BỔN VƯƠNG MUỐN THANH TỊNH

Nụ cười trên mặt Khương Hằng đột nhiên biến đổi.

Trước mặt nàng mà dám gài bẫy nàng, biểu ca chết tiệt muốn đi đầu thai rồi à.

Nàng còn chưa kịp lên tiếng, Lục Quý Trì đã bừng bừng hứng khởi trả lời: “Ta cũng đang muốn nói chuyện này cho hai người đây! Hôm trước hoàng huynh nêu ra vài cái tên không tệ, mấy hôm nay ta cũng đi thăm dò một phen, phát hiện trong số đó có hai người nổi bật hơn hẳn!”

Khương Hằng: “…”

Nếu không phải đã quen cao ngạo lạnh lùng, Tần đại tướng quân thật sự muốn cười phá lên.

Biểu muội xấu xa nhà hắn trong lòng đã có tính toán, nay lại gặp cảnh người trong lòng muốn đẩy bản thân cho người khác, chắc phải buồn lắm nhỉ?

Khóe miệng hắn nhếch lên một đường cong hiếm thấy, hắn vô cùng hứng thú hỏi tiếp: “Hai người đó là?”

“Một người là thế tử phủ Thành Ý bá, Lâm Sanh; một người là nhị công tử nhà Chương các lão, Chương Tinh Dương,” Lục Quý Trì đáp, “Hai người này, một người hai mươi, một người mười tám, không có thông phòng hay tiểu thiếp, trong nhà lại có quy tắc: sau bốn mươi tuổi nếu không có con trai mới được nạp thiếp, khá đáng tin. Đương gia nhà đó, cũng là bậc trưởng bối của hai người họ, ta đã phái người đi điều tra rồi, đều là người thấu tình đạt lý, tính tình nhân hậu, không khó sống chung. Còn các tiểu thư hai nhà cũng vô cùng ngoan ngoãn, nếu cô gả qua đó hẳn sẽ không xảy ra xích mích gì…”

Chàng miêu tả tường tận, rõ ràng là đã thăm dò kĩ lưỡng, Tần Tranh híp mắt, liếc nhìn sang biểu muội nhà mình nãy giờ chỉ cười mà không lên tiếng, trong lòng càng thêm thích thú: “Vậy điện hạ cảm thấy trong hai người họ, ai thích hợp với biểu muội ta hơn?”

“Anh đợi ta phân tích hết đã,” Lục Quý Trì xua xua tay, nhìn về phía Khương Hằng tiếp tục, “Nói về Lâm Sanh trước đi, cha mẹ hắn vẫn còn khỏe mạnh, nếu cô chọn hắn, gả qua đó sẽ phải phụng dưỡng mẹ chồng. Dù mẹ hắn đối nhân xử thế khá ổn, nhưng trên có trưởng bối, cuộc sống hàng ngày sẽ hơi mệt; Chương Tinh Dương thì khác, mẹ hắn mất sớm, cha hắn cũng không tái giá, cô gả qua đó thì thoải mái hơn nhiều. Nhưng Lâm Sanh lại có điểm hơn Chương Tinh Dương — thứ nhất, hắn là thế tử Thành Ý bá, tương lai sẽ kế thừa tước vị của cha, nếu cô lấy hắn, mai sau sẽ thành phu nhân bá tước; còn Chương Tinh Dương chỉ là lão nhị trong nhà, tiền đồ sau này còn phải cần hắn tự mình dùng bản lĩnh giành lấy, không thể có sẵn vị thế tốt cho cô. Thứ hai, vẻ ngoài của Lâm Sanh đẹp hơn Chương Tinh Dương, mặc dù Chương Tinh Dương cũng gọi là anh tuấn hơn người thường rồi, nhưng Lâm Sanh lại đứng đầu trong tứ đại mỹ nam của kinh thành, điều này không thể bì….”

“Cho nên điện hạ cảm thấy, thế tử phủ Thành Ý bá hợp với thần nữ hơn?” Nghe đến đây, Khương Hằng hơi khép mi, mỉm cười.

Nàng không lên tiếng thì Tần Tranh còn thấy bình thường, nàng vừa mở miệng, lại còn trưng ra điệu cười này, khiến chàng thanh niên bỗng chốc mất hết hứng thú xem kịch hay.

Kinh nghiệm xương máu trong quá khứ cho hắn biết, lúc mà biểu muội đen tối nhà mình cười như vậy, nhất định phải trốn càng xa càng tốt.

Nhưng mà hắn còn chưa kịp đứng dậy, Lục Quý Trì đã đáp lời: “Nhìn tổng thể thì có vẻ Lâm Sanh ăn đứt, nhưng Chương Tinh Dương cũng không tệ, tuổi trẻ đã đậu Trạng nguyên, tiền đồ xán lạn; quan hệ bạn bè rộng rãi, tính cách hắn có vẻ sẽ hiền lành và thoải mái hơn Lâm Sanh cao ngạo lạnh lùng kia….. Nhưng chỉ nói suông như vậy cũng vô ích, hay ngày mai ta đưa cô đi nhìn một chút! Thời buổi này có không ít kẻ mặt người dạ thú, gã Mạnh Xuân Lâm chẳng phải là minh chứng rõ nhất sao; cho nên ta lên ý tưởng thăm dò bọn họ, muốn xem xem, nhân phẩm của họ là thật hay là được người ngoài thổi phồng, đến lúc đó cô ở bên cạnh chứng kiến, chính mắt nhìn thấy, trong lòng sẽ dễ ra quyết định hơn!”

Tần Tranh: “…”

Không chỉ nghe ngóng tỉ mỉ, còn chuẩn bị khảo sát thực tế, thái độ này quả là vô cùng nghiêm túc, vô cùng có trách nhiệm, không biết sau này khi hắn hồi tưởng lại thì sẽ có tâm trạng gì nhỉ — đúng vậy, Tần tướng quân cảm thấy tên Tấn vương ngu ngốc này không thể nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay biểu muội nhà mình.

Còn về phần Khương Hằng…

Sau một thoáng cố gắng bình tĩnh, kiềm chế kích động muốn đánh cho người đối diện bất tỉnh rồi xách về phòng, thiếu nữ chăm chú nhìn chàng thiếu niên đang nóng lòng muốn thử, mỉm cười: “Nếu đã vậy, chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay chúng ta hành động luôn?”

Thấy nàng vội vã như vậy, Lục Quý Trì hơi sửng sốt, vài giây sau mới gật đầu đáp: “Được! Ta sẽ phái người an bài ngay!”

“Được.” Khương Hằng nở một nụ cười không rõ ý tứ, mặt mày thả lỏng, xinh đẹp dịu dàng.

Tần Tranh liếc mắt nhìn nàng, lại quay sang nhìn Lục Quý Trì, trong thoáng chốc, hai mắt lạnh lùng của hắn đã đan xen thêm sự đồng tình và cả hứng thú muốn hóng kịch hay.

***

Ba người trò chuyện mấy câu, rồi Lục Quý Trì tiếp tục bị Tần Tranh xách đi tập luyện.

Khương Hằng nhìn theo bóng lưng đổ mồ hôi như tắm của chàng, chậm rãi uống một ngụm trà.

Càng nhìn càng thấy anh tuấn, quả nhiên là người tình trong mắt hóa Tây Thi.

Đúng lúc đó, Tần phu nhân vì không kìm được lòng hóng chuyện mà rón rén quay lại. Khương Hằng tinh mắt, đã nhìn ra làn váy của bà lấp ló sau bụi hoa.

Nhớ tới hành động vừa mới đi tìm đường chết của biểu ca, nàng hơi chớp mắt, đặt ly trà xuống, tựa như đang tán gẫu mà hỏi gã nô tài thân cận của Tần Tranh bên cạnh: “Nghe nói gần đây biểu ca thường xuyên đi Bách Vị các mua bánh ngọt à?”

Bánh…. Thiếu gia nhà hắn ghét nhất là đồ ngọt, đi Bách Vị các mua bánh ngọt hồi nào?

Gã nô tài mặt mày méo mó nhìn nàng, đang định đáp thì đã thấy phu nhân nhà mình vẻ mặt khiếp sợ, vọt ra từ bụi hoa cách đó không xa: “Bánh ngọt gì? A Tranh trước giờ không thích đồ ngọt, nó mua cho ai ăn? Chẳng lẽ…chẳng lẽ nó có người trong lòng?!”

Gã nô tài: “…”

“Mợ?” Khương Hằng vẻ mặt vô tội nhìn bà, “Con cũng không biết biểu ca mua bánh ngọt cho ai, chỉ là vài lần thấy bóng dáng huynh ấy ở Bách Vị các thôi.”

Hai mắt Tần phu nhân sáng ngời, đăm đăm nhìn về phía gã nô tài: “Ngươi có biết không?”

Gã nô tài: “…Tiểu nhân không biết.”

Tần phu nhân mềm yếu nghiêm mặt: “Ta không tin, ngươi mau nói cho ta, nếu không ta tức giận đấy.”

Gã nô tài: “…”

Hắn chỉ biết thế thôi mà.

Lại ngó sang thiếu gia nhà mình không hề hay biết chuyện gì, vẫn đang luyện kiếm ở đằng xa, gã nô tài miệng méo xệch.

Còn luyện kiếm cái gì nữa!

Lửa cháy tới chân rồi thiếu gia ơi!

***

Nhận ra không thể hỏi được gì từ gã nô tài bé nhỏ, Tần phu nhân trực tiếp đi tìm thằng con hỏi cho ra nhẽ.

Tần Tranh đột ngột bị mẹ ruột xen ngang rồi tra hỏi: “…”

Nha đầu chết tiệt! Lại vu oan cho hắn!

“Mẹ! Con không đến Bách Vị các thật mà, A Hằng nhìn nhầm rồi…”

“Con qua mặt ai đó! A Hằng thông minh cơ trí như vậy, đến biểu ca nhà mình mà cũng nhìn nhầm à! Con nhanh chóng khai báo thành thật cho mẹ, nếu không ta sẽ nói cho… Khoan đã! Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng vốn là chuyện bình thường, nhưng con lại sống chết không chịu nói thẳng, chẳng lẽ thân phận của đối phương có vấn đề?!”

Nhìn mẹ ruột mình càng nói càng hồ đồ, mạch suy diễn của bà rõ ràng đã không thể bắt kịp, Tần Tranh: “…”

Nhanh chóng giải thích rõ ràng với mẹ ta ngay! Nếu không, ta sẽ cho tên Tấn vương kia tập luyện đến chết!

Liếc thấy biểu ca nghiêm mặt, trừng mắt nhìn mình, Khương Hằng chớp mắt, dùng khẩu hình đáp lại: “Nếu huynh dám bắt nạt chàng, ta sẽ nói với mợ, không những huynh có người trong lòng, người đó còn là nam tử.”

Tần Tranh: “!!!”

Nha đầu đáng ghét này sao không đi chết đi!

Khương Hằng cười tít mắt, cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Đúng lúc đó, đột nhiên một nha hoàn vội vã chạy tới, bẩm là lão thái thái bị bệnh, mời nàng về chăm sóc ngay.

Khương Hằng cau mày.

Bị bệnh? Sáng nay lúc cùng mọi người đến thỉnh an, bà ta còn khỏe mạnh vô biên, còn chỉ chó mắng mèo với nàng nữa, sao mới chốc lát mà đã bệnh rồi?

Nàng đặt tách trà trong tay xuống, cười dịu dàng: “Ta đã biết, ta sẽ trở về ngay.”

Dứt lời, nàng đứng dậy cáo từ với Tần phu nhân, rồi đi về phía Lục Quý Trì cách đó không xa, nói lời chào tạm biệt với chàng.

Lục Quý Trì đang nằm dài trên đất tập chống đẩy, nghe nàng nói, vừa hít đất vừa nghiêng đầu nhìn, thở hổn hà hổn hển đáp: “Được, cô cứ đi trước đi, lