BỔN TỌA THẤY TRÊN TRỜI CÓ CON CHIM SẮT Σ( ゜- ゜)

Tại một quán cafe nổi tiếng bậc nhất thủ đô. 


Đoạ Thiên tự thay đổi ngoại hình của mình, hẹn gặp Daniel tại đây. 


Tiểu Oa thành công dung nhập với Daniel, điều này khiến cho suy nghĩ của hai người hợp làm một. Daniel nguyên bản không chết, chỉ là có thêm trí nhớ của Tiểu Oa cùng tình cảm của Tiểu Oa với Đoạ Thiên mà thôi. Tiểu Oa cũng giữ lại được khả năng của Huyết Liên, vẫn rụng cánh và hạt sen như thường, thế nên Đoạ Thiên không cần lo lắng nhiều. 


Điều làm hắn quan tâm nhất chính là Tiểu Oa vậy mà lại thực sự có hứng thú với William. Có điều hôm nay hắn hẹn cậu ra là để nói chuyện khác. 


Ngày hôm nay Đoạ Thiên mặc một bộ vest màu xám, với mái tóc đen được chải chuốt cẩn thận và một khuôn mặt không quá nổi bật trong đám đông. Hắn ngồi trong một góc khuất, ngón tay gõ gõ lên bàn. Đương lúc này, hắn cảm nhận được một luồng tinh thần lực quen thuộc đi vào. 


Đoạ Thiên khẽ nhướn mày. 


Andrea Johnson? Hôm nay là thứ 5, cô ta làm gì ở đây?


Đoạ Thiên liếc mắt về phía cửa. Andrea đang đi cùng một nam nhân tóc vàng, nhìn yếu như gà nhưng lại có cái vẻ huyênh hoang hống hách của lũ thanh niên choai choai. Đi bên cạnh Andrea chững chạc trưởng thành, cậu ta giống một đứa em trai ngỗ nghịch. 


Hai người đi lên phòng riêng trên lầu. Đoạ Thiên cũng chẳng phải con người văn minh lịch sự gì cho cam. Vì Andrea là thuộc hạ của Caesar, mà hắn lại có ý đồ với quân đoàn và quyền lực của y, Đoạ Thiên hoàn toàn không kiêng nể đi thăm dò chuyện của cấp dưới y. 


Hắn đặt một sợi tinh thần lực lên người Andrea, sau đó im lặng ngồi nghe. 


Sau khi hai người kia vào phòng riêng, Cloris lập tức nói. 


- Dù hôn sự của chúng ta là do trưởng bối sắp đặt, thế nhưng cô đừng hi vọng gì nhiều, chúng ta không phải cùng một loại người. Gia tộc Johnson cũng không bằng một góc áo của Uroln, cô cũng đừng mơ tưởng trở thành nữ chủ nhân. 


Andrea nhìn Cloris, sau đó kéo ghế ra, ngồi xuống. Cloris khinh bỉ cười, ngồi xuống đối diện cô, lại hếch cằm nói tiếp. 


- Nếu không phải là vì sinh ra một đứa con có tư chất tốt, sao tôi có thể đồng ý chọn một Alpha vừa cứng ngắc vừa thô thiển như cô chứ. Tôi ghét nhất là loại đàn bà leo lên nhờ bò giường nam nhân. Nếu không phải vì thượng tướng Impera, cô lại leo lên được chức Thượng tá sao? 


Andrea vẫn im lặng không nói, trầm mặc nhìn bàn tay đầy vết chai của mình trên đùi. 


- Tiền đồ của tôi so với cô thì khác biệt. Chỉ cần hai năm nữa thôi, cô sẽ là cấp dưới của tôi. À. Nhưng mà tới lúc đó, chắc cô cũng sẽ ở nhà chăm con rồi. Hẳn là cô không vô dụng tới độ sau hai năm mà vẫn chưa thụ thai đâu nhỉ.- Cloris nhướn mày, nhìn Andrea như một thứ thảm hại. 


Andrea không đáp lời. Cô nhớ lời cha mẹ cô, những người không hề quan tâm tới cô bất kì một ngày nào kể từ khi cô sinh ra, đã nói sáng nay. 


"Alpha nữ thì có tác dụng quái gì, mày vẫn là phận đàn bà con gái, vẫn phải lấy chồng sinh con. Cả ngày chạy trong quân bộ toàn đàn ông thì được cái gì? Mày muốn ăn bám cái nhà này bao lâu nữa?" 


Andrea khẽ cong ngón tay. Từ năm cô mười tuổi, cô đã phải tự ra ngoài bán báo, làm đủ thứ việc chỉ mong có một bữa no. Là nhờ Đại tướng Impera cứu cô về, cho cô ăn, huấn luyện cô. Từ ngày đó, Andrea đã thề sẽ trung thành với con trai ông, sẽ phục vụ cho Caesar cả đời để báo đáp. Cô luyện tập ngày đêm, dấn thân vào quân bộ, mang về danh dự cho gia tộc. Thế nhưng cô nhận lại là gì?


