BÍ MẬT - CHƯƠNG 92
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Chúc Vũ điên rồi?
Hai tay Cố Thụ Ca xoắn chặt lấy nhau, lo sợ hỏi: "Là tại em hù sao?" Cô vì tức giận quá nên mới dù dọa Chúc Vũ, nhưng không muốn làm cô ta điên.
"Em chỉ hù có một chút, điên là do chính cô ta có tật giật mình, không trách em." Thẩm Quyến an ủi.
Cố Thụ Ca ngẫm cũng phải. Cô chỉ chọt người kia hai cái thôi, hơn nữa sức cô yếu, chọt còn không đau, là chính bản thân Chúc Vũ làm nhiều chuyện xấu nên chột dạ.
Thẩm Quyến ngồi xuống, nhìn thanh tiến độ trên màn hình. Phim đã chiếu được hơn phân nửa, có điều Tiểu Ca luôn lén nhìn cô, hẳn ngay cả vai chính tên gì cũng không biết.
Cố Thụ Ca ngồi ngay bên cạnh, dựa thật gần, một cánh tay thậm chí còn nhập vào Thẩm Quyến: "Sao chị lại lo lắng?"
Cô nàng hơi chau mày, có vẻ rất quan tâm. Thẩm Quyến ngẫm nghĩ rồi đáp: "Chị lo là lo một chuyện khác."
Cố Thụ Ca vội ngồi thật ngay ngắn, trưng ra bộ dáng chăm chú lắng nghe, nhưng lọt vào mắt Thẩm Quyến lại như một cô học trò ngoan ngoãn ngồi yên chờ giáo viên giảng bài. Nỗi lo lắng nháy mắt trở thành hư không. Có điều cẩn thận ngẫm lại thì cũng không có gì phải lo.
"Luật pháp của hầu hết quốc gia đều có xây dựng nguyên tắc miễn trách nhiệm hình sự cho riêng trường hợp bệnh nhân tâm thần phạm tội. Nước ta cũng không ngoại lệ."
Cố Thụ Ca không biết còn có chuyện này, vừa nghe đã hiểu ngay mình gây ra chuyện xấu, làm liên lụy, bèn lắp bắp: "Vậy... vậy làm sao bây giờ? Đều tại em."
Đều tại cô thiếu kiên nhẫn. Khó trách Thẩm Quyến khi đó bị Chúc Vũ khiêu khích như vậy cũng không làm gì. Bởi vì chị biết Chúc Vũ chắc chắn sẽ bị phán tử hình, cần gì phải so đo với một người sắp chết. Cô ta bị bắt là sẽ xong đời, dù có kiêu ngạo thế nào cũng không thay đổi được kết cục, đường nào cũng thua cuộc. Nhưng cô lại không hiểu, chỉ lo nhất thời lên mặt, nói không chừng còn có thể để Chúc Vũ thay đổi cục diện, tìm được đường sống.
Cố Thụ Ca ảo não vô cùng, là kiểu ảo não vừa bất lực lại vừa tự trách.
Thẩm Quyến nhìn sắc mặt tiểu quỷ, không khỏi tự mình kiểm điểm. Trước kia một lòng muốn bảo hộ Tiểu Ca, cho nên chỉ cần em học hành cho tốt, làm chuyện mình thích là được, còn lại đều không cần em bận tâm. Chuyện trong công ty cũng cố tình tránh đi, không để em phải phiền lòng. Nhưng chính vì vậy, đứng từ góc độ của Tiểu Ca mà nói thì liệu em có cảm thấy bản thân mình vô dụng, cái gì cũng làm không xong, thế nên chuyện nào cũng phải giấu?
Cẩn thận ngẫm lại, thật ra Tiểu Ca không được tự tin lắm. Cũng phải, nếu tự tin thì đã không có chuyện vừa nghe Cố Dịch An cầu hôn, ngay cả giáp mặt xác nhận một tiếng cũng không dám đã trốn biệt suốt bốn năm.
"Không trách em. Em không có làm sai." Thẩm Quyến nói.
Chị đang an ủi cô. Cố Thụ Ca miễn cưỡng xả một nụ cười, không muốn gây họa rồi còn để Thẩm Quyến phải lo lắng cho cảm xúc của mình.
"Thật đó." Thẩm Quyến lại nhấn mạnh.
Cố Thụ Ca dù không tin nhưng vẫn nhìn Thẩm Quyến, gật đầu: "Vâng, thật."
Thẩm Quyến rất muốn xoa đầu cô nàng, muốn ôm em một cái. Tiếc là thật sự không tìm được dấu vết để suy đoán ra quy luật thực thể xuất hiện. Vừa nghĩ vậy, Thẩm Quyến lại không nhịn được mà tự giễu, có lúc nào mà cô không muốn ôm em đâu chứ?
"Em nghe chị nói." Thẩm Quyến nói, "Thật ra chị rất không cam lòng."
Bàn tay đặt trên đầu gối của Cố Thụ Ca cuộn lại.
"Cô ta hại nhiều người như vậy, bị bắt rồi cũng không hề có lòng hối cải. Nhưng sự trừng phạt lớn nhất cô ta nhận được cũng chỉ là một cái án tử hình. Nhiều mạng người như vậy, chỉ dùng một cái mạng của cô ta đi bồi thường, lại còn được chết nhẹ nhàng hơn bao nhiêu nạn nhân bị cô ta sát hại."
Đối với những tội ác Chúc Vũ đã gây ra thì một viên đạn thật sự quá nhẹ nhàng, càng không cần phải nói tử hình giờ đây đã chuyển từ xử bắn sang tiêm thuốc độc, đau đớn hạ xuống mức thấp nhất, còn bảo đảm thi thể được nguyên vẹn.
"Cho nên khi Chúc Vũ bị bắt, chị không hề hả giận, chỉ cảm thấy còn chưa đủ. Đặc biệt là khi ấy, em còn vì đỡ đạn cho chị mà biến mất..."
Thì ra cô là vì đỡ đạn cho Thẩm Quyến mà biến mất. Cố Thụ Ca biết mình từng biến mất, nhưng không biết cụ thể như thế nào. Giờ nghe Thẩm Quyến nói, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy tự hào, cô đã bảo vệ chị, nhưng sau đó lại là đau lòng. Khi cô biến mất, Thẩm Quyến đã phải dày vò cỡ nào? Cố Thụ Ca nghĩ vậy, ánh mắt cũng ngập tràn thương xót. Cô thậm chí không dám nói mình sẽ luôn ở bên cạnh để an ủi chị. Thật ra lời ấy đã được nói qua vài lần, cô tin mình nhất định sẽ không rời khỏi Thẩm Quyến. Nhưng giờ phút này, Cố Thụ Ca lại không dám tùy tiện hứa hẹn. Bởi nếu lần sau tình huống như vậy lại xảy ra, cô nhất định vẫn sẽ che trước mặt Thẩm Quyến, thay chị đỡ hết tất cả hiểm nguy.
Thẩm Quyến nhìn ra sự đau lòng của tiểu quỷ, vẫn rất muốn xoa đầu, ôm cô nàng một cái. Cô không mắc chứng khao khát được tiếp xúc da thịt, nhưng sự ôm ấp, âu yếm giữa những người yêu nhau tựa như chất gây nghiện, luôn bị Cố Thụ Ca chạm trúng nơi mềm mại nhất trong lòng, luôn muốn được ôm em.
Thẩm Quyến không nhắc đến khoảng thời gian ấy, bèn chuyển đề tài, gắng giữ cho giọng điệu bình tĩnh mà khắc chế: "Giờ cô ta điên rồi cũng không có gì xấu. Nếu không nhận thức được tội ác của bản thân thì cứ để cô ta sống trong sự sợ hãi vì những gì mình đã gây ra đi. Đó là sự trừng phạt cô ta phải chịu."
Nói xong, Cố Thụ Ca vẫn nhìn chăm chăm. Thẩm Quyến để mặc cô nàng quan sát, vẻ mặt vô cùng bình thản. Chừng nửa phút trôi qua, Cố Thụ Ca mới chậm rãi cúi đầu. Cô đã sắp tin lời Thẩm Quyến: "Nhưng mà... cô ta sẽ thoát khỏi sự trừng phạt vốn dĩ." Thẩm Quyến nói có nguyên tắc miễn trách nhiệm hình sự cho bệnh nhân tâm thần.
Nhìn vành tai lộ ngoài mép tóc của tiểu quỷ, Thẩm Quyến chỉ cảm thấy ngay cả đôi tai nhỏ ấy cũng ngập tràn uể oải. Cô không nhịn được mà cong khóe môi: "Chỉ khi nào phạm tội trong trạng thái phát bệnh thì mới áp dụng nguyên tắc ấy."
Cố Thụ Ca lập tức ngẩng đầu. Ánh mắt ảm đạm chợt bừng sáng.
"Lúc phạm tội cô ta rất tỉnh táo. Nhà bọn họ cũng không có tiền sử bệnh tâm thần di truyền. Cho nên dù có giám định cũng vô dụng." Thẩm Quyến lại tiếp.
Khóe miệng Cố Thụ Ca vểnh cao, Thẩm Quyến cũng nở nụ cười. Khi nghe tin Chúc Vũ xin giám định tâm thần, tâm trạng cô quả thật đã chùng xuống, nhưng chẳng mấy chốc lại hiểu ra. Vụ án này lớn như vậy, hơn nữa tình huống của Chúc Vũ vốn cũng không phù hợp với yêu cầu được miễn trách nhiệm hình sự. Nhưng cô ngốc này không biết, còn chưa kịp nghe nói hết lời đã vội vơ trách nhiệm vào người.
"Ít nhiều cũng nhờ em đó. Giờ lương tâm cô ta phải chịu dày vò!" Cô ngốc lại tự hào, cảm thấy mình thật quá lợi hại.
Mắt Thẩm Quyến ngập tràn ý cười, tán đồng như dỗ trẻ con: "Cũng nhờ em thông minh, biết làm sao để khiến cô ta sợ hãi."
Cố Thụ Ca được khích lệ, lại càng đắc ý không thôi.
Thẩm Quyến dự đoán hướng phát triển của chuyện này sẽ không thay đổi, nhưng dự đoán của cô lại lệch một chút. Hướng phát triển đúng là không đổi, nhưng quá trình cũng không phải thật sự an tĩnh. Không biết ai đã tiết lộ chuyện này với giới truyền thông.
Bên phía Anh quốc còn đang trong trạng thái giằng co. Dư luận trong nước vẫn còn sôi sục. Tất cả mọi người đều chăm chú theo dõi chuyện này, thế nên vừa công khai, dư luận đã nổ tung.
Bệnh nhân tâm thần phạm tội vẫn luôn là điểm nóng trong xã hội. Có biết bao nhiêu vụ án được dân chúng quan tâm, cuối cùng lại tuôn ra nghi phạm tâm thần có vấn đề. Biết bao lần tinh thần trượng nghĩa bị quy chế của pháp luật tạt nước lạnh. Lại có bao nhiêu lần, mọi người chỉ biết lắc đầu thất vọng mà không hề có cách.
Không ai ngờ vụ án chấn động như vậy, cuối cùng lại là "bệnh nhân tâm thần phạm tội".
Trong nháy mắt nhìn đến tin tức ấy, dân chúng chỉ cảm thấy bất lực bao trùm, dường như thế giới bị một cái lồng kính trong suốt che phủ, mà chính nghĩa lại kẹt bên ngoài. Mấy trăm tòa soạn, báo đài đồng thời ra trận, vọt đến dưới trụ sở tập đoàn Cố thị. Bộ phận bảo vệ đối mặt với thách thức lớn nhất từ trước đến nay, phải điều động tất cả mọi người chặn hết cánh truyền thông bên ngoài. Lúc này, muốn rời đi đã là bất khả thi.
Cố Thụ Ca đứng trên lầu nhìn xuống, chỉ thấy dưới đất đầy người, hệt như một đàn kiến đông nghịt, chen chúc. Không chỉ bên ngoài trụ sở mà vừa rồi dưới lầu còn gọi lên báo cáo rằng bãi đỗ xe cũng chen kín người, dò hỏi xem liệu có nên tăng thêm nhân thủ để hộ tống chủ tịch rời đi. Cố Thụ Ca sinh lòng khiếp đảm, nhưng lại không muốn trốn tránh mà vẫn thò đầu ra ngoài lớp kính thủy tinh xem xét, lầu bầu: "Nếu em là chanh tinh thì tốt rồi." Trong quan niệm đơn giản của cô, yêu quái lợi hại hơn quỷ hồn. Nếu là chanh tinh, cô sẽ có thể lên trời xuống biển, mang Thẩm Quyến thoát khỏi vòng vây.
Thẩm Quyến nghe tiếng, bèn ngẩng đầu nhìn. Thấy Cố Thụ Ca người trong phòng nhưng đầu đã vươn ra ngoài, tuy đã quen có tiểu quỷ ở bên cạnh nhưng cô cũng không khỏi bị hình ảnh ấy làm hoảng sợ, vội cất tiếng gọi.
Cố Thụ Ca quay đầu, vẻ mặt vô tội, còn chêm thêm một câu: "Làm sao bây giờ? Mình ra không được."
Thẩm Quyến chỉ có thể dặn dò: "Đừng đến gần cửa sổ như vậy."
Cố Thụ Ca rất nghe lời. Tuy không biết vì sao phải cách xa cửa sổ nhưng cô vẫn lui lại mấy bước, bay đến bên cạnh Thẩm Quyến.
"Tay." Thẩm Quyến mở tay phải, nói.
Cố Thụ Ca ngoan ngoãn đặt tay lên. Tuy chỉ có một phần nhỏ nơi đầu ngón tay dính máu là chạm đến nhưng xúc cảm mát lạnh vẫn khiến Thẩm Quyến an tâm nhiều. Cô nhìn Cố Thụ Ca, nói ra dự định tiếp theo: "Lát nữa em đi trước, vào xe chờ chị. Em nhớ xe đỗ chỗ nào không?"
Nhớ rõ. Cố Thụ Ca gật đầu, lại hỏi: "Vậy còn chị?"
"Chị phải nói mấy lời." Thẩm Quyến cười nói.
Cố Thụ Ca cúi đầu nhìn mặt bàn, trên đó là một tờ bản thảo phát biểu, Thẩm Quyến mới viết xong.
Thẩm Quyến vừa xuất hiện, hiện trường đã trở nên náo động. Vô số máy quay, vô số microphone, gần như muốn chọt thẳng vào mặt. Các nhân viên an ninh gồng mình duy trì trật tự. Cố Thụ Ca lướt qua đám đông, rồi quay đầu nhìn lại. Thẩm Quyến vẫn chưa lên tiếng, cũng đang nhìn cô.
Cố Thụ Ca đột nhiên có cảm giác như một ánh nhìn vạn năm. Cách đám đông, cách thời gian, cô chỉ thấy được Thẩm Quyến, mà chị cũng chỉ thấy mỗi cô. Vẻ mặt Thẩm Quyến hết sức nghiêm túc, nhưng trong mắt lại thoáng một chút ý cười. Ý cười ấy quá ngắn ngủi, ngắn đến mức bao nhiêu phóng viên, bao nhiêu máy quay cũng không ai phát hiện. Chỉ có tiểu quỷ kia thấy được. Tiểu quỷ cười với Thẩm Quyến, rồi xoay người lượn vào xe chờ đợi.
