BỔN VƯƠNG MUỐN THANH TỊNH

Lục Quý Trì không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối diện với hắn, vị đại huynh đệ này….. Có lẽ là trời cao phái tới để chọc cho Tấn Vương vui vẻ rồi.

“Thần biết rồi!” Sau khi Ngụy Nhất Đao suy tư cả buổi, bỗng nhiên ngẩng đầu, “Đây là mỹ nhân kế! Y muốn dùng mỹ nhân mê hoặc điện hạ! Khiến điện hạ từ nay về sau trầm mê trong nhu hương, cuối cùng không có tâm tư làm đại sự!”

“…….” Lục Quý Trì không thể chịu đựng được nữa, “Người anh em này, ngươi nghiêm túc đấy à?”

Người anh em? Ngụy Nhất Đao ngẩn người, lại thấy Lục Quý Trì khoé miệng co quắp không ngừng, lập tức liền lo lắng: “Mặt điện hạ bị co giật sao? Có đau không? Có cần truyền thái y không?”

Lục Quý Trì: “……Ừ, không cần, ngươi im lặng đừng nói chuyện là được rồi.”

Đây là đang ghét bỏ hắn ư? Ngụy Nhất Đao cuối cùng cũng kịp phản ứng, cảm thấy tủi thân, nhưng vẫn im lặng ngậm miệng lại, có điều vẻ mặt chốc chốc lại lo lắng xoắn xuýt, chốc chốc lại sát khí lẫm liệt, hiển nhiên trong nội tâm rất không bình tĩnh.

Lục Quý Trì cảm thấy thật mệt mỏi quá, lo lắng cho thuộc hạ thích phá hoại nhưng không có đầu óc, có giá trị vũ lực cao này lại xúc động gây chuyện phiền phức, cố gắng nhịn mong muốn đánh hắn xuống mà phân tích mục đích Chiêu Ninh Đế làm như vậy: “Hoàng huynh đang thăm dò ta. Cho dù ta thích cô nương nào, y cũng sẽ không thật sự cho ta lấy. Trái lại, rất có thể y sẽ giết ta.”

Trong đám quý nữ này không một ai không có xuất thân hiển hách, tùy tiện lấy người nào cũng có thể có được trợ lực lớn. Lại có thánh chỉ quang minh chính đại tứ hôn, không cần phải hao tâm tổn trí, thoạt nhìn đúng là chuyện tốt. Cho dù bên trong cũng mang theo ý thăm dò của Chiêu Ninh Đế…… Dù sao y cũng sẽ không thật sự giết hắn đâu! Cùng lắm thì sẽ lại bị hoài nghi kiêng kị một chút, nhưng cũng có liên quan gì đâu? Trước bắt được cơ hội tốt mới là chuyện quan trọng nhất. — Nếu là Tấn Vương, nhất định lúc này sẽ nghĩ như vậy. Nhưng mà Lục Quý Trì biết rõ, Chiêu Ninh Đế đã không muốn nhịn hắn nữa. Nếu hắn thực sự không kiềm chế được mà dao động, Chiêu Ninh Đế sẽ hạ chỉ tứ hôn, nhưng sau khi tứ hôn, rất có thể Tấn Vương điện hạ sẽ sớm “chết bệnh” gì gì đó. Đương nhiên, nếu như hắn không hề động tâm, Chiêu Ninh Đế cũng sẽ không buông tha hắn, về sau có thể sẽ tiếp tục ra chiêu thăm dò. Nhưng bất kể thế nào, trước mắt, bảo vệ tính mạng chính là chuyện quan trọng nhất. Cho nên hôn sự này, cứ qua loa có lệ là được rồi, không cần quá nghiêm túc.

“Giết ngài?” Ngụy Nhất Đao lập tức hoảng sợ, “Y dám!”

Lục Quý Trì bị hắn chọc cười: “Y là hoàng đế, sao lại không dám?”