Một cuộc hôn nhân được sắp đặt, nhằm đổi lấy một vùng lãnh thổ trên tinh cầu nông nghiệp. 


Rốt cuộc cô đã làm gì sai? Chỉ vì cô là một Alpha nữ? 


Cloris thấy Andrea không hề phản ứng, gã nhíu mày, cầm cốc nước trước mặt dội thẳng về phía cô. 


- Điếc à? Vì sao tôi nói không trả lời? 


- Được.- Andrea hộc ra một chữ. 


- Ngày mai sẽ là hôn lễ, cô liệu mà tới đúng giờ.- Cloris đứng dậy, khinh bỉ tặc lưỡi một cái sau đó rời đi. 


Andrea ngồi trong phòng, ánh mắt tối tăm. Cô gục đầu xuống bàn. 


Cô chỉ muốn ở bên cạnh thượng tướng, vì sao lại khó khăn như vậy?


"Ngươi có muốn kết thúc chuyện này thật nhanh gọn không?"- Một thanh âm khàn khàn, chói tai đột nhiên vang lên. 


Andrea đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn bốn phía. 


- Ai?


"Đừng tìm vô ích, ngươi không tìm được ta."- Giọng nói kia lại vang lên. 


Andrea nhíu mày. Giọng nói giống như một của một lão già, khó nghe vô cùng. Nhưng là kẻ nào? Để nói thẳng vào đầu người khác, ngay cả có tinh thần lực cấp S cũng không làm được. 


"Ta hỏi lại lần nữa, ngươi có muốn kết thúc chuyện này thật nhanh gọn không?"


- Ngươi đang nói tới cái gì?- Andrea cảnh giác hỏi, sau lưng đã toát mồ hôi lạnh. Cô có cảm giác, chỉ cần kẻ này muốn, cô nhất định sẽ chết mà không ai phát giác. 


"Cloris Uroln. Cô muốn gả cho gã, sau đó rời khỏi Thượng tướng yêu dấu của cô sao?"


- Ngươi!- Andrea gằn giọng. Lão biết! Bằng cách nào? Đọc suy nghĩ của cô sao?


"Đúng. Vậy nên đừng cố nói dối ta làm gì. Ngươi có muốn không, trả lời đi."


- Ngươi có cách gì?- Andrea hỏi. 


"Cách đương nhiên có. Chỉ là cô nguyện đánh đổi cái gì thôi."- Giọng nói kia đột nhiên cao vút lên, giống như đang cười nhạo. 


- Mọi thứ.- Andrea nói. 


"Ồ. Vậy... ta sẽ lấy người yêu thương ngươi nhất. Thế nào?"


- Người... yêu thương ta nhất?- Andrea lẩm bẩm. 


Có người như vậy tồn tại sao? Cô nhếch môi. 


Cha mẹ cô muốn cô chết ngay từ khoảnh khắc cô được sinh ra, bán cô cho một gã quý tộc để đổi lấy một mảnh đất. Anh em trong nhà khinh bỉ cô, dù bọn họ chỉ là Beta. Đại tướng Impera và Thượng tướng... không có "tình thương". Đối với đại tướng Impera, cô chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp mà ông nhất thời thương hại. Đối với Thượng tướng, cô chỉ là một thuộc hạ trung thành mà y thưởng thức. 


"Yêu thương". 


Cô không biết tới khái niệm này. 


- Được. Nếu có thể, ngươi cứ lấy đi.- Andrea nhếch môi. 


"Vậy là ngươi đồng ý trao đổi?"- Giọng nói kia vẫn cứ the thé, nhưng Andrea nghe được một chút bất ngờ. 


Cô cười khẩy. 


- Đúng. Từ ngày được đại tướng cứu, đối với ta, không có gì quan trọng hơn việc báo ơn. Ta sẽ đứng bên cạnh Thượng tướng Caesar Impera, dù có phải đánh đổi bất kì thứ gì.


"Ồ... Thành giao. Ta sẽ quay lại khi nào suy nghĩ trong đầu ngươi thay đổi."


- Khoan đã. Ngươi nói ngươi có cách!- Andrea đột nhiên đứng dậy. 


Thế nhưng giọng nói kia đã biến mất. Dù Andrea có gọi thế nào đi nữa, giọng nói kia cũng không xuất hiện lại. Cô ngã ngồi trở lại ghế. 


Cô đang làm cái gì thế này? 


Chỉ vì thoát khỏi một cuộc hôn nhân, mà cô sẵn sàng nói ra mọi thứ với một kẻ xa lạ đầy nguy hiểm. 


Andrea nhíu mày, khẽ xoa bụng. 


Đau. 


Cô đứng dậy, mở cửa phòng. 


Đứng ở bên ngoài lúc này là Derlor và Khanh Phàm. Khanh Phàm nhìn cô với ánh mắt lo lắng, còn Derlor thì vẫn giữ khuôn mặt lạnh không biểu cảm của y, cũng chẳng nhìn cô.


