Không đợi Triệu Đông phục hồi tinh thần, cô đã tiến đến bên tai Triệu Đông, thấp giọng nói: “Tiểu tử anh thật đúng là ăn gan báo gan hùng, ngay cả phụ nữ Tô gia cũng dám trêu chọc!”
“Càng xa càng tốt, về sau cũng đừng trở về nữa, Ngụy Đông Minh sẽ không bỏ qua cho anh!”
Triệu Đông sững sờ tại chỗ, hơi thở nhược lan bên tai làm cho anh có chút ngứa ngáy khó nhịn, nhất là giọng điệu Mạnh Kiều, nghe có chút ghen tuông nhàn nhạt.
Đó là điều mà anh không mong đợi.
Trong lòng anh biết đùa lớn rồi, đành phải cười khổ giải thích: “Chị Kiều, cô hiểu lầm rồi, vừa rồi tôi nói giỡn, mọi việc đều đã giải quyết rồi!”
Hai má Mạnh Kiều hiện lên một chút đỏ ửng: “Bớt nói nhảm, anh mau đi!”
Nói xong, cô đưa tay định mở cửa.
Triệu Đông nắm chặt cổ tay cô: “Chị Kiều, thật sự không có việc gì, mọi việc đều đã qua rồi.
”
Mạnh Kiều nhìn bộ dạng Triệu Đông không giống như nói giỡn, lông mày dần dần nhíu lại: “Anh có ý gì? Đánh Ngụy Đông Minh, Ngụy gia còn có thể thả anh?”
Triệu Đông lôi kéo Mạnh Kiều ngồi xuống, nói chuyện hai ngày này đơn giản một chút.
Mạnh Kiều khiếp sợ che miệng, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
Thì ra hai ngày nay tin đồn đều là sự thật, anh thật sự cướp đi vị hôn thê của Ngụy Đông Minh trong tiệc đính hôn của Ngụy gia, hơn nữa còn bình an vô sự giải quyết phiền toái của Ngụy gia!
Hết thảy bụi bặm lắng xuống, Mạnh Kiều lại thật lâu không cách nào hoàn hồn.
Nhìn chằm chằm cái tên to gan lớn mật trước mắt này, cô có chút không dám tin hỏi: “Anh thật sự… trở thành người đàn ông của Tô Phỉ?”
Triệu Đông ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh giải thích: “Cách nói này của cô không đúng, là Tô Phỉ trở thành người phụ nữ của tôi.
”
Tâm tình Mạnh Kiều phức tạp: “Người phụ nữ của anh? Người phụ nữ Tô gia, là người mà anh có thể khống chế?”
Nói xong, cô lại cảm thấy một trận hoang đường cùng buồn cười.
Cô cũng không phủ nhận Triệu Đông ưu tú, nữ thần Tô gia oai phong năm đó của Thiên Châu, cho dù hôm nay rơi xuống phàm trần, anh cũng có thể thừa cơ lợi dụng sao?
Ngay cả một người đàn ông như Ngụy Đông Minh cũng không làm được, Triệu Đông anh dựa vào cái gì?
Triệu Đông gãi đầu nói: “Chị Kiều, kỳ thật việc này cũng không phức tạp như cô nghĩ, đâm lao thì phải theo lao thôi, trong nhà luôn thúc giục tôi kết hôn, nếu đã lĩnh chứng, cũng coi như một lời giải thích.
”
Mạnh Kiều không nghe lời giải thích của anh, không khỏi hỏi một câu: “Anh thật sự
đã nghĩ kỹ rôi sao?’
Triệu Đông bất đắc dĩ hỏi ngược lại: “Nếu không làm sao bây giờ? Cô ấy hiện tại là vợ của tôi, Ngụy gia đã đắc tội, cũng không thể chắp tay trả lại cho Ngụy Đông Minh?”
Mạnh Kiều chế giễu nói: “Vợ? Anh thực sự nghĩ Tô Phỉ sẽ thừa nhận mối quan hệ của mình sao? Không phải đả kích anh, Tô đại tiểu thư không phải là loại đàn ông bình thường có thể hầu hạ!”
Triệu Đông cười khổ, điểm này anh đã lĩnh giáo được rồi.
Mạnh Kiều tiếp tục nói: “Hơn nữa, cô ta ở cùng một chỗ với anh, tám phần mười là vì chống lại áp lực từ trong nhà, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng cô ta sẽ yêu anh?”
“Lùi một vạn bước, cho dù Tô Phỉ thừa nhận quan hệ của hai người, nhưng Tô gia thì sao, Tô gia có thể tiếp nhận anh?”
Triệu Đông không nói lời nào, buồn bực châm một điếu thuốc, tuy rằng ngữ khí Mạnh Kiều chói tai, nhưng lại chỉ thẳng vào vấn đề nòng cốt.
Anh và Tô Phỉ chung quy vẫn là người của hai thế giới, đây là sự thật thế nào cũng không thể chối, Tô gia cùng dì Mai, giống như là hai ngọn núi lớn trên vai, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ bị đè nặng tan xương nát thịt!
Mạnh Kiều bất đắc dĩ thở dài: “Tự mình chuốc lấy cực khổ, phụ nữ Thiên Châu xinh đẹp nhiều như vậy, anh tìm ai không tìm, sao lại cố tình tìm một tổ tông sống như vậy?”
Trong giọng nói của cô còn có chút cảm khái mà cô cũng nói không rõ.
Nhất là nghĩ đến hành vi lớn mật vừa rồi, sắc mặt của cô có chút mất tự nhiên.
“Cái kia… vừa rồi…”
Mạnh Kiều sợ Triệu Đông hiểu lầm, lại không biết nên giải thích như thế nào, nhất thời có chút nói năng lộn xộn.
Nhìn đôi môi kiều diễm muốn nói vừa thôi của Mạnh Kiều, Triệu Đông theo bản năng liếm liếm khóe miệng, hương vị lưu lại trên đó làm cho thần kinh anh căng thẳng.
Thấy động tác liếm khóe miệng Triệu Đông, Mạnh Kiều lại bối rối vài phần.
Cô hơi cúi đầu, cổ áo theo đó lõm xuống, độ cong khúc khuỷu kia, làm cho người ta nhịn không được đưa ánh mắt dò xét.
Triệu Đông rất ít khi thấy dáng vẻ cô gái nhỏ của cô, biết rõ còn cố hỏi nói: “Vừa rồi làm sao vậy?”
Mạnh Kiều rốt cuộc cũng có kinh nghiệm trải qua, thoáng bối rối một lát, rất nhanh hoàn hồn.
Cô ưỡn ngực, không chút kiêng dè ánh mắt Triệu Đông, nhướng mày hỏi: “Còn dám trêu chọc tôi? cẩn thận Tô nữ thần của anh biết, sau đó lột da anh!”
Triệu Đông phẫn nộ cười, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Anh không khỏi nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt, lúc ấy Mạnh Kiều say rượu bị một đám tiểu lưu manh khi dễ, nếu không phải anh vừa vặn gặp phải, cô liền bị người kéo lên xe.
Để báo đáp, Mạnh Kiều giới thiệu cho anh công việc bảo vệ của Đế Uyển này, hai người cũng càng ngày càng quen thuộc.
.