúc này, hòa thượng Kính Vân lại đang ngẩn người trước một cái hộp đen tuyền. Chiếc hộp này đặt trên tầng cao nhất của Tàng Kinh Các. Để ở chỗ ấy có ý như đem gác xó. Hòa thượng Kính Vân mang nó xuống. Hộp không nhỏ, rộng gần một mét. Với kích thước ấy thì gọi là cái rương sẽ chính xác hơn, nhưng nó lại rất thấp, tè lè chỉ chừng mười phân, thế nên lại càng thiên về hộp.
Bất luận là hộp hay rương, tóm lại đều khiến Kính Vân cảm thấy khó xử.
Ông ta mở không ra.
Hộp làm từ huyền thiết cổ, nặng trình trịch, không có bảy tám người cùng nhau ra sức thì căn bản khiêng không nổi. Dùng công cụ hiện đại công nghệ cao cũng chưa chắc mở được, bởi vì ngoại trừ chất liệu bền chắc thì còn được vài vị cao tăng hợp lực ếm chú, muốn mở chỉ có thể dùng chiếc chìa khóa kia. Mà chìa khóa thì ở chùa Bạch Long, chẳng biết đã lạc đi đâu.
Kính Vân thở dài một hơi, thầm nghĩ ngày mai phải đến chùa Bạch Long một chuyến. Chỉ là hai chùa đã sớm không còn liên lạc, cũng không biết có mặt mũi hỏi tung tích chiếc chìa khóa hay không. Lại nghĩ lạc mất chìa khóa đã là chuyện của trụ trì hai đời trước, vị trụ trì hiện giờ chỉ e chưa hẳn đã biết.
Kính Vân thở ngắn than dài với chiếc hộp huyền thiết. Phật môn chú trọng thanh đạm, không chấp niệm, nhưng lúc này, Kính Vân vươn tay gõ gõ nắp hộp, thầm nghĩ tiểu quỷ và Thẩm thí chủ nhất định phải giữ chấp niệm thật sâu, bên nhau trọn một đời, như vậy mới không uổng công ông ta vân du giữa chừng lại gấp gáp quay về, công ông ta vất vả bôn ba mấy bận vì hai người họ.
Vẫn phải đến chùa Bạch Long một chuyến. Tuy không biết cụ thể chìa khóa ở đâu nhưng ít nhiều cũng có thể nghe được một chút manh mối. Kính Vân gãi đầu, chỉ cảm thấy nếu không phải ông ta xuất gia từ nhỏ, đã sớm cạo trọc thì e là giờ cũng rầu đến rụng hết tóc.
Hôm sau vẫn là dẫn Cố Thụ Ca về thăm lại chốn xưa, lần này là công ty. Thẩm Quyến có thể thuận tiện kiểm tra tình trạng công ty dạo gần đây.
Cố Thụ Ca ngồi ngay trên sô pha, Thẩm Quyến lại đang bận việc. Cô không cảm thấy nhàm chán. Thẩm Quyến đã mở cho cô một bộ phim. Nhưng cô không nhàm chán không phải vì phim mà là chỉ nhìn Thẩm Quyến làm việc thôi cũng đã làm cô thấy rất phong phú.
Cố Thụ Ca bèn ngoan ngoãn chờ đợi, hệt như khi trước.
Thẩm Quyến nhận một cuộc gọi, sắc mặt bất chợt sa sầm. Cô nói một câu: “Tôi biết rồi.”
Lòng Cố Thụ Ca nảy sinh một cảm giác không hay. Thẩm Quyến đứng dậy, bước đến bên cạnh, báo rằng: “Chúc Vũ điên rồi. Luật sư bào chữa cho cô ta đang xin giám định tâm thần.”
_____________

Bình luận

Truyện đang đọc