BINH VƯƠNG TRIỆU ĐÔNG



Vừa rồi Mạnh Kiều có câu nói không sai, Tô đại tiểu thư không phải loại đàn ông bình thường có thể hầu hạ.

Anh trước kia khinh thường loại thủ đoạn này, nhưng trước mắt muốn nuôi Tô nữ thần, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp kiếm thêm chút!
Hôm qua trên đường trở về Triệu Đông có cân nhắc, có nên làm mọi chuyện quyết liệt.

Kỳ thật mục đích anh muốn ở lại Đế Uyển rất đơn giản, trước tiên chuyển chính thức, dù sao tiền lương cùng phúc lợi sau khi chuyển chính thức cũng dao động lên trên một mảng lớn.

Hơn nữa ký hợp đồng chính thức, cho dù Tôn mập muốn đấm anh đi, cũng không dễ dàng như vậy.

Hiện giờ Tôn mập chủ động đưa tới cửa, ngược lại bỏ đi chút băn khoăn ban đầu của anh.


Nếu đã trở mặt, vậy thì dứt khoát bóp nặn Tôn mập!
Tuy rằng đội trưởng đội bảo vệ cùng thân phận địa vị của Tô nữ thần vẫn chênh lệch cách xa vạn dặm, nhưng kiến tha lâu cũng đầy tổ, tốt xấu gì cũng coi như kéo vào một chút khoảng cách không phải sao?
Nhưng việc này không gấp được, trước không nói Tôn mập ở công ty quản lý có chỗ dựa vững chắc, chỉ riêng những bảo vệ của khoa bảo vệ này, cũng không có mấy người phục anh.

Mà muốn thu nạp lòng người, biện pháp đơn giản nhất chính là để cho mọi người nếm được vị ngọt.

Nghĩ đến đây, Triệu Đông nhướng mày hỏi: “Tiền đâu?”
“Cái gì?” Tôn mập theo bản năng che túi quần, kết quả bị ánh mắt Triệu Đông trừng, lập tức ngoan ngoãn hai tay dâng lên.

Tuy là thịt đau, nhưng nhìn thấy Triệu Đông nhận lấy thẻ ngân hàng, anh ta lập tức có chủ ý.

Chỉ cần Triệu Đông dám lấy số tiền này, đó chính là chặt đứt đường tài chính của mọi người, đến lúc đó cho dù anh ta không tìm anh gây phiền toái, anh ở khoa bảo vệ cũng không ở lại được!
Tôn mập đang suy nghĩ đẹp, không ngờ Triệu Đông nhìn cũng không nhìn, chuyền tay liền ném tấm thẻ kia vào đống người.

“Lấy tiền tài của người khác, trừ tai hoạ cho người, nếu mọi người đã làm việc, khoản phí tốt này cũng đừng khách khí với ông chủ Ngụy, tiền các người cầm, nếu có người dám tính sổ sau thu, để cho hắn tới tìm tôi!” Triệu Đông dứt lời, lấy ánh mắt nhìn lướt qua Tôn mập.

Một đám bảo vệ ngơ ngác một lát, tựa hồ không nghĩ tới Triệu Đông lạl lấy đức báo oán, nhưng hiệu quả 10 vạn đồng đập xuống rất rõ ràng, ánh mắt mọi người nhìn về phía anh lập tức xảy ra biến hóa vi diệu.

Sắc mặt Tôn mập tái mét, cuối cùng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.


Tiền là anh ta nhận, chuyện lại không làm được, cho dù thật sự tính sổ sau thu, đó cũng là người đầu tiên tìm anh ta.

Mấu chốt chính là, số tiền này chính anh ta một phần cũng không lấy được, người phía
dưới tuy rằng cầm tiền, đọc cũng là Triệu Đông tốt.

Tôn mập buồn bực đến hộc máu, giống như mình là khuê nữ hoàng hoa đánh tám kiệu lớn cưới về, tay còn chưa sờ được, lại bị Triệu Đông giành trước vào động phòng, đó gọi là nghẹn khuất!
Lúc này Triệu Đông mới quay đầu hỏi anh ta: “Tôn đội trưởng, anh còn có ý kiến gì không?”
“Không… Không có…” Tôn mập nào dám có ý kiến, thật sự là bị Triệu Đông đánh sợ.

Triệu Đông nhướng mày hỏi: “Lỡ hai ngày làm việc, tiền lương tháng này nên tính như thế nào?”
Nghe Triệu Đông hỏi như vậy, Tôn mập đâu còn không rõ, vội vàng nói: “Chấm công sai, dựa theo tiền tăng ca tính toán, tháng này sớm sửa lại, chuyển thành ca thường cho cậu, trở về tôi liền báo cáo!”
Triệu Đông bật ra tàn thuốc, tương đối hài lòng với kết quả này, lúc này mới đứng dậy nói: “Được, vậy lát nữa tôi sẽ đi làm.



“Không vội, không vội…” Tôn mập từ trên mặt đất đứng lên, mặt xám xịt rời đi, trong mắt lộ ra khói mù.

Triệu Đông đang định đi, lại bị Mạnh Kiều kéo về nhà.

Rất nhanh, cô lấy một hộp thuốc ra khỏi tủ.

“Cởi quần áo ra!” Cô ra lệnh.




Bình luận

Truyện đang đọc