Sau khi những gì đã xảy ra ngày hôm qua, anh ta bị mẹ kéo đi dạy dỗ một trận.
Cân nhắc nhiều lần, chung quy vẫn không xuống tay với Tô gia.
Mẹ nói không sai, tuy rằng Tô gia kéo dài hơi tàn, nhưng lạc đà gầy yếu cũng còn hơn ngựa.
Nếu như không có một kích tất trúng nắm chắc, chẳng khác nào chắp tay đưa cái bánh ngọt lớn Tô gia này tặng người.
12 năm qua, anh ta đã sớm coi tất cả Tô gia là vật trong túi, cam tâm bị người ngoài cướp đi ư?
Quan trọng hơn, anh ta không thể bỏ Tô Phỉ.
Với ánh mắt của Tô Phỉ, cho dù cô có kháng cự cuộc hôn nhân này đến đâu, cô cũng sẽ không tự chịu ngược theo một nhân viên bảo vệ chung cư.
Cho nên, chỉ cần Tô Phỉ cỏ thể hồi tâm chuyển ý, anh ta liền nguyên ý ẩn nhẫn, coi như cái gì cũng chưa xảy ra.
Nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chẳng lẽ tên bảo vệ nhỏ chết tiệt này, đã công khai đăng đường nhập thất rồi?
Anh ta nắm chặt nắm đấm, lửa giận không có chỗ tiêu tan, hận không thể xé Triệu Đông thành hai đoạn!
Mẹ Ngụy đứng ở một bên, tâm tình cũng âm trầm đến cực điểm.
Chuyện khôi hài trong tiệc đính hôn ngày hôm qua không chỉ khiến mặt mũi Ngụy gia không còn, mà còn khiến cho tất cả tính toán mấy năm nay của bà ta đều trôi theo dòng nước!
Vì thế, bà ta đã dạy dỗ con trai mình một trận.
Ẩn nhẫn nhiều năm như thế, chẳng lẽ còn kém mấy ngày như vậy?
Hết lần này tới lần khác cùng Tô Phỉ trở mặt vào thời điểm quan trọng, thật không biết nói anh ta si tình, hay là nói anh ta ngu xuẩn!
Chỉ cần cầm cổ phần trong tay Tô thị trong tay, đến lúc đó Tô đại tiểu thư cô ta cao ngạo như thế nào, cường thế như thế nào, còn không phải chỉ có mặc cho con vuốt ve sao?
Để khuyên con trai tái hợp với Tô Phỉ, coi như bà ta đã hao hết tâm tư và miệng lưỡi.
Lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bà ta còn đặc biệt gọi Tô Hạo tới trước, chính là sợ gặp phải cái gì đó không nên nhìn thấy.
Kết quả không nghĩ tới, vừa xuống xe lại vẫn nhìn thấy một màn trước mắt này!
Bà ta tức giận trừng mắt nhìn Tô Hạo một cái, quả nhiên là phế vật, người Tô gia tất
cả đều là phế vật!
Không muốn con trai khó chịu, tiến tới không khống chế được, bà ta cơ hồ là cường áp tức giận: “Tiểu Phỉ, chuyện ngày hôm qua Đông Minh nói cho dì rồi, đều là hiểu lầm!”
Tô Phỉ nhướng mày: “Hiểu lầm?”
Chuyện ngày hôm qua tuy rằng là cô đuối lý, nhưng tất cả những chuyện này có thể trách lên đầu cô sao?
Nếu như không phải ngày thường anh ta trăm loại dung túng Hạ Như Tuyết, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?
Truy cứu, cô cũng là nạn nhân.
Ngụy Đông Minh nhưng ngược lại, bề ngoài hiểu lòng người, sau lưng lại cuồng loạn.
Dùng cường không thành, liền phái sát thủ đuổi giết?
Ngày hôm qua nếu không phải có Triệu Đông, thậm chí cô nghi ngờ, có thể ngay
cả cô sát thủ kia cũng giết chết hay không?
Mẹ Ngụy cố nén chán ghét nói: “Đúng vậy, hôm nay Đông Minh tới đây chính là đặc biệt xin lỗi cháu, cháu đừng để ở trong lòng.
”
Nói xong, bàta đẩy con trai một phen:
“Tiều tử ngốc, con còn sửng sốt làm gì?”
Thấy con trai bất động tại chỗ, ánh mắt giống như giết người nhìn chằm chằm Triệu Đông.
Bà ta tiến lên khuyên một câu: “Đối phó với một người xụi lơ như vậy, không thể tự hạ thân phận của con, chờ chuyện hôm nay qua đi, chuyện này giao cho mẹ, bảo đảm giải quyết hận thù trong lòng con!”
Ngụy Đông Minh suy nghĩ một chút, lại khôi phục thong dong ngày xưa.