BỔN VƯƠNG MUỐN THANH TỊNH

“…Đại ân đại đức…Không biết lấy gì báo đáp…Nguyện làm trâu làm ngựa…”

Giọng nói của cô gái nghẹn ngào khản đặc, xen lẫn tiếng nức nở, Lục Quý Trì nghe không rõ nàng nói gì, chỉ đại khái hiểu được nàng đang nói lời cảm ơn.

“Ấy, cô đứng lên trước đi, đừng khóc…”

Dáng vẻ của Lạc vương thật luống cuống, Lục Quý Trì khó hiểu, nhướn mày đi tới.

“Anh Cửu?”

Người anh em này của chàng không phải gặp tuồng máu chó bán mình chôn cha, lấy thân báo đáp đấy chứ?

“Thập nhất!” Nghe tiếng Lục Quý Trì, ánh mắt Lạc vương chợt sáng rực, vội bước tới, “Chú về rồi!”

Lục Quý Trì liếc nàng kia: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Cô nương này nói mình là con gái của ông già họ Nghiêm…”

Lạc vương nhanh chóng thuật lại đầu đuôi.

Hóa ra cô gái này là con gái độc nhất của lão Nghiêm, hai cha con sống nương tựa vào nhau. Hôm đó khi sát thủ tới nhà, đúng lúc nàng ra chợ mua đồ, vì thế thoát được một kiếp. Còn tại sao nàng ấy lại xuất hiện ở đây, một là vì tạ ơn, hai là sau khi cha chết không nơi nương tựa, suýt bị kẻ ác làm nhục, bất đắc dĩ cầu tới chốn này, mong tìm một con đường sống.

“Quý nhân đã cứu cha tôi, lại bắt được hung thủ đã sát hại ông, trả lại xác cha giúp tôi an táng, ơn này không gì đền đáp, nguyện làm trâu làm ngựa, làm nô tỳ báo đáp quý nhân…” Cô gái quay người về hướng Lục Quý Trì, dập đầu hai cái, giọng vẫn khản đặc, nhưng từng chữ gằn rõ ràng, “Chỉ cầu quý nhân không đuổi tôi đi, việc gì tôi cũng biết làm, việc gì cũng có thể làm!”

Nàng dứt lời ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt ngấn lệ sưng đỏ, cùng với gương mặt dù tái nhợt tiều tụy vô cùng nhưng khó giấu được vẻ xinh đẹp.

Dung nhan nhường này, khó trách lại thu hút đám côn đồ lưu manh.

Song có lẽ do đã xem quá nhiều tình tiết cẩu huyết miệng nói làm trâu làm ngựa nhưng thật ra muốn lấy thân báo đáp, Lục Quý Trì không hề muốn giữ nàng ta lại, dù sao thì chàng hay Lạc vương đều đã có người yêu cả rồi.

Chẳng qua nơi này là phủ đệ Lạc vương, ban đầu nàng ta lại cầu Lạc vương, chàng không tiện vượt mặt anh mình, chỉ liếc nhìn y ám chỉ.

Lạc vương tất nhiên cũng không muốn để nàng ta ở lại, vẻ mặt do dự, chợt không biết nghĩ tới điều gì, y hỏi: “Cô vừa nói cô không còn người thân nào khác ư?”

Cô gái ngẩn ra, vội vàng gật đầu: “Mấy năm trước tôi và cha chạy nạn tới chốn này, mẹ và anh chị em khác đều đã chết đói giữa đường.”

Đôi mắt nàng lại lần nữa hoen đỏ, “Nếu không phải hiện giờ hết chốn dung thân, tôi nào dám mặt dày làm phiền tới quý nhân…”

“Vậy trước tiên cô cứ ở lại đây đi.”

Lạc vương nói xong thì gọi người tới dẫn cô nương tên Nghiêm Ngữ này đi sắp xếp.

Khóe miệng Lục Quý Trì giật giật, lên tiếng nhắc nhở: “Anh không sợ nàng ta có âm mưu gì sao?”

“Hả?” Vẻ mặt Lạc vương mờ mịt quay sang chàng, “Âm mưu gì cơ?”