Ngụy Nhất Đao nghẹn lời, một hồi lâu sau lại hung tợn đứng lên: “Tiên hạ thủ vi cường, điện hạ, thần phải đi giết y!”

“Đứng lại!” Kéo cái vị đại ca nói là làm này lại, Lục Quý Trì kinh hãi không nhịn được mà nói tục một câu: “Con mẹ nó ngươi ngoan ngoãn ở đây đừng nhúc nhích!”

“….. Nhưng mà y muốn giết ngài!”

Hắn còn dám ngoan cố! Lục Quý Trì tức quá hoá cười. Hắn muốn mắng mẹ kiếp đồ ngu si đần độn… Có thể động não được không, đừng có ngáng chân ông đây. Nhưng thấy sự phẫn nộ và lo lắng trong mắt Ngụy Nhất Đao, lại không thể nào mở miệng.

Thôi thôi, trung thành hiếm có.

Hắn trợn trắng mắt tự mình hạ hoả, một lúc sau thấy bốn bề vắng lặng, mới thấp giọng nói ra tính toán của mình: “Ta không có ý định tạo phản nữa, về sau không được phép bất kính với hoàng huynh.”

Ngụy Nhất Đao lập tức ngơ ngác, đứng ngẩn ra một hồi lâu, sau đó lại nghiêm túc nói: “Thần hiểu rồi, điện hạ yên tâm……”

Biết tiếp thu, lại còn rất nhanh….. Lục Quý Trì cảm thấy được an ủi, vừa định nói thêm vài câu, lại thấy vị đại huynh đệ này nhếch mép, lộ ra nụ cười thần bí như đã biết hết tất thảy: “Lạt mềm buộc chặt, ta hiểu.”

Lục Quý Trì suýt chút nữa sặc chết: “Con mẹ nó ngươi hiểu cái éo!!!”

***

Phí sức cả buổi mới khiến Ngụy Nhất Đao tin mình không nói đùa, cũng không phải lạt mềm buộc chặt, mà là thật sự nghĩ thông, không muốn tạo phản nữa. Lục Quý Trì ỉu xìu, có loại cảm giác cả người bị đào khoét.

Ngụy Nhất Đao thật sự bị kinh sợ, trừng mắt nhìn hắn cả buổi không nói nên lời.

“Điện hạ, người… Có bị làm sao không?” Hồi lâu sau, thanh niên cao lớn hùng tráng mới cẩn thận hỏi. Lại nghĩ sau đêm bị rơi xuống nước ở phủ An Quốc công, điện hạ nhà mình vẫn luôn kỳ quái, Ngụy Nhất Đao ngay lập tức căng thẳng: “Không phải nha hoàn ở phủ An Quốc công kia hạ dược gì đó cho người chứ?”

Lục Quý Trì muốn đánh hắn, đồng thời trong lòng cảm thấy kinh hãi.

Quả nhiên Ngụy Nhất Đao phát hiện ra hắn không bình thường rồi.

May mắn hắn là một kẻ đần.

“Điện hạ?”

“Ta ổn.” Lục Quý Trì hoàn hồn, vờ như không có việc gì nói, “Chỉ là nghĩ thông suốt một việc, lại hoá giải hiểu lầm năm xưa với hoàng huynh, cho nên không muốn giằng co nữa.”

Ngụy Nhất Đao nhăn mày, không biết là tin hay không tin.

Lục Quý Trì đành phải nói lại những gì đã nói với Chiêu Ninh Đế ngày đó.

Ngụy Nhất Đao nghe xong liền sững sờ, một hồi lâu sau mới thở dài: “Thì ra là như vậy, ra đó là lý do đột nhiên điện hạ lại thay đổi tâm tư! Cứ vậy đi, nếu Dung phi nương nương không cho phép người làm như vậy, thì thần cũng sẽ không làm. Trở thành một Vương gia tiêu dao cũng rất tốt!”

Thấy hắn đã nhanh chóng bị lừa, Lục Quý Trì lập tức nhẹ nhõm thở ra: “Cho nên sau này chúng ta……”

“Phải ngoan ngoãn nghe lời cẩu hoàng… À không, bệ hạ, kẹp chặt cái đuôi an phận làm người!”

Lục Quý Trì: “……”

Tuy lý lẽ như vậy là đúng, nhưng sao lời này nghe thế nào cũng không được tự nhiên vậy?

Có điều tốt xấu gì cũng đã giải quyết xong chuyện, hắn hơi co khoé miệng gật gật đầu, không nói gì nữa.

Đúng lúc này thì Tề Ngạn đến.

Nghe nói sau khi hắn tìm được Lạc Đình, đã phái người kéo ra ngoài thành đánh một trận, còn ép buộc hắn thề độc về sau sẽ không đi tìm Tề Hà nữa. Lục Quý Trì lập tức tò mò: “Hắn thật sự sẽ làm được?”

“Không làm được thì đánh tiếp!” Tề Ngạn bắt chéo chân cười gằn, “Cho ăn thêm hai trận nữa, ông đây không tin không đánh cho hắn sợ được!”

Nhớ tới Lạc Đình nhã nhặn gầy yếu kia, thoạt nhìn chính là tiểu thân thể không chịu nổi đòn roi. Khoé miệng Lục Quý Trì co lại: “Đừng nói là đánh tàn phế người ta rồi?”

“Gãy một chân, không chết được.” Tề Ngạn nói xong lại lộ vẻ tiếc nuối: “Tiếc là không thể đánh gãy luôn chân thứ ba của hắn.”

Lục Quý Trì: “…….”

Hung tàn.

Nhưng mà hắn cũng không cảm thông với Lạc Đình, nếu đã dám một chân đạp hai thuyền, thì nên chuẩn bị tốt tinh thần bị lật thuyền. Tề Ngạn chỉ đánh gãy chân của hắn, nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian cũng sẽ lành lại. Còn hắn là làm hại cả cuộc đời của hai cô gái — tuy rằng xem ra Tề Hà kia biết rõ đối phương đã có hôn ước mà vẫn muốn qua lại với hắn thì cũng không phải loại tốt lành gì, nhưng Khương Hằng từ đầu đến cuối vẫn là vô tội.

Nàng không làm gì sai nhưng lại bị vị hôn phu phản bội, lại là trong thời điểm người khắp thiên hạ biết rõ bọn họ sắp thành hôn này nữa…… Ngẫm lại càng thấy đáng thương.

Lục Quý Trì thương cảm mà lắc đầu, lát sau mới nhắc nhở: “Lạc Đình là con trai của phủ Vĩnh Yên Hầu. Tuy trận đánh này là đáng đời hắn, nhưng cha mẹ người ta chưa chắc đã nghĩ như vậy, ngươi……”

“Không sao, cho dù cha mẹ hắn biết thì thế nào? Chẳng lẽ bọn họ dám đánh tới cửa lấy lại công đạo cho hắn?” Không đợi hắn nói xong, Tề Ngạn đã cười nhạo, “Vì cái loại mặt hàng này, cho họ một trăm lá gan họ cũng không dám! Về phần Vĩnh Yên Hầu phu nhân….. Đó là một người hiểu chuyện, tuy rằng xuất thân nhà tướng, tính tình nóng nảy, nhưng luôn biết phân biệt phải trái. Nếu Lạc Đình dám tố cáo với bà, chỉ sợ hắn đã bị lột da trước!”

Lục Quý Trì thấy hắn chắc chắn, bèn gật gật đầu không nói.

“Hiện tại ta chỉ buồn vì Hà Nhi.”

Nhớ tới muội muội luôn miệng Lạc Đình là tình yêu đích thực, Tề Ngạn lập tức cười không nổi, nốc nhanh một ly trà. Lúc này mới vô cùng sốt ruột nói, “Nha đầu chết tiệt kia cũng không biết coi trọng tên khốn họ Lạc ở điểm nào, khuyên như thế nào cũng không nghe! Ngươi cũng biết rồi, nha đầu kia từ nhỏ đã ốm yếu, ta thật sợ cứ giày vò như thế, thân thể của nó…… Thôi không nói nữa, phiền!”

Hiển nhiên là Tề Hà biết người nhà sẽ đau lòng, mới cố ý lăn lộn cho bọn họ xem. Đối với hành vi này, Lục Quý Trì chỉ muốn nói hắn mặc kệ, lăn thì cứ để nàng lăn, cùng lắm thì mời một thái y túc trực ở bên, đợi nàng bất động, không còn sức nữa thì sẽ yên tĩnh thôi.

Nhưng Tề Ngạn lại không nỡ, đây là muội muội duy nhất, muội muội mà hắn đã yêu thương nâng niu từ nhỏ. Muốn hắn tàn nhẫn quyết tâm mặc kệ nàng, thật sự quá khó khăn.

Chuyện này sợ là vẫn chưa xong. Hy vọng vị Khương Ngũ cô nương kia có thể sớm quay đầu, rời xa cái hố trời Lạc Đình kia. Lục Quý Trì âm thầm lắc đầu.

***

Khương Hằng không biết có người đang lo lắng thay nàng. Nàng đang nhìn Lạc Đình, người bị đánh thành đầu heo, cố gắng kìm nén không bật cười.

Người Tề gia ra tay ngoan độc, nhìn cái mặt này, có khác gì bị hủy dung đâu! Còn cái chân kia, ai da, nhìn là đã thấy đau rồi!

Nguyệt Viên sợ hãi mà nhìn nàng, lo nàng lộ ra dấu vết gì — đứng trước mặt người nhà của người ta mà nhìn có vẻ hả hê như thế, đây là muốn kết thân hay kết thù?

Nhưng mà hiển nhiên lo lắng của nàng là dư thừa. Tuy trong lòng cảm thấy hả giận, nhưng thấy Vĩnh Yên Hầu phu nhân đứng một bên kinh nộ ra mặt, Khương Hằng rất nhanh đã điều chỉnh tâm tình, tiến lên một bước cầm tay bà: “An di đừng lo lắng, Lạc ca ca cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì.”

An Thị, Vĩnh Yên Hầu phu nhân là một phụ nhân trung niên tướng mạo chỉ được xưng tụng thanh tú, nhưng một thân khí khái hào hùng sang sảng, thoạt nhìn rất dễ gần. Bà và mẹ đẻ Khương Hằng – Tần thị là khuê trung mật hữu từ nhỏ. Hai người tình cảm sâu đậm, thân như tỷ muội, bởi vậy nên mới định ra việc hôn nhân từ trong bụng mẹ.

Sau khi Tần thị ngoài ý muốn mà ốm chết. Vốn An thị luôn xem Khương Hằng như con gái ruột lại càng yêu thương nàng hơn, thỉnh thoảng phái người đi biên quan ân cần thăm hỏi, hoặc là tặng đồ biểu đạt quan tâm, còn nhìn như nhắc nhở, kỳ thực cảnh cáo thê tử mới của cha nàng Dương thị mấy lần, sợ bà đối xử không tốt với hai tỷ muội. Bởi vậy tuy cách xa ngàn dặm, cơ hội gặp mặt nhau không nhiều lắm, nhưng Khương Hằng luôn cảm kích vị An di này, vẫn hay thư từ qua lại với bà, vô cùng thân thiết.

“Ừm…..” Vĩnh Yên Hầu phu nhân hoàn hồn, thở dài, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, “Chắc con cũng bị doạ rồi?”

Hết chương 11.

Bình luận

Truyện đang đọc