BỔN TỌA THẤY TRÊN TRỜI CÓ CON CHIM SẮT Σ( ゜- ゜)

Phần thi lần này, đương nhiên là Đoạ Thiên vẫn thắng như lần trước. Mặc dù đã biết trước kết quả, thế nhưng những người thi cùng bảng với hắn vẫn lắc đầu chán nản. Những người của học viện khác thì nhìn Đoạ Thiên với ánh mắt không tốt lắm, chỉ có Edwin là vẫn mỉm cười. Mặc dù biết là người này cho hắn cảm giác quen thuộc, thế nhưng Đoạ Thiên cũng ý thức được thế giới này hoàn toàn không giống thế giới hắn từng sống. Dù hắn có thực sự tìm được người giống với người mà hắn quen biết, cả hai cũng vẫn không phải là một. 


Đương lúc hắn chuẩn bị trở về, Edwin lại đột nhiên đi tới chỗ hắn. Cậu đưa tay ra, vui vẻ nói. 


- Hi vọng sẽ được gặp lại cậu trong vòng đấu tổ đội.


Đoạ Thiên có chút ngạc nhiên, thế nhưng vẫn cùng Edwin bắt tay. 


- Dù là đấu tổ đội, cậu cũng không thắng được. 


Edwin ban đầu là sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên che miệng, khẽ cười một tiếng. 


- Tôi cũng không muốn thắng cậu mà. 


Hm?


Đoạ Thiên có chút không hiểu. Không muốn thắng? Thực sự có người như vậy tồn tại trên đời sao?


- Chỉ là muốn gặp lại cậu, không được sao?- Edwin nhướn mày. 


À. 


Đoạ Thiên gật đầu. 


- Cũng đâu phải chỉ có thể gặp trong trận đấu. 


Edwin nhìn Đoạ Thiên, dường như chính bản thân cậu cũng chưa từng nghĩ tới chuyện đó. 


- Nói cũng đúng.- Edwin gật đầu, sau đó rời đi trước. 


Đoạ Thiên nhìn theo bóng lưng cậu, cuối cùng thở ra một hơi, đi về một hướng khác. 


Chợt, hắn thấy một thân ảnh quen thuộc. 


[Vl. Tôi thấy ai kia? Thượng tướng Impera?]


[The hell?]


[Bên cơ giáp vừa thi xong mấy phút trước mà?]


[Tôi đây là đang ăn cẩu lương sao?]


[Măm măm.]


[Cơm chó chất lượng đấy.]


[Măm măm +1]


[+2]


Caesar?


Trong lòng Đoạ Thiên hơi động, kế đó hai mắt hắn đột nhiên sáng lên. Hắn chạy tới chỗ Caesar, lao thẳng vào lòng y. Caesar cũng thuận thế bắt lấy hắn, một tay đặt ở eo hắn. 


Camera siêu nhỏ lơ lửng trong không khí, vừa vặn bắt được cảnh này. Người điều khiển phía sau lập tức chiếu thẳng lên màn hình lớn. 


Caesar liếc nhìn màn hình. Đoạ Thiên cảm nhận vị trí cái camera nhỏ xíu. Kế đó, hắn đột nhiên nở nụ cười với Caesar, dùng một giọng nói cực kì không giống hắn, giống như đứa nhỏ đang khoe chiến tích. 


- Tôi thắng rồi!


Caesar hơi nhếch môi. 


- Ừ. Giỏi lắm. 


Giọng nói của y trầm thấp, bình thường lạnh lẽo, nay lại mang một chút ôn nhu. 


[Máaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Tôi thấy cái gì kia??? Thượng tướng đang cười! Đang cười kìa!!!! Vãi linh hồn.]


[Măm măm.]


[Cơm chó chất lượng chuẩn 5 sao.]


[Đã chết chìm trong sự ôn nhu ấy, thỉnh đừng gọi.]


Đoạ Thiên cười cười. 


- Khen khen.- Hắn vòng tay ôm cổ Caesar, lay lay giống như đang làm nũng. 


Rồi đột nhiên, không báo trước, Caesar cúi xuống. 


Một nụ hôn cực kì nhẹ chạm vào môi Đoạ Thiên. Qua một giây sửng sốt, Đoạ Thiên đột nhiên nhắm mắt, sau đó hôn trở lại. 


Nụ hôn này chỉ kéo dài khoảng năm giây, hai người đã tách ra. Caesar vẫn như bình thường, hoàn toàn nhìn không ra y đang ngại ngùng. Chỉ là nụ cười của y tươi hơn một chút. 


- Trở về thôi.- Y nói. 


- Được.- Đoạ Thiên mỉm cười, thu tay về, lại rất nhanh nắm lấy bàn tay Caesar. Caesar cũng nắm lấy tay hắn, ấm áp vô cùng.


Hai người vừa ra khỏi cửa, cả khán phòng đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm, trên mạng cũng loạn thành một đoàn. Vân Khánh đứng ở sân thi đấu, hai tay siết chặt nhìn màn hình. 


Dựa vào cái gì?


Không giống như mọi người tưởng tượng, vừa ra khỏi tầm nhìn, Đoạ Thiên và Caesar giống như đã có thoả thuận trước, lập tức buông tay nhau ra. 


- Tôi đi lấy xe, cậu ra cửa chờ.- Caesar nói, hoàn toàn không chờ Đoạ Thiên đáp lời đã rời đi. 


Đoạ Thiên gật đầu, sau đó chờ Caesar đi khuất, hắn liền đi vào nhà vệ sinh, lấy một bình linh thuỷ hạ phẩm ra súc miệng. Sau khi sạch rồi, hắn lại lấy một bình linh thuỷ trung phẩm ra, tự thưởng cho mình. 


Cảm nhận dòng nước mát lạnh ngấm vào lục phủ ngũ tạng, Đoạ Thiên lúc này mới dễ chịu hơn một chút. Hắn thở ra một hơi, sau đó đi ra ngoài. 


Caesar đã lấy được xe, đang chờ hắn. Lúc lên xe, Đoạ Thiên đột nhiên ngửi thấy một mùi bạc hà nhàn nhạt từ trên người Caesar. Hắn nhìn Caesar một lần, giống như để xác nhận, sau đó liền kéo ra một nụ cười. 


Mùi này... nếu hắn nhớ không nhầm thì chính là mùi của thứ gọi là "nước súc miệng", thứ mà trong phòng hắn cũng có một lọ. 


Xem ra... sau này hắn cũng không cần quá cẩn thận trước mặt người này nữa. 


Caesar nhìn nụ cười của Đoạ Thiên, không biết nghĩ gì, khởi động xe. 


***


Sau khi cảnh Đoạ Thiên và Caesar ngang nhiên hôn nhau ở hội trường thi được phát tán, đám người phản đối bọn họ đột nhiên giảm hẳn, mặc dù mấy người nói Đoạ Thiên quyến rũ Caesar vẫn còn, thế nhưng sau đó bị fan đập vào mặt mấy cái video của Đoạ Thiên, với tựa đề là "Chắc lại thèm quá cơ". 


Quả thực, Đoạ Thiên hiện tại là một tồn tại cực kì cường đại trong mắt người khác, bất chấp sự thực hắn là Omega. Trong thời điểm mà hoà bình vẫn còn là một thứ có thể tuột mất bất kì lúc nào, thực lực luôn được coi trọng. 


Đoạ Thiên không quá để ý vấn đề cư dân mạng có ủng hộ hắn hay không, cái mà hắn quan tâm hiện tại đó là làm sao để kiểm soát được Caesar mà không để y biết quá nhiều. 


Nếu là trước kia, hắn có thể không quan tâm tới thứ gì, thản nhiên sử dụng khế ước nô lệ. Thế nhưng từ khi hắn biết tất cả những gì Caesar bày ra trước mắt hắn cũng chẳng rõ bao nhiêu phần là thật, hắn cũng đề phòng nam nhân này hơn. 


Mọi hành động của y không phải xuất phát từ ham muốn mà là xuất phát từ lí trí. Mọi nụ cười của y đều là giả dối, đều là hành vi đã qua xử lý của ý thức. Y đang cười hắn quá tự phụ, hay là cười vào cái mặt nạ giả dối của hắn, Đoạ Thiên không biết được. Hắn không rõ Caesar biết bao nhiêu về hắn, cũng không rõ có phải tất cả những gì hắn làm trước nay trong mắt y đều là trò trẻ con hay không, thế nhưng đây là lần đầu tiên trong đời Đoạ Thiên cảm thấy hắn phải đề phòng một người tới vậy. 


[Tiểu Oa.]- Hắn nhắn tin cho Daniel. 


[Aba? Chuyện gì vậy?]


[Gửi sang cho ta một cái quang não tạm thời. Con giúp ta kiểm tra cái quang não hiện tại một chút.]


Tiểu Oa, hiện tại là Daniel, cũng là Ngũ hoàng tử của vương quốc. Tiểu Oa là Huyết Liên, đương nhiên kiến thức về thời đại này của nó là một con số 0 tròn trĩnh. Thế nhưng Daniel thì khác. Cậu là người được nuôi dạy ở thời đại này, là Ngũ hoàng tử của một nước, sao có thể không rõ điều mà Đoạ Thiên đang nói. Là người điều khiển kiến thức của cả hai, Tiểu Oa nhanh chóng đồng ý. 


Đoạ Thiên rời khỏi nhà Caesar, tới chỗ Daniel. 


Tình cờ làm sao, William cũng đang ở đây. 


Vừa nhìn thấy Đoạ Thiên, William đã đứng hình, sau đó nhanh chóng lượn sang phòng khác. Đùa. Sau khi xem hai bài thi của hắn, cho William ba cái tinh cầu gã cũng chẳng dám rớ vào Đoạ Thiên nữa. 


- Aba cảm thấy vật này đáng nghi?- Daniel đưa cho Đoạ Thiên một cái quang não giống hệt cái của hắn. 


- Ừ.- Đoạ Thiên gật đầu. 


- Con sẽ cho người kiểm tra. Chỗ con có một người rất giỏi mấy cái này.- Daniel cất quang não vào nhẫn không gian mà Đoạ Thiên cho. 


Nhẫn không gian của Đoạ Thiên nhìn bề ngoài thì có vẻ giống không gian khí, ngay cả minh văn cũng giống, thế nhưng thực chất đều là dùng cách của hắn để luyện. Đây là để tránh nghi ngờ khi Daniel sử dụng ở bên ngoài. 


- Còn có, con có đang theo dõi Cloris không?- Đoạ Thiên ngồi xuống ghế. 


- Có. Con cũng cho người tới chăm sóc gã, là một nữ Alpha. Ở tinh cầu đó, không có người bảo hộ, gã nhất định chết đói. Lũ công tử nhà giàu mà.- Daniel ngồi xuống đất, gối lên đùi Đoạ Thiên. 


Bàn tay Đoạ Thiên luồn vào tóc Daniel. 


- Ba đứa nhỏ thế nào?


- Phát triển rất tốt. Con cũng dùng linh lực và một ít linh thuỷ để làm đồ bồi bổ gửi tới cho Cloris, đảm bảo gã sẽ không chết khô trước khi mấy đứa nhỏ đủ tháng.- Daniel nhàn nhạt nói, ánh mắt lạnh băng, không có chút cảm xúc nào. 


- Rất tốt. Nữ Alpha kia của con thì sao?- Đoạ Thiên chạm tay vào tai Daniel, khẽ xoa xoa. 


- Nhột.- Daniel hơi rụt cổ.- Thể lực S, tinh thần lực A, là nhân tài. Thành công tiếp cận chiếm được niềm tin của Cloris. Dù sao thì gã cũng chẳng có ai để dựa vào, gục ngã nhanh là điều đương nhiên. Nữ Alpha kia cũng không biết mục đích thực sự của con khi đưa cô ta tới bảo vệ Cloris, dù có yêu gã thì cũng không ảnh hưởng gì tới kế hoạch. Cô ta vẫn sẽ tưởng con chỉ đơn thuần là muốn bảo hộ gã vì muốn chiêu mộ gã mà thôi. 


- Tiểu Oa đã trưởng thành rồi đấy.- Đoạ Thiên thu tay về. 


Ánh mắt Daniel dán vào tay Đoạ Thiên, hơi bất mãn, thế nhưng rất nhanh lại trở về bình thường. 


- Còn William?- Hắn hỏi. 


Daniel nhìn vào phòng ngủ, lại nhìn Đoạ Thiên. 


- Không có gì đặc biệt. Đức vua đã biết, không cho ý kiến. 


- Con là Omega, gã là Alpha, dù sao cũng phải cẩn thận đấy.- Đoạ Thiên búng nhẹ trán Daniel. 


- Con đã sớm kiểm soát được tuyến thể kia. Hiện tại cơ thế này sẽ không đi vào kì phát tình nữa.- Daniel vui vẻ cười. 


Đoạ Thiên gật đầu. Quả nhiên là con mình. 


- Được rồi. Tự con có thể sống tốt mà không cần aba rồi. 


- Lúc nào con cũng có thể tự sống tốt.- Daniel nhổm dậy, ôm lấy cổ Đoạ Thiên. 


Đoạ Thiên bật cười, đỡ lấy eo Daniel, sau đó đặt cậu ngồi lên đùi mình. 


- Nghịch ngợm.- Hắn mắng khẽ.


- Aba sẽ đánh tiểu Oa sao?- Daniel tinh nghịch cười. 


- Sẽ.- Đoạ Thiên cụng trán vào trán Daniel, tay vỗ một cái lên mông cậu. 


- Aaaa. Aba là đồ biến thái.- Daniel cười lớn, lại rúc vào lòng Đoạ Thiên. 


Đoạ Thiên cũng bật cười, trong một thoáng, toàn bộ đề phòng, mưu kế, toan tính của hắn bị ném ra sau đầu. Thế giới của hắn trong một thoáng ngắn ngủi trở nên ngập tràn ánh sáng. 


Chỉ khi ở bên cạnh đứa nhỏ của hắn, hắn mới có thể buông bỏ tất cả xuống. 


Huyết Liên, là thiên đạo chi tử. Có người nói chúng ta vật đổi đời. Có người nói chúng là giống loài dù quý, nhưng cũng vô cùng ác độc. Chúng sinh trưởng nhờ máu, lớn lên nhờ oán khí và lấy chất dinh dưỡng từ xác Tu chân giả. Có người bảo chúng là kết tinh của trời đất. Có người lại nói chúng là hiện thân của ác quỷ. 


Nhưng đối với Đoạ Thiên, chúng là gia đình, là những đứa nhỏ sẽ không bao giờ phản bội hắn. 


Cảm ơn mấy đứa đã xuất hiện trong cuộc đời tràn ngập mùi máu tanh của ta. 


Cảm ơn mấy đứa đã cho ta hiểu được, thế nào là gia đình.


Giá mà... 


Trước kia... ta ở bên cạnh các con nhiều hơn. 


Có chút muốn quay lại... 


Quay lại khi mà tất cả chưa xảy ra, khi mà chúng ta vẫn có thể vui vẻ ở bên nhau. Quay lại khi mà các con liên tục đòi hỏi, khi mà các con liên tục ôm lấy ta không rời. 


Cả một gia đình... 


Hiện tại chỉ còn một.


Tiểu Oa. 


Dù có phải giết sạch người của thế giới này, aba cũng nhất định bảo hộ con thật tốt. 




______________


Quà mừng thất tịch. 


Đáng ra là vậy, nhưng mà vì truyện này công thụ chúng nó có yêu nhau quái đâu, thế nên là Duca quyết định chơi trò tình cảm gia đình nha. 


Khẳng định lại một lần nữa, cho tới hiện tại, người mà Đoạ Thiên yêu chỉ có duy nhất Tiểu Oa. Và tình yêu này là loại tình cảm gia đình, không nhầm lẫn, không xuyên tạc nó sang loại tình cảm kia đâu nha. 


P/s: Mặc dù nói là không yêu nhau, nhưng đúng là nồi nào thì vung ấy. Hai đứa hôn nhau xong một thằng dùng linh thuỷ rửa mồm, đứa còn lại thì lôi hẳn nước súc miệng ra súc miệng ở bãi đỗ xe. 


Zui ha :))))



Bình luận

Truyện đang đọc