Andrea nhìn hai người, bàn tay đặt ở tay nắm cửa hơi siết một chút. Ngay cả hai người này cũng... 


- Andrea.- Khanh Phàm lên tiếng trước.- Thượng tướng phái tôi tới đưa cô về quân bộ. 


- Không cần. Tôi cần phải về chuẩn bị cho hôn lễ.


Ánh mắt Andrea không có một chút ánh sáng. Cô lững thững rời khỏi. Đột nhiên, Khanh Phàm giống như cảm nhận được gì đó, biểu cảm của anh chợt trở nên cực độ hoảng sợ. Anh vội bắt lấy tay Andrea. 


- Andrea!


Giọng Khanh Phàm lớn tới độ khiến cả Andrea và Derlor giật mình. 


- Cô... 


Andrea nhìn biểu cảm khiếp sợ của Khanh Phàm, có chút mờ mịt. 


Khanh Phàm nhìn cô, sau đó nghiến răng, buông tay cô ra. 


- Không có gì. Chúng tôi đợi cô quay lại.


Andrea muốn cười một cái, thế nhưng cô làm cách nào cũng không cười nổi. Cuối cùng, cô khẽ gật đầu, sau đó rời đi. 


Derlor nhìn Khanh Phàm, lúc này mới lên tiếng. 


- Chuyện gì?


- Không...- Khanh Phàm siết chặt nắm đấm. Bông huyết liên ở cổ tay anh nóng bừng lên giống như đang cảnh cáo.- Không có gì...


***


Khi Đoạ Thiên mang theo tâm trạng tốt trở về nhà, Caesar đang ngồi ở phòng khách xử lý công việc, tâm trạng có vẻ không tốt lắm. Lúc hắn đi vào, Caesar cũng lập tức ngừng tay, đem màn hình quang não tắt đi. Đoạ Thiên giống như không để ý tới thái độ để phòng của hắn, mỉm cười đi tới. 


- Anh đã về rồi. Hiện tại mới được nghỉ sao?


Caesar nhìn nụ cười của Đoạ Thiên, khoé môi đột nhiên khẽ nhếch. Y lắc đầu. 


- Không được nghỉ. Về xem cậu thế nào. 


- Thế sao?- Đoạ Thiên có vẻ hơi thất vọng một chút, nhưng sau đó lại khôi phục ngay.- Nhìn tâm trạng anh có vẻ không tốt, chúng ta đấu một trận không?


- Trên mạng hay trong phòng trọng lực?


- Phòng trọng lực đi.- Đoạ Thiên linh hoạt đảo mắt, dường như cực kì háo hức. 


Caesar gật đầu, đứng dậy đi xuống hầm. Đang đi, Đoạ Thiên đột nhiên nghe y nói. 


- Tôi đã thấy trận đấu của cậu và tiểu thư Fillian. 


- Vậy sao? Cô ấy nói với tôi là vì cô ấy bực mình khi tôi cướp vị hôn phu của cô ấy.- Giọng Đoạ Thiên có vẻ hơi buồn. 


- Không có chuyện đó, cậu không cần lo. Tôi và tiểu thư Fillian chưa từng đính hôn.- Caesar bật đèn dưới hầm lên, sau đó đi tới phòng trọng lực. 


- Ừm.- Đoạ Thiên có vẻ vui mừng gật đầu. 


- Sau đó, cậu yêu cầu tiểu thư Fillian thề nguyện trung thành?- Caesar quay lại nhìn Đoạ Thiên. 


- Ân.- Đoạ Thiên chắc chắn đáp.- Gia tộc Fillian sau này nhất định sẽ giúp ích cho anh. 


- Vì tôi?- Caesar dường như không ngờ Đoạ Thiên sẽ đưa ra câu trả lời như vậy. 


- Ừm. Anh hài lòng sao?- Đoạ Thiên có vẻ cẩn thận nói, hai tay vô thức vặn xoắn vào nhau, giống như đứa nhỏ đang chờ được khen ngợi. 


Caesar nhìn Đoạ Thiên, khẽ cười một chút. 


- Ân. Vào đi.- Y mở cửa phòng trọng lực ra.- Hôm nay cậu muốn đặt bao nhiêu?


- 100% đi.- Đoạ Thiên cười nói. 


Gấp đôi trọng lượng cơ thể. 


- Được.


Caesar xoay người bấm nút, cài đặt để căn phòng gia tăng trọng lực từ từ, tới khi đạt mốc 100%. Sau khi cài đặt xong, y quay lại khởi động. 


Nhìn Đoạ Thiên đang hứng khởi làm động tác giãn người, tâm tình Caesar mạc danh tốt lên. 


Thiên... Vân Y Thiên... Cael Impera... 


Khi nào cậu sẽ quyết định bỏ khuôn mặt giả tạo kia của cậu xuống đây...


____


Đoán xem ai bắt đầu lột mặt nạ nào? 


:))))) 

Bình luận

Truyện đang đọc