Thấy cô nàng đi xa, Thẩm Quyến mới thu lại ánh nhìn, mắt hướng thẳng phía trước, cất cao giọng. Nội dung đơn giản là những lời khuôn sáo như tin vào luật pháp, tin vào chính nghĩa các thứ, chỉ là cuối cùng có thêm một câu: cô tin tưởng bệnh tâm thần tuyệt đối không phải "kim bài miễn tử" của tội phạm.
Thẩm Quyến không nán lại quá lâu, cũng không cho các phóng viên thời gian đặt câu hỏi. Khoảng mười phút sau, cửa xe hé mở. Cố Thụ Ca vừa quay đầu, Thẩm Quyến đã ngồi vào trong. Bên ngoài không ngừng nhấp nháy ánh đèn flash cùng những câu hỏi của các phóng viên.
"Cô Thẩm, cô có tự tin với kết quả giám định tâm thần lần này không?"
"Cô có tính toán cho trường hợp xấu nhất chưa?"
Cửa xe đóng lại, những tiếng nói ấy cũng bị ngăn bên ngoài. Tài xế chậm rãi đạp chân ga, xe cũng thong thả chạy ra khỏi bãi đỗ. Ra đến đường lớn, các phóng viên không tiện đuổi theo nữa, lúc này xe mới tăng tốc.
Đêm đến, tòa án tuyên bố rõ ràng, bác bỏ yêu cầu xin giám định tâm thần của Chúc Vũ. Lí do là dấu hiệu phạm tội và suy nghĩ phạm tội có mâu thuẫn với triệu chứng của bệnh nhân tâm thần. Ngay sau đó, chuyên gia luật hình sự có thẩm quyền cũng đưa ra nhận định, dùng chính câu Thẩm Quyến đã nói, bệnh tâm thần tuyệt đối không phải "kim bài miễn tử" của tội phạm.
Các trang mạng lớn vui mừng như ăn Tết. Đây là thắng lợi đầu tiên của chính nghĩa trước tội phạm có bệnh tâm thần, hơn nữa còn là toàn thắng.
Nhưng vui sướng là thuộc về hồng trần, còn Kính Vân đại sư đã vào cửa Phật lại đang sầu đến mức tóc của kiếp sau cũng phải rụng trước. Ông ta ở chùa Bạch Long, hỏi thăm tung tích chiếc chìa khóa. Chiếc chìa khóa ấy vốn là vật truyền thừa qua từng đời trụ trì chùa Bạch Long, cũng là bảo vật của chùa. Nhưng thời đại biến đổi, mọi người bắt đầu theo chủ nghĩa duy vật, ngay cả chuyện liên quan đến quỷ thần cũng ngày càng mai một. Những bí tịch quỷ thần dùng để tu luyện đương nhiên cũng mất đi giá trị. Chìa khóa dần bị xem nhẹ. Vị trụ trì ba mươi năm trước mất quá đột ngột, chưa kịp nói cho người tiếp nhận chìa khóa cất ở đâu. Mà người tiếp nhận không hề xem trọng, cũng chẳng màng đi tìm. Đến giờ đã hoàn toàn đứt manh mối.
Kính Vân nương vào danh vọng cao tăng mà tìm kiếm chìa khóa trong chùa Bạch Long. Ông ta dùng cả phương pháp tìm vật học được từ sách cổ, nhưng lần mò khắp cả chùa vẫn không thấy.
Kính Vân nhớ trong ba mươi năm qua, chùa Bạch Long đã từng tu sửa một lần. Chẳng lẽ là lần ấy, chiếc chìa khóa giấu trong xó xỉnh nào đó đã bị xem như đồ phế thải mà bỏ đi?
Nếu vậy thì thật sự khó giải quyết.
Kính Vân đã hứa sẽ giúp đỡ, nên là hết sức để bụng chuyện này. Tìm suốt một đêm không thấy, trời vừa sáng, ông ta đã gọi điện cho Thẩm Quyến.
Nếu thật sự không có trong chùa thì còn cần Thẩm thí chủ cùng tìm giúp.
_____________