BỔN TỌA THẤY TRÊN TRỜI CÓ CON CHIM SẮT Σ( ゜- ゜)

Tin tức Andrea theo đuổi Derlor ngay sau đó được truyền ra khắp quân bộ. Đương nhiên, sẽ không có ai truyền ra ngoài, thế nhưng vẫn khiến nhiều người bàn tán liệu việc Andrea và Cloris ly hôn có phải là bởi vì Derlor hay không?


Andrea những ngày này sống giữa ranh giới của hạnh phúc và hoảng sợ, thi thoảng lại mất tập trung một lát. Cô không dám hoàn toàn tận hưởng thời gian hạnh phúc bên cạnh Derlor, bởi vì cô sợ vào một lúc nào đó, giọng nói kia sẽ lại xuất hiện, bắt cô làm một chuyện gì đó không thể tha thứ được. Nhưng mỗi khi nhìn Derlor, Andrea lại không nhịn được cảm thấy ngọt ngào. Hai thứ cảm giác thay nhau giằng xé cô, khiến tinh thần Andrea giống như sắp ở trên bờ vực sụp đổ bất kì lúc nào, mặc dù nhìn bề ngoài, cô có vẻ chẳng sao cả, thậm chí còn hạnh phúc quá mức. 


Đối với chuyện hai đồng nghiệp của mình nói chuyện yêu đương, Khanh Phàm hoàn toàn không có vấn đề gì. Chỉ là anh có chút lo lắng. Ngày đó ở nhà hàng, rõ ràng là Khanh Phàm đã cảm nhận được một luồng năng lượng cực kì quen thuộc. Mặc dù không thể nhìn thấy dấu ấn, nhưng cảm giác khi Andrea lướt qua anh cực kì giống cảm giác mà Đại hoàng tử mang lại khi Đoạ Thiên vừa "đánh dấu" y. 


Mặc dù không hiểu vì sao bản thân lại có thể cảm nhận được, thế nhưng Khanh Phàm chính là có một linh cảm mãnh liệt rằng Andrea cũng đã rơi vào lưới của Đoạ Thiên. 


Trước khi kết hôn, Andrea dường như đã hoàn toàn mất hết hi vọng, cũng thực sự có ý muốn rời khỏi quân bộ. Nếu đã vậy, vì sao cô lại đột nhiên thay đổi trong nháy mắt, trở nên tự tin, thậm chí có thể khiến cho Cloris hoảng sợ nói muốn ly hôn? Trong thời gian đó đã xảy ra cái gì?


Người duy nhất mà Khanh Phàm biết có thể làm được việc này chính là Đoạ Thiên. Mặc dù đã một thời gian dài không gặp, thế nhưng cảm giác của Khanh Phàm đối với Đoạ Thiên vẫn chưa hề thay đổi. Anh sợ hãi nam nhân kia, sợ hãi những gì mà hắn có thể làm được và những gì mà hắn muốn làm. 


Hai tháng sau, khi Andrea và Derlor đã trở thành cặp đôi được cả quân bộ công nhận, Cloris lại đột nhiên tìm tới cửa. Nhìn khí thế của gã, nhiều người nghĩ có thể hắn muốn tới hành hung Andrea. 


Đứng từ văn phòng mình, Andrea có thể thấy Cloris xông vào trong khi vừa được cho phép. Derlor đứng bên cạnh cô đương nhiên cũng thấy. Gương mặt vốn không có bao nhiêu biểu cảm của y lập tức trở nên lạnh lẽo. Y hơi mím môi, sau đó nhìn sang Andrea. Andrea cũng quay sang nhìn y, sau đó lắc đầu. Bàn tay cô chạm vào mu bàn tay ấm áp của Derlor, sau đó hai người khẽ đan mười ngón tay vào nhau. 


- Giao cho em giải quyết. 


- Ừ.- Derlor gật đầu. 


"Cộc cộc"- Derlor vừa nói dứt lời, tiếng gõ cửa đã vang lên. 


- Vào đi.- Andrea lạnh giọng nói, giọng điệu hoàn toàn khác hẳn với khi cô nói chuyện cùng Derlor. 


Cửa mở ra, Cloris nện từng bước chân vào phòng. Khi nhìn thấy trong phòng còn có người, gã mới thu liễm biểu cảm. Sau khi chào hỏi theo nghi thức quân đội, Cloris liếc nhìn Derlor. Derlor hiểu ý, rời khỏi phòng. Mặc dù không an tâm lắm, thế nhưng y không có lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng Andrea. 


Khi cửa phòng vừa đóng lại, Cloris đã bước nhanh tới bàn làm việc của Andrea, đập mạnh hai tay xuống bàn. 


- Con đĩ, rốt cuộc mày đã giở trò gì???- Gã gầm lên giống như một con thú trong cơn tức giận, ngay cả tinh thần lực cũng không khống chế được tràn ra ngoài.


- Trung uý! Đây là thái độ của anh với thượng cấp sao?- Andrea nhíu mày.


- Khốn nạn! Mày ở đây giả thanh cao với ai? Mày đã làm gì tao? Nói! Nói!!!


Cloris lúc này hoàn toàn không quan tâm tới cấp bậc nữa, gã giống như đã điên rồi. Gã gầm lên với một thứ âm lượng giống như muốn chọc thủng màng nhĩ Andrea. Cô nhíu mày. 


- Muốn nói cái gì? 


- Khốn nạn! Khốn nạn!!!


Cloris gào lên, đập mạnh xuống bàn. Dưới sức mạnh của một Alpha, cái bàn lập tức vỡ đôi. Cloris đạp lên vụn gỗ, đi tới trước mặt Andrea. Hai mắt gã tràn ngập tơ máu, dại ra giống như một con thú đã phát điên. Gã bắt lấy cổ áo Andrea. 


- Mày đã làm gì tao? Mày đã làm gì??? Rốt cuộc là mày đã dở trò gì? Mày còn muốn gì nữa??? Không phải tao đã ly hôn với mày như ý nguyện của mày rồi sao?


Cloris vươn tay muốn bóp cổ Andrea, lại bị cô bắt lấy. Bằng một động tác đơn giản, cô giải thoát chính mình khỏi bàn tay Cloris, sau đó vặn tay gã ra sau, ấn xuống đất. Andrea đè một gối lên lưng Cloris, không kiên nhẫn nói. 


- Nói rõ ràng. 


- Mày còn không rõ? Đó là chuyện chính mày làm!!!


- Tao làm cái gì?- Andrea nhíu mày. 


Mới có nửa tháng, tên này biến thành một kẻ điên rồi?


- Con khốn!!! Con khốn! Mẹ nó! Mày còn không rõ chuyện do chính mày làm ra!!!


Andrea nhíu mày càng chặt hơn, cô ấn đầu Cloris xuống đất. 


- Nói rõ ràng!


- Khốn kiếp! Tao có thai! Mày đã vừa lòng chưa???- Cloris vùng vẫy, gầm thét đầy phẫn nộ. 


Một tuần sau khi ly hôn, gã đã cảm thấy thân thể có biến hoá, sau đó đi khám. Bác sĩ liền nói cho gã biết, gã vậy mà có thai. Không những một, mà là ba đứa. Khỏi cần nói cũng biết tâm tình của Cloris lúc đó hỏng bét tới độ nào. Thế nhưng gã rất nhanh đã trấn định lại, sử dụng biện pháp đơn giản hữu hiệu nhất: phá thai. 


Nhưng sau đó nửa tháng, gã liền không thể nào bình tĩnh lại được nữa. Dù gã dùng biện pháp nào, mấy cái thai kia cũng không có bất kì mệnh hệ gì. Khi gã nói muốn mổ lấy chúng ra, bác sĩ tư nhân lại nói rằng nếu làm vậy, tính mạng của gã sẽ gặp nguy hiểm.


Cloris quý trọng mạng mình hơn tất cả, sao có thể mạo hiểm. Gã uống rượu như uống nước, hút thuốc, uống cà phê, thế nhưng hoàn toàn không có tác dụng, ngược lại, sức khoẻ của gã còn xuống dốc và còn bị cấp trên cảnh cáo. 


Hai tháng này, Cloris hoàn toàn không thể ngủ yên, nhất là khi gã cảm nhận được thể lực của mình bắt đầu có vấn đề. Khi gã tìm hiểu, lại tìm ra được kết quả nói rằng khi Alpha nữ mang thai, thể lực quả thực sẽ giảm xuống, tới khi nào bằng một Beta, hoặc thậm chí là một Omega nữ mới thôi. Điều này khiến cho Cloris giống như muốn điên lên. Chẳng lẽ đó là số phận của gã. Biến thành một kẻ yếu nhược ai cũng có thể chà đạp? 


Cloris gần như muốn phát điên suốt cả hai tháng này. Vốn Cloris muốn tới im lặng xử lý, thế nhưng tới sáng nay, khi gã ở trước mặt gia đình nôn nghén lần đầu tiên, gã hoàn toàn không thể nhịn được nữa, liền tới tìm Andrea. 


Sao có thể như thế? Sao gã có thể mang thai giống một nữ nhân, sao gã có thể biến thành một Omega? 


Tất cả đều tại nữ nhân trước mắt. Nếu không phải tại cô ta, vậy thì gã cũng không bị như ngày hôm nay. 


Andrea hoàn toàn không ngờ được sự việc sẽ là như vậy. Cô đứng dậy, còn tiện tay kéo Cloris lên.


- Anh nói là... không thể phá bỏ?


- Mẹ nó, nếu có thể phá thì tao có tới tìm mày không???- Cloris phủi vụn gỗ trên người, đứng tránh xa ra khỏi Andrea. 


- Nếu như vậy, thì thế nào?- Andrea nhướn mày, đột nhiên nhếch mép. 


Cloris ngước mắt, giống như không nghe rõ Andrea vừa nói cái gì. 


- Chúng ta đã ly hôn rồi. Anh muốn cái gì? Phí nuôi con?- Andrea nhướn mày.- Theo luật pháp Colloral, nếu hai bên ly hôn khi bên A đang mang thai con của bên B, vậy thì đứa con khi sinh ra sẽ theo người có điều kiện kinh tế tốt hơn, người còn lại chỉ cần đưa phí nuôi con. Phần phía sau lược bỏ. Vậy... anh muốn bao nhiêu?


Không hiểu Andrea đã đụng chạm tới chỗ nào, Cloris đột nhiên sững sờ, sau đó nước mắt gã đột nhiên rơi xuống. Gã lùi lại, dựa vào cửa sổ, mạnh mẽ chùi đi nước mắt. 


- Tôi đã làm mọi thứ cô muốn. Tôi đã ly hôn, để cô trở lại quân bộ, cô còn muốn cái gì nữa?- Gã tức giận gào lên trong nước mắt. 


- Nếu như anh vẫn còn lý trí, vậy thì nên biết, tinh tế hoàn toàn không có bất kì loại thuốc nào có công dụng như anh đã nói. Không phá thai được, đó là vấn đề của anh.- Andrea nhíu mày. 


- Nếu không phải tại cô...!


- Tôi không phải là người ban đầu muốn cuộc hôn nhân này. Hơn nữa...- Andrea đi tới trước mặt Cloris, nhìn xuống gã, sau đó bắt lấy cằm gã, ép gã nhìn vào mắt mình.-... nếu người chịu đựng chuyện này không phải anh mà là tôi, vậy thì hẳn là lúc này anh đang vui vẻ sảng khoái chơi bời với bồ nhí bên ngoài rồi. 


Đôi mắt đỏ bừng của Cloris tràn ngập phẫn nộ, gã nhìn chằm chằm vào Andrea, răng nghiến chặt, thậm chí đã thấy máu chảy ra. 


- Anh không phải coi thường phụ nữ sao? Không phải nói rằng phụ nữ là công cụ sinh sản cho nam nhân sao? Như vậy đi, tôi sẽ chăm sóc ba đứa trẻ. Nhưng sinh chúng ra, đó là việc của anh.- Andrea nhếch mép.


- Cô...


- Tôi thế nào?- Andrea nhướn mày.- Trung uý Uroln, đây chính xác là thái độ của anh, đúng không? Anh bất mãn cái gì? Chán ghét cái gì? Nói xem. Nói xem cái thái độ khốn nạn này của anh có chỗ nào khiến anh không hài lòng?


Tay còn lại của Andrea trượt xuống bụng dưới Cloris. Gã rùng mình, muốn giãy khỏi cô, thế nhưng cũng không thành công. Andrea cười cười. 


- Nghe nói tỷ lệ mang thai của Alpha rất thấp, vậy mà anh cũng có thể một lần mang thai được ba đứa. Là tôi giỏi, hay là anh giỏi đây?


- Mẹ nó! Khốn nạn! Cút ra!- Cloris gầm lên. 


- Không phá được thì sinh ra đi. Anh không nuôi thì tôi nuôi.- Andrea lùi lại. 


- Cô tưởng như thế là xong à?- Cloris đứng dậy. 


- Vậy anh muốn thế nào? Phá thai? Tôi mang thai thay anh? Hay là...- Đôi mắt Andrea rõ ràng tối lại, xuất hiện sát khí.- ... anh muốn kết hôn thêm lần nữa?


Cloris lùi lại. Dù là phương án nào gã cũng không muốn. Thế nhưng... gã cũng không thể sinh chúng ra được. 


- Khốn nạn!


Cloris nghiến răng, sau đó xông tới, muốn tấn công Andrea. Andrea đương nhiên sẽ không nhân nhượng. Rất nhanh, cô đã ấn được Cloris xuống sàn nhà.


- Cô sẽ không yên với tôi đâu. 


- Tôi khuyên anh, nếu không muốn chuyện này lộ ra, vậy thì im lặng tìm một nơi nào đó mà trốn tới khi sinh xong. Đừng nghĩ tới chuyện lấy ba đứa nhỏ ra uy hiếp tôi. Dù anh đưa chúng cho tôi chăm hay vứt chúng xuống cái hố sâu nào đó ngoài vũ trụ, đối với tôi cũng không khác biệt là bao. Trung uý, hi vọng anh hiểu vị trí của mình. Từ khoảnh khắc anh bị tôi đè xuống, anh đã không còn bất kì quyền gì trước mặt tôi nữa rồi.- Andrea lạnh nhạt nói. 


Cô bấm nút gọi người. Khi phó quan của cô từ bên ngoài xông vào, rõ ràng là ngạc nhiên một chút. 


- Mang người trở về. Nếu gã động thủ, cứ đánh lại. Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.- Andrea đứng dậy. 


- V... Vâng.- Phó quan đáp, sau đó đi tới kéo Cloris dậy. 


Không như hai người nghĩ, Cloris cũng không phản kháng. Gã im lặng cúi đầu đi ra ngoài, ánh sáng trong mắt đã chẳng còn giống như lúc gã đi vào nữa. 


Còn lại một mình trong phòng, Andrea ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại. 


Cô cười, sau đó lại không thể cười nổi nữa. 


Rốt cuộc là kẻ nào? Rốt cuộc hắn còn muốn cái gì nữa? 


Chẳng lẽ lòng trung thành của cô còn chưa đủ? 


Ba đứa trẻ kia... thực sự là con cô sao?


***


Đoạ Thiên đứng trong phòng đợi trên tầng 3, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy hai người áp giải Cloris ra ngoài. Hắn khẽ cười một tiếng trầm thấp. Đôi mắt đỏ như máu của hắn khẽ cong, tràn ngập thích thú. Ngón tay thon dài trắng nõn của hắn chuyển động, khiến người không tự chủ được mê mẩn. Khi nhìn kĩ, có thể phát hiện được, đang di chuyển giữa những ngón tay hắn là thứ gì đó giống như một viên kim cương hình cầu màu máu. Thô ráp, nhưng chứa đựng vẻ đẹp không thể miêu tả bằng lời. Dưới ánh nắng, viên kim cương toả ra ánh sáng đầy mê hoặc.


Đoạ Thiên khẽ vân vê, ánh mắt theo sát Cloris tới khi gã bị ấn vào trong xe. 


Ba... Vẫn chưa phải là con số lớn. Nếu không phải thể lực của Cloris quá rách nát, hắn còn có thể đặt vào thêm một... 


Đáng tiếc. 


- Con phải chờ thêm một thời gian rồi.- Đoạ Thiên nhìn viên kim cương màu máu trong tay, ánh mắt giống như đang nhìn trân bảo. 


Kiếp trước, hắn đã luôn muốn thử, thế nhưng điều kiện không cho phép, cũng không tìm được vật chứa thích hợp. Ai ngờ chỉ mới tới nơi này một thời gian, hắn đã tìm được một vật chứa hoàn hảo như thế. Đáng tiếc, vật chứa này quá yếu...


Đoạ Thiên truyền linh lực vào viên kim cương nhỏ bé kia, nhìn nó hấp thu linh lực, từ từ sáng lên, sau đó từ trong không khí, từng cánh hoa lần lượt xuất hiện, tạo thành một đoá Huyết liên mờ ảo. 


Đoạ Thiên khẽ cười một tiếng, sau đó nắm chặt lấy hạt giống. Đoá Huyết liên biến mất, hạt giống cũng không thấy nữa. 


Đúng lúc này, cửa mở ra. 


- Thượng tướng đã họp xong, có thể gặp cậu rồi.- Người tới thông báo là một nam Beta.


Đoạ Thiên đeo lên môi nụ cười đầy chân thành. 


- Cảm ơn. 


- Không có gì. Đi thôi.- Nam Beta kia cũng cười với hắn. 


Đoạ Thiên gật đầu, nhanh chóng theo anh ta ra ngoài. 



Bình luận

Truyện đang đọc