“…”

Cô nương người ta chuyện gì cũng chưa làm, Lục Quý Trì chụp mũ lên nàng thì lại không hay, chẳng qua nhìn thấy dáng vẻ khờ khạo của anh mình, chàng vẫn không yên lòng, bèn bảo Ngụy Nhất Đao dẫn người đi tra xét cẩn thận về cô nương kia.

Kết quả không có vấn đề gì.

Những gì nàng ta nói đều là thật, cũng suýt bị tặc nhân làm vấy bẩn trong sạch, mới có thể đi theo những người Lục Quý Trì phái đi hỗ trợ hạ táng cha nàng cùng trở về biệt viện của Lạc vương.

Lục Quý Trì yên tâm, lại nghe Lạc vương nói muốn giữ nàng ta lại làm nha hoàn cho Gia Cát Tú Tú, cũng đỡ được phần nào những bất tiện trên đường đi, chàng không xét nét thêm nữa.

Gia Cát Tú Tú là một cô gái nhà nông, bên cạnh đương nhiên không có nha hoàn phục vụ sinh hoạt thường ngày, quãng đường về kinh lần này không ngắn, nếu đồng hành chỉ có một mình nàng, e sẽ nhiều khó khăn.

Lạc vương chỉ là một anh chàng cù lần ngày ngày chôn chân nơi đồng ruộng, trong biệt viện có độc một bác gái phục vụ, nhaa hoàn không có mấy ai, có một hai người, thì cũng dắt díu cả nhà đến, rất bất tiện để theo y hồi kinh. Vì thế y đã định mua một nha hoàn mới cho Gia Cát Tú Tú, hiện giờ có Nghiêm Ngữ, đỡ phải ra ngoài mua.

Chuyện được quyết định như vậy, Lục Quý Trì và Lạc vương thương lượng thêm chuyện ngày mai lên đường hồi kinh một lát, rồi hai người trở về phòng ngủ.

Nhưng có lẽ do trăn trở việc sau khi hồi kinh sẽ rước được vợ về nhà, cảm thấy quá phấn khích, chàng lăn lộn trái phải một hồi vẫn không sao vào giấc.

Thêm chuyện huyết linh chi còn chưa có tin tức, Lục Quý Trì chần chừ, từ trên giường ngồi bật dậy, bấm bụng sang coi xem Lạc vương đã ngủ hay chưa, có gì hỏi y luôn về vấn đề này để còn dễ bề sắp xếp — mặc dù cơ hội mỏng manh, nhưng nhân lực đông đảo, hơn nữa vùng Hoài Nam khí hậu ẩm ướt, nhiều kỳ hoa dị thảo, chưa thử thì chàng chưa thể từ bỏ ý định.

Nghĩ như vậy, chàng vội khoác chiếc áo rồi ra khỏi phòng.

Bóng đêm đen kịt, chỉ độc một vầng trăng khuyết treo lửng lơ trên nền trời, tản ra xung quanh một vùng sáng âm u lạnh lẽo. Gió thu hơi se, thốc vào người, khiến cho đầu óc Lục Quý Trì vốn đã chẳng buồn ngủ càng thêm tỉnh táo.

Lạc vương chưa thành thân, Lục Quý Trì không cần kiêng dè điều gì, nên sắp xếp cho chàng ngủ ở viện chính. Phòng ngủ của chàng cách gian nhà chính của y không gần cũng chẳng xa, Lục Quý Trì men dọc theo hành lang dài đi một lúc đã tới.

Đèn nhà chính vẫn sáng, xem ra ông anh hờ của chàng chưa ngủ.

Chỉ là Lục Quý Trì đương định tiến lên, lại nghe cửa phòng mở ra kêu két một tiếng, khiến chàng không khỏi sửng sốt.

“Đêm đã khuya, điện hạ không cần đưa tiễn, xin hãy dừng bước.”

Một người vận trang phục tối màu, đội nón lá từ trong nhà đi ra, ánh sáng mờ ảo từ cửa phản ra, hắt lên người gã, dần lộ ra gương mặt trắng trẻo non choẹt quen thuộc.

Chương Tinh Dương?!

Sao y lại ở đây?!

Lục Quý Trì sững sờ, theo bản năng lẩn mình vào trong vùng bóng tối chỗ khúc cua của hành lang dài.

“Được, vậy cậu về cẩn thận.” Lạc vương tựa hồ rất quen thuộc với Chương Tinh Dương, cười hiền nói tiếp, “Đúng rồi, ngày mai ta phải hồi kinh, nếu sau này có chuyện gì, cậu cứ tới tìm chú Nguyên, chú ấy sẽ giúp cậu.”

“Dạ,” Chương Tinh Dương cũng cười, “May mắn có điện hạ tương trợ, nếu không chuyến này thần đi e không được suôn sẻ như vậy.”

“Gì mà giúp với chả không giúp, chúng ta đều làm việc cho hoàng huynh, vốn là người một nhà, huống chi ta tới nơi này nhiều năm như vậy, không phải vì ngày này sao.” Lạc vương nói xong câu cuối, cảm khái thở dài, “Cậu xử lý rất tốt, không để hoàng huynh thất vọng là được.”

“Thần nhất định sẽ dốc hết sức lực, thay bệ hạ diệt trừ hết thảy những ung nhọt chôn sâu trong Đại Chu ta.”

Chương Tinh Dương vừa đáp vừa vái lạy Lạc vương, sau đó đạp bóng đêm rời đi.

Lạc vương nhìn bóng lưng y gãi đầu, rồi cũng quay trở về phòng.

Để lại một Lục Quý Trì trông ra màn đêm mỗi lúc một sâu thẳm, lặng lẽ quỳ lạy ông anh đại thần đang ở kinh thành xa xôi.

Lúc trước chàng còn cảm thấy Lạc vương đường đường là một vương gia lại chạy tới Hoài Nam xa xôi khai khẩn canh tác đúng là có hơi bất thường, ngặt nỗi từ nhỏ anh chàng đã có hứng thú với nông nghiệp, hơn nữa Hoài Nam quả là vùng đất màu mỡ phì nhiêu, một nơi rất tốt cho việc trồng trọt, vì thế chàng đành gạt qua một bên. Nhưng hiện giờ xem ra, Lạc vương chọn tới Hoài Nam để phát triển, rõ ràng là theo ý của Chiêu Ninh đế.

Mục đích chính, đó là âm thầm quan sát, thu thập tình báo, để ngày sau bắt gọn tất cả những thế lực đứng đằng sau.

Đây là ván cờ đã bày ra ba năm, mà người hạ cờ lúc ấy, là Chiêu Ninh đế mới vừa lên ngôi chưa lâu.

…Thật sự muốn xun xoe tới châm thuốc của đại ca quá.

Còn cả Lạc vương, trông thì ngốc nghếch ngơ ngác, hóa ra lại là đại trí giả ngu, bằng không sao có thể làm việc tình báo mà một giọt nước cũng không lọt, ngay đến cả chàng cũng không phát hiện ra?

Đều không phải những người tầm thường.

Lục Quý Trì thầm tặc lưỡi, xoay người trở về phòng.

Những ngày qua chàng hành động không hề phát hiện có sự tham dự của Lạc vương, Chương Tinh Dương cũng không đi tìm Lạc vương; điều này cho thấy chuyện nạn lụt Lạc vương không biết nhiều, những năm qua điều mà y điều tra, chính là những kẻ phản động đứng đằng sau thao túng.

Mà chuyện này lại chẳng liên quan tới chàng, chàng sẽ không nhúng tay vào.

***

Bỏi vì đêm hôm trước ngủ không ngon giấc, buổi sáng hôm sau khi thức dậy, tinh thần của Lục Quý Trì có phần uể oải.

Lạc vương thấy vậy thì lo lắng, hỏi chàng có phải khó chịu ở đâu hay không.

Trong mắt y ắp đầy sự quan tâm, lòng Lục Quý Trì thấy ấm áp, chàng cười khẽ, ra vẻ hững hờ nhưng thực chất vô cùng khoe khoang mà rằng: “Không có gì bất ổn, chỉ là sắp được về kinh cưới vợ rồi, em vui quá, không ngủ được.”

Anh Lạc vương còn chưa biết ngày tháng năm nào mới rước được vợ về nhà: “…”

Ghen tị quá.

Ghen tị phát khóc.

Lục Quý Trì cười ha hả, vỗ bả vai y nói: “Đối xử với em tốt một chút, đến lúc đó em giúp anh.”

