BÍ MẬT - NHƯỢC HOA TỪ THỤ

BÍ MẬT - PHIÊN NGOẠI

Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ

Edit: Alex

_____________

Cố Thụ Ca sau khi có được thân thể là có thể dung nhập vào xã hội, sống cuộc sống bình thường. Nhưng làm sao để cô có một thân phận lại là vấn đề nan giải. Hai người suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định đi du học. Nơi đến là quốc gia nào đó ở Châu Âu.

Sở dĩ chọn quốc gia ấy là do Thẩm Quyến và Cố Thụ Ca dùng cách tung đồng xu lên bản đồ, tung trúng chỗ nào sẽ đi chỗ đó. Trúng đại dương hay sa mạc thì làm lại. Thật khéo, cả Thẩm Quyến và Cố Thụ Ca đều tung vào nơi ấy.

Chọn được địa điểm là lập tức bắt đầu chuẩn bị. Cố Thụ Ca muốn tiếp tục việc học còn dang dở. Cô vẫn chưa tốt nghiệp đã gặp chuyện, đương nhiên không lấy được chứng nhận học vị, chỉ có thể làm lại từ đầu. Dựa vào bảng xếp hạng chuyên ngành, cô chọn một trường đại học.

Thẩm Quyến vừa tốt nghiệp đại học đã vào Cố thị. Cuộc sống nơi vườn trường có tư vị thế nào, cô dường như chưa kịp cẩn thận nhẩm nếm. Bao nhiêu năm trong quá khứ, Thẩm Quyến vẫn luôn là đàn chị của Cố Thụ Ca. Lần này, cô định sẽ làm đồng lứa với em.

Ở xã hội hiện đại mà các chế độ đã rất hoàn thiện, một người tự dưng xuất hiện, muốn cho người đó thân phận hợp pháp để biến thành một người thật sự có tồn tại trong xã hội là chuyện rất khó. Nhưng đối với Thẩm Quyến mà nói thì cũng không khó đến mức bất khả thi.

Trong một năm sau đó, Thẩm Quyến chủ yếu làm ba việc. Thứ nhất là sắp xếp sự vụ trong tập đoàn. Cô thuê một đám người quản lý chuyên nghiệp. Những nhân tài quản lý này không phải do cô lựa chọn vội vàng mà đã được suy tính cẩn thận trong suốt bốn năm trước đó. Vốn định chờ Cố Thụ Ca về nước, chuyển giao công ty vào tay em lại đề cử cho em những người này. Khi đó, Cố Thụ Ca trốn tránh bốn năm, Thẩm Quyến không xác định khi em về rồi có còn muốn thấy mình nữa không. Vì thế, cô dùng thời gian bốn năm để ổn định nội bộ tập đoàn, còn trải đường sẵn cho Cố Thụ Ca. Những người đó khi đặt vào vị trí thích hợp là có thể gánh vác hoạt động hàng ngày của công ty, lại còn kiềm chế lẫn nhau, tránh cho bất luận một ai độc đại. Ấy là biện pháp tốt nhất mà Thẩm Quyến có thể nghĩ ra được khi đó.

Hiện tại, con đường đã được trải sẵn đó lại thành đường lui của cô và Cố Thụ Ca, để các cô không vướng bận âu lo.

Làm xong chuyện ấy, ước chừng đã là cuối thu. Thẩm Quyến dẫn Cố Thụ Ca đến nơi mà hai người đã chọn, định sẽ trải qua quãng thời gian êm đềm mấy năm kế tiếp tại đó.

Chuyện thứ hai Thẩm Quyến làm chính là tạo cho Cố Thụ Ca một thân phận mới. Thân phận này là cô nhi trong trại trẻ mồ côi, không cha không mẹ, quan hệ rất đơn giản, thao tác cũng tiện. Thân phận này sẽ cùng cô dọn đến khu dân cư kia, đầu tiên làm hàng xóm, sau lại thành bạn học, rồi từ đó mà phát triển thành quen biết, yêu nhau. Chờ đến khi việc học hoàn thành, muốn về nước hay ở lại nước ngoài đều được. Còn vấn đề gương mặt, chẳng lẽ không cho phép trên đời này có hai người giống nhau hay sao? Huống chi chờ đến lúc đó, Cố Thụ Ca đã sớm phai nhạt trong trí nhớ mọi người. Tất cả sẽ cho rằng hai người họ chỉ đơn thuần là tương tự, tuyệt không ai nghĩ đến chuyện cô nàng vẫn ở lại thế giới này, thậm chí thay đổi thân phận mà làm bạn bên cạnh Thẩm Quyến.

