BINH VƯƠNG TRIỆU ĐÔNG



Năm năm trôi qua, ngoại trừ những lão cảnh sát năm đó từng tham gia bắt giữ, rất ít người còn nhớ rõ vụ án chấn động cả Thiên Châu này.

Không ngờ, hôm nay gặp được chính chủ.

Bên kia, Ngụy Đông Minh cách hơi xa, căn bản không nghe rõ nội dung điện thoại.

Thấy La Cương không tỏ thái độ, anh ta không cam lòng đi lên phía trước: “Cảnh sát La, Quan cục trưởng nói thế nào?”
Tuy rằng La Cương đang cười, nhưng đã không còn tất cung tất kính như vừa rồi: “Quan cục trưởng nói rồi, để cho tôi thi hành công bằng! Ngụy tổng, anh xem có phải suy nghĩ lại một chút hay không, có muốn lén hòa giải hay không?”
Ngụy Đông Minh kinh ngạc: “Hòa giải? Hòa giải cái rắm!”
Anh ta nghe hiểu ý của La Cương, Triệu Đông tìm quan hệ, ngay cả Quan Tân Xương cũng phải kiêng nể.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn không muốn buông tha.


Tất cả chứng cứ nắm trong tay, mắt thấy cỏ thể giẫm chết Triệu Đông.

Bây giờ bảo anh ta giải quyết riêng?
Làm sao có thể được?
Anh ta hít sâu một hơi, một giọng điệu hùng hổ ép người: “Cảnh sát La, việc hôm nay, phải đi theo con đường pháp lý để giải quyết, nếu cục các anh không giải quyết được, tôi sẽ đi tìm thành phố giải quyết!”
La Cương cười lạnh, nếu không phải nể mặt Quan cục trưởng, anh ta làm sao có thể khách khí như vậy?
Một thương nhân nhỏ, thật đúng là cho rằng có thể một tay che trời?
Có tiền có quyền không sai, dân chúng bình thường cho anh bắt nạt một chút còn
chưa tính.

Nhưng Triệu Đông có thể xưng huynh gọi đệ với người của Hùng gia, vậy có thể là người bình thường?
Chuyện này nếu Hùng gia nhúng tay vào, đừng nói tìm được trong thành phố, cho dù anh ta tìm tới tỉnh lỷ cũng vô dụng!
Anh ta còn muốn nhắc nhở Ngụy Đông Minh, kết quả điện thoại bên kia vang lên.

Ngụy Đông Minh không muốn nghe máy, nhìn lướt qua hiển thị người gọi, vẫn kiên trì tiếp nhận: “Mẹ, con đang xử lý một chút chuyện, đợi lát nữa rồi nói sau.


Mẹ Nguy trực tiếp nói: “Trở về!”
Ngụy Đông Minh dường như nghi ngờ mình nghe lầm: “Mẹ, mẹ nói cái gì? Con bên này lập tức…”
Giọng nói của mẹ Nguy hạ xuống vài độ: “Mẹ nói con nghe không hiểu sao? Mẹ sẽ đưa con về nhà! Bây giờ, ngay lập tức, về nhà với mẹ ngay lập tức!”
Sợ con trai không nghe lời khuyên, bà ta lại dặn dò một câu: “Nghe mẹ, một chút cũng không được trêu chọc Triệu Đông kia!”

Ngụy Đông Minh dùng sức nắm điện thoại, khí lực rất lớn, thế cho nên mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Anh ta trầm tư suy nghĩ cũng không ra đáp án, một bảo vệ nhỏ mà thôi, rốt cuộc có năng lực gì, có thể làm cho mẹ kiêng dè như thế?
Hai tên vệ sĩ sợ anh ta xúc động, ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Thiếu giạ, phu nhân bảo ngài theo chúng tôi trở về!”
Ngụy Đông Minh âm ngoan nhìn chằm chằm Triệu Đông, ánh mắt trầm thấp trước nay chưa từng có.

Anh ta không cam lòng, lửa giận trong lồng ngực bốc lên, hết lần này tới lần khác lại không có chỗ phát tiết, tâm trạng thô bạo thiếu chút nữa đốt cháy cả người anh ta!
Một lúc sau, anh ta ù ù: “Được, con biết rồi!”
Hai tên vệ sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu phu nhân hiếm khi nghiêm trọng, bọn họ còn thật sự sợ thiếu gia kích động.

Ngụy Đông Minh đẩy vệ sĩ ra quát mắng: “Cút đi cho lão tử!”
Nói xong, anh ta hung hăng ném vỡ điện thoại, lại thở phù trên mặt đất bổ sung mấy cước.

Vừa giẫm lên, anh ta vừa cao giọng mắng: “Khốn kiếp! Con mẹ nó hỗn tạp! Rác rưởi! Thứ chó cậy nhà, gà cậy chuồng!”
Hai tên vệ sĩ sợ tới mức câm như hến, lạl không dám tiến lên.


Ngụy Đông Minh phát tiết xong, thở dài một hơi, sửa sang lạl quần áo một chút, sau đó thay một khuôn mặt tươi cười sải bước tiến lên.

Chờ anh ta đứng ở bên cạnh La Cương, lúc này mới trêu chọc nói: “Cảnh sát La, vừa rồi tôi suy nghĩ một chút, anh nói không sai, chó cắn tôi một cái, tôi cũng không thể cắn lại phải không?”
“Đã như vậy, chuyện hôm nay, tôi đồng ý hòa giải.


La Cương đang muốn cho anh ta một lối thoát, kết quả không ngờ, Ngụy Đông Minh căn bản không cho anh ta cơ hội mở miệng.

Anh ta quay đầu nhìn về phía Triệu Đông: “Họ Triệu, hôm nay tôi tạm thời thả anh một con đường, về sau chỉ cần người của anh còn ở Thiên Châu, thì mẹ nó cẩn thận một chút cho tôi!”
Cuối cùng, ánh mắt của anh ta lại rơi về phía Tô Phỉ, lời lẽ chế giễu nói: “Ngoài ra, đôi giày rách mà tôi nhìn chướng mắt, tặng anh!”
Dứt lời, tràng diện an tĩnh quỷ dị!.


Bình luận

Truyện đang đọc