Đôi mắt nai con trong suốt, không hề hòa hợp với tướng mạo của Lạc vương nhất thời sáng bừng: “Chú là em anh, dù chú không giúp, anh vẫn tốt với chú. Nhưng mà hí hí… Nếu Thập nhất có thể giúp anh, thế thì còn gì bằng.”

Sự khờ khạo và chất phác của y không phải giả vờ, cho nên vô cùng dễ bịp người khác, Lục Quý Trì bỗng hiểu tại sao Chiêu Ninh đế lại giao nhiệm vụ đặc thù này cho y. Lại thấy người anh hờ này xoa xoa hai tay tràn trề mong đợi, chàng tặc lưỡi trêu chọc: “Anh thích cô nương người ta đến vậy cơ à?”

Lạc vương mặt than chợt đỏ: “Tú Tú rất tốt…”

“Tốt như thế nào?”

“Cực kỳ cực kỳ tốt.”

“Cực kỳ cực kỳ tốt là tốt đến đâu?”

“Thì là…”

“Khụ khụ, điện hạ,” đột nhiên một giọng nữ vang lên cắt ngang lời Lạc vương, y ngoảnh đầu trông lại, thấy Gia Cát Tú Tú gò má ửng hồng, khoác một bọc đồ nhỏ trên lưng từ ngoài đi vào, “Em tới rồi.”

Dứt lời bèn hành một kiểu lễ chẳng ra đâu vào đâu với hai người.

“Người trong nhà không cần đa lễ.”

Lục Quý Trì cười híp mắt buông một câu, lại khiến hai mắt Gia Cát Tú Tú sáng bừng, bụng thầm thở phào một hơi.

Người trong nhà ư, vậy là vị Tấn vương điện hạ này đã chấp nhận nàng rồi?

Lạc vương cũng rất sung sướng, quan sát em trai một chút lại quan sát người yêu một chút, cười hì hì ngu si không dứt.

…Cảnh này thực sự khiến chàng cay mắt. Lục Quý Trì nhìn không nổi, sực nhớ tới chuyện tối qua, bèn lảng sang chuyện khác: “Phải rồi, chuyện huyết linh chi, phía anh Cửu đã có tin tức gì chưa?”

Nhắc tới vấn đề này, Lạc vương không nhe răng cười nữa: “Chưa có, nhưng mà chú yên tâm, anh đã căn dặn bọn họ tiếp tục tìm kiếm, một khi có tin tức sẽ…”

“Các anh muốn tìm huyết linh chi ư?”

Nghe Gia Cát Tú Tú đột nhiên lên tiếng, Lục Quý Trì thoáng sửng sốt, theo bản năng gật đầu: “Phải.”

“Thế thì hãy qua Bắc Hạ tìm đi, ” Gia Cát Tú Tú chớp mắt nói, “Huyết linh chi chỉ Bắc Hạ mới có, Đại Chu chúng ta không có đâu. Nhưng mà ở Bắc Hạ không gọi là huyết linh chi, mà gọi là nấm lửa.”

Lục Quý Trì giật mình nhìn nàng, vài giây sau mới định thần lại được: “Thật không?!”

“Đương nhiên rồi, ” Gia Cát Tú Tú gật đầu, không hiểu tại sao chàng lại kích động như vây, “Trước kia lúc cha em tới Bắc Hạ tìm giống hoa có gặp một lần, nhưng mà vật này trân quý, rất hiếm gặp, chỉ có nhà giàu mới mua nổi.”

Nhà giàu gì chứ… Có thể giàu bằng Bắc Hạ vương sao!

Lục Quý Trì lúc này đã đứng ngồi không yên, vui mừng hớn hở nói cảm ơn với Gia Cát Tú Tú rồi trở về phòng viết thư cho Vũ Văn Cạnh.

— tôi sắp lấy vợ, mau tới uống rượu mừng! Nhớ mang theo quà tặng, không cần gì khác, chỉ cần ít nấm lửa của nước anh thôi nha!
Tác giả có lời muốn nói:

Vũ Văn Cạnh: …Anh nói xem anh với đám người bình thường không hay liên lạc, đùng một cái kết hôn lại phát thiệp đòi quà có gì khác nhau (ノ `Д ノ)

Lục Quý Trì: Điểm khác nhau là tôi đẹp troai ︿( ̄︶ ̄)︿

Bình luận

Truyện đang đọc