BINH VƯƠNG TRIỆU ĐÔNG



Thấy thủ hạ không nghe lời kêu, vẻ mặt bà ta lạnh lẽo, gần như gầm thét hỏi: “Điếc rồi sao? Hay là tụi mày cũng muốn tạo phản?”
Ngụy Đông Minh khoát tay: “Mẹ, là con không để cho bọn họ động thù!”
Mẹ Nguy không nghĩ thông: “Đông Minh, con có ý gì? Con tiện nhân Tô Phỉ kia, hợp bọn với người khác làm con bị thương như vậy, chẳng lẽ con còn muốn che chở cô ta?”
Ánh mắt Ngụy Đông Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Đông: “Nếu không thì sao? Đánh anh ta một trận? Lợi cho anh ta quá rồi, con muốn anh ta sống không bằng chết!”
Có thủ hạ đi lên trước, đem video vừa quay được đưa đến trong tay.

Ngụy Đông Minh cười lạnh: “Gọi điện thoại cho cảnh sát, liền nói nơi này có người tống tiền!”
Tô Phỉ tâm phiền ý loạn đi tới trước: “Ngụy Đông Minh, đây là chuyện giữa chúng ta, có bản lĩnh anh hướng về phía tôi!”
Vừa rồi nhìn thấy có người quay, trong lòng cô liền biết không hay, không ngờ quả nhiên đúng với suy đoán!
Mẹ Nguy tranh trước quát lớn: “Tô Phỉ tiểu tiện nhân, cô cho rằng tôi sẽ buông tha cho cô sao? Nói cho cô biết, người Tô gia có một người tính một người, đều phải nự máu trả máu cho tôi, ai cũng chạy không thoát!”

Tô Hạo trốn ử một bên, nhìn tình thế phát triển, đã không để ý đến bệnh viện nối cánh tay trật khớp.

Cậu ta chịu đựng đau đớn, vẻ mặt lấy lòng nói: “Bác Ngụy, việc này không liên quan gì đến Tô gia, bác xem, đây không phải là cũng bị Triệu Đông đánh!”
Mẹ Nguy không cảm kích chút nào: “Tôi có
nói với cậu chưa, bảo Tô gia các người làm chủ tự mình đến giải thích với tôi!”
“Nhưng tôi nói cho cậu biết, chuyện hôm nay nếu không giải thích, các người cứ chờ ăn kiện đi!”
Tô Hạo nghe vậy run sợ, chỉ đích danh quát lớn: “Tô Phỉ, chị tự mình chết còn chưa tính, còn muốn liên lụy đến tôi, đến Tô gia chúng ta sao? Còn không mau đi xin lỗi bác Ngụy!”
Mẹ Nguy ước gì Tô gia bọn họ chó cắn chó, vẻ mặt đau lòng nhìn về phía con trai: “Một đám phế vật, còn ngây ngốc để làm gì? Còn không mau xử lý vết thương cho thiếu gia một chút, đều là ăn hại, chút chuyện nhỏ này còn cần tôi nhắc nhở!”
Ngụy Đông Minh xua tay: “Không cần, một hồi vừa lúc cho cảnh sát xem, ban ngày ban mặt đánh công dân nộp thuế hợp pháp của Thiên Châu, đây chính là chứng cớ!”
Nói xong, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Triệu Đông.


Tô Phỉ nhìn vẻ mặt trơ trê của Nguy Đông
Minh: “Ngụy Đông Minh, anh đừng quên, là anh ngậm máu phun người trước, chuyện này không thể hoàn toàn trách Triệu Đông!”
Vẻ mặt Ngụy Đông Minh vô lại: “Muốn không thừa nhận? Vậy cũng không được, vết thương trên người tôi là chứng cứ, video trong điện thoại di động là chứng cứ, người ở đây cũng là chứng cứ!”
Tô Phỉ siết chặt nắm đấm: “Vậy tôi cũng có thể làm chứng cho Triệu Đông!”
Ngụy Đông Minh giống như bị người ta sờ vào vết sẹo, sắc mặt dần dần âm trầm: “Tô Phỉ, cô thật sự muốn vì một người ngoài mà đối nghịch với tôi sao?”
Nói xong, anh ta hít một hơi sâu: “Hiện tại, chỉ cần cô đồng ý nhận sai cùng mẹ tôi, đồng ý trở lại trong lòng tôi, tôi có thể cam đoan với cô, toàn bộ Ngụy gia, không ai dám làm khó cô!”
“Phiền toái Tô gia các người, tôi cũng bụng làm dạ chịu!”
Tô Hạo mừng như điên, vội vàng ở một
bên thúc giục: “Chị họ, chị còn sửng sốt làm gì? Anh Đông Minh rộng lượng, không so đo chị tùy hứng làm liều, còn không mau xin lỗi?”
Tô Phỉ không thèm để ý tới anh ta, ánh mắt kiên định trả lời: “Đối đầu với anh?”
“Ngụy Đông Minh, vừa rồi anh vì chọc giận Triệu Đông, văng nước bẩn lên người tôi, có nghĩ qua cảm nhận của tôi không?”
“Hiện tại anh nói tôi giúp người ngoài?”
“Thật ngại quá, tôi và Triệu Đông đã nhận giấy chứng nhận kết hôn, anh ấy là chồng tôi, anh mới là người ngoài!”


Bình luận

Truyện đang đọc