Chuyện thứ ba, chính là chuẩn bị để xin vào đại học. Cố Thụ Ca cuối cùng cũng phát hiện một lĩnh vực mà mình lợi hại hơn Thẩm Quyến. Năng lực học tập của cô mạnh hơn chị. Thẩm Quyến rời khỏi vườn trường đã nhiều năm, về phương diện học tập tri thức sách vở đương nhiên không bằng người vẫn luôn đi học là Cố Thụ Ca. Cố Thụ Ca rất đắc ý, còn tự phong cho mình thân phận cô giáo, mỗi ngày ra khỏi Phật dưỡng hồn là chỉ dạy Thẩm Quyến học tập. Thẩm Quyến cũng dung túng, để cô nàng đóng vai cô giáo đến đã nghiện một phen.

Tất cả đều đang tiến triển rất tốt.

Mãi đến một tối, Cố Thụ Ca ở trên giường cũng bắt Thẩm Quyến gọi cô giáo không ngừng, kết thúc rồi còn đòi được kêu là tiểu bảo bối, Thẩm Quyến đến lúc này mới không thể không ước thúc cô nàng.

Lần đầu tiên của hai người là vào sinh nhật Thẩm Quyến.

Ngày hôm ấy là nỗi đau trong lòng Thẩm Quyến. Là sinh nhật cô, cũng là ngày giỗ của Cố Thụ Ca. Đến ngày ấy, Cố Thụ Ca đã tu luyện trong Phật dưỡng hồn hơn nửa năm, mỗi ngày có được thực thể khoảng ba tiếng. Cô muốn tổ chức sinh nhật cho Thẩm Quyến.

Thẩm Quyến lại không có hứng thú mừng sinh nhật. Vào hôm đó, cô chỉ muốn lẳng lặng ở bên cạnh Cố Thụ Ca, xem như một ngày bình thường, xác định em vẫn còn ở bên.

Nhưng Cố Thụ Ca lại không muốn. Cô không mong hôm ấy từ một ngày đáng giá chúc mừng biến thành ngày làm Thẩm Quyến sợ hãi mỗi khi nhớ đến. Quãng đời còn lại dài như vậy, chuyện tốt rồi sẽ nhiều hơn chuyện xấu, huống chi các cô đã ở bên nhau. Có thể bên nhau đã là điều may mắn lớn nhất.

Cô không hy vọng trong lòng Thẩm Quyến còn vương mãi một ít khói mù. Nếu có, vậy để cô đến xua tan.

Mùa đông dị quốc cũng không thật đìu hiu. Hai người sưởi ấm cho nhau, tốt hơn bất kì một mùa đông cô độc nào trước đó. Chúc Vũ đã thi hành án tử vào đầu thu. Tổ chức tội phạm kia cũng không chống đỡ được, từ trên xuống dưới đều phải trả giá đắt vì tội ác mà chúng đã gây ra. Vì thế, mùa đông này tuy rét lạnh nhưng không khí rét lạnh lại tươi mát đến lạ.

Về bản chất mà nói thì Cố Thụ Ca vẫn là một con quỷ, nhưng cô đã có thể dung nhập vào đám đông. Ngoại trừ làn da hơi lạnh một chút, không có nhịp thở, không có tim đập thì không nhìn ra có chỗ nào khác so với người bình thường.

Cố Thụ Ca ở trong Phật dưỡng hồn. Phật dưỡng hồn lại nằm trong túi bùa. Túi bùa được Thẩm Quyến treo trên cổ, rũ xuống, tại nơi áp sát trái tim. Phần lớn thời gian cô nàng ngoan ngoãn ở bên trong, nhưng thi thoảng cũng sẽ chạy ra, cùng Thẩm Quyến đi thăm thú thành phố đối với hai người mà nói thì vẫn khá xa lạ này.

Cố Thụ Ca thích nhiếp ảnh. Thẩm Quyến thích mỹ thuật. Cố Thụ Ca thích các vườn cây, thích nhìn ngắm đủ loại thực vật ngập tràn sức sống trong đó. Thẩm Quyến thích viện bảo tàng, thích những món đồ bên trong, thích tìm kiếm quá khứ và dấu vết lịch sử thông qua chúng.

Vì thế, cứ cách vài ngày, Thẩm Quyến sẽ cùng Cố Thụ Ca đi chụp ảnh, Cố Thụ Ca lại cùng Thẩm Quyến đi dạo viện bảo tàng. Dần dà, Thẩm Quyến phát hiện nghệ thuật nhiếp ảnh cũng rất thú vị. Cố Thụ Ca cũng yêu những món đồ triển lãm xinh đẹp, tinh xảo trong bảo tàng.

Các cô ngay cả khuynh hướng đọc sách cũng không giống nhau. Thẩm Quyến thích sách báo thuộc lĩnh vực nghệ thuật. Cố Thụ Ca lại thích những thể loại thiên về diễn đạt logic. Lúc đầu, một nửa sách trên kệ là của Cố Thụ Ca, nửa còn lại của Thẩm Quyến. Nhưng chẳng lâu sau, sách vở đã đảo loạn. Thẩm Quyến đôi khi sẽ ôm một quyển sách Cố Thụ Ca thích. Cố Thụ Ca cũng sẽ thò lại gần khi Thẩm Quyến đọc, nhìn xem những miêu tả tinh tế bên trong.

Các cô hun đúc lẫn nhau. Còn từng thử cùng nhau hòa tấu một bản trên đàn dương cầm.

Ngày sinh nhật Thẩm Quyến, Cố Thụ Ca ở bên trong khối ngọc đen, để Thẩm Quyến mang theo bên mình. Hành trình của Thẩm Quyến được sắp xếp dày đặc. Buổi sáng, ngồi ở sau bàn đọc tài liệu. Trên tài liệu có rất nhiều điểm quan trọng được Cố Thụ Ca đánh dấu sẵn hôm trước. Bàn học tựa vào cửa sổ. Ngoài cửa sổ, có hàng xóm lướt qua, tươi cười vẫy tay với cô. Thẩm Quyến cũng đáp lại bằng nụ cười. Tâm trạng có phần nặng nề từ lúc rời giường mới hơi thoáng đãng hơn một chút.

Giữa trưa, cô ra chợ, chọn mua một số đồ vật thú vị, chờ tối gặp Cố Thụ Ca lại nói em nghe điểm đáng yêu của chúng. Sau đó, cô đến phòng tranh gần đó xem triển lãm. Cố Thụ Ca đã nói cho cô nghe về rất nhiều bức tranh được trưng bày bên trong.

Chạng vạng về nhà, đi qua người tuyết trên mặt cỏ. Người tuyết này là do Cố Thụ Ca tối qua chạy ra đắp. Em không sợ lạnh, lăn hai quả cầu tuyết lớn, xếp thành một người tuyết cao ngang người.

Tuy còn một khoảng thời gian nữa Tiểu Ca mới có thể ra ngoài toàn thời gian nhưng Thẩm Quyến cũng không cảm thấy cô đơn. Bởi vì những dấu vết về em đã trải rộng khắp cuộc sống của cô.

Thẩm Quyến nhìn người tuyết kia một chốc lại về phòng lấy một chiếc khăn quàng cổ quấn lên cho nó. Khi cúi đầu, cô bất chợt nhìn đến nơi trái tim người tuyết có khảm một chiếc hộp nho nhỏ. Hộp màu đỏ, khảm thật sự sâu. Nếu không phải quấn khăn choàng cho người tuyết thì cô cũng không phát hiện ra.

Mắt Thẩm Quyến nhiễm ý cười. Cô vươn tay áp lên túi bùa, lòng bàn tay vuốt ve thật khẽ, sau đó lại lấy chiếc hộp từ người tuyết, mở ra. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.

Dù đã đoán trước được nhưng khi thật sự nhìn thấy, Thẩm Quyến vẫn xúc động đến gần như khóc vì vui sướng. Cố Thụ Ca không biết đã ra từ lúc nào, lặng lẽ vòng lấy người yêu từ phía sau, cằm gác lên đầu vai. Thẩm Quyến cảm nhận được cô nàng rõ ràng đang thấp thỏm. Cô ngả người ra sau, tựa vào Cố Thụ Ca, cảm giác tiểu quỷ cứng đờ.

Thẩm Quyến nắm thật chặt chiếc nhẫn. Ý cười giữa hàng mi cũng tuôn trào.

Vì ngày hôm nay, Cố Thụ Ca đã viết thật nhiều bản thảo, sửa tới sửa lui, học thuộc làu làu, nhưng đến giờ phút này, đại não lại như ngưng hoạt động, cái gì cũng không nhớ nổi. Cô hồi hộp muốn chết, sợ mình làm hỏng, tay cũng không khống chế được lực mà ôm chặt Thẩm Quyến, khẽ nói bên tai thật chậm: "Ngày này ba mươi năm trước là một ngày trọng đại. Người quan trọng nhất trong đời em sinh ra. Từ đó về sau, cuộc đời em cũng trở nên có ý nghĩa."

Thẩm Quyến vui sướng, nước mắt cũng rưng rưng.

Cố Thụ Ca lại càng hồi hộp, nhưng có một mong muốn mãnh liệt thôi thúc cô bộc bạch cõi lòng cho Thẩm Quyến nghe. Cô hít sâu một hơi, nói tiếp: "Ngày này năm ngoái..." Cô cảm nhận được người trong lòng khẽ run.

Cố Thụ Ca bất chợt gom hết dũng khí: "Là ngày em sống lại. Sinh mệnh của chúng ta đã hai hợp một vào hôm ấy. Sự tồn tại của chị quyết định sự tồn tại của em. Chấp niệm của chúng ta cho em một sinh mệnh mới."

Thẩm Quyến xoay người, ôm chặt lấy Cố Thụ Ca.

Cố Thụ Ca cọ vào vành tai người thương, nói tiếp: "Bắt đầu từ năm nay, chúng ta sẽ có cùng ngày sinh nhật."

Nước mắt Thẩm Quyến lăn dài, song trong mắt lại là ý cười. Cô hỏi: "Còn gì nữa?" Vừa nói, lại vừa buông tay, lui về sau một chút, trong tay là hộp nhẫn kim cương đã mở. Cô nhìn Cố Thụ Ca, lưu chuyển trong sóng mắt là sự chờ mong, cũng là hạnh phúc.

"Còn có, chúng ta kết hôn đi." Cố Thụ Ca ngừng thở mà nhìn chăm chú. Mãi đến khi thấy Thẩm Quyến gật đầu, cô mới nở nụ cười tươi, mang nhẫn cho Thẩm Quyến, lại lấy từ trong túi ra chiếc của mình để chị giúp cô đeo vào.

Thẩm Quyến nghĩ, từ rày về sau, khi nghĩ đến ngày này, hẳn cô chỉ còn nhớ đây là ngày Tiểu Ca cầu hôn cô, và là ngày sinh nhật chung của hai người.

Buổi tối ôm nhau là chuyện nước chảy thành sông. Cố Thụ Ca đã biết chân tướng cuộc hôn nhân của Thẩm Quyến và Cố Dịch An. Đây là đêm mà các cô giao phó bản thân mình cho nhau. Mỗi tấc da thịt trên người Thẩm Quyến, mỗi phản ứng của chị, mỗi một lần thở dốc đều khiến Cố Thụ Ca hưng phấn, rung động. Cô như được đến bảo vật quý giá nhất trên đời, không ngừng thăm dò sự mỹ diệu từ đó, mãi đến khi bảo vật không còn sức đáp lại sự nhiệt tình của cô nữa.

Thẩm Quyến thiếp đi ngay trong lòng Cố Thụ Ca. Cố Thụ Ca ôm người nhìn ngắm cả một đêm, chỉ cảm thấy sinh mệnh vốn dĩ đã rất hoàn mỹ giờ lại càng trọn vẹn.

Hôm sau, Thẩm Quyến tỉnh lại, hỏi: "Sao em biết chị sẽ phát hiện cái hộp ấy?"

Cái hộp đó được giấu rất kín. Nếu không phải cô quấn khăn choàng cổ cho người tuyết thì chắc chắn đã không để ý đến.

Cố Thụ Ca lập tức tỏ ra đắc ý: "Bởi vì đó là người tuyết em đắp. Chị sẽ sợ nó lạnh."

Hễ là chuyện có liên quan đến cô, Thẩm Quyến đều đặc biệt coi trọng. Chỉ cần là đồ vật có dính dáng tới cô, Thẩm Quyến sẽ phá lệ trân quý. Ngược lại cũng vậy, Cố Thụ Ca quý trọng tất cả những gì chị thích.

Chỉ dùng một chút tâm cơ giảo hoạt đã khiến lòng Thẩm Quyến tràn đầy ấm áp. Cố Thụ Ca nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, cảm nhận được sự êm dịu của năm tháng thong thả trôi đi.

______HOÀN TOÀN VĂN______

Bình luận

Truyện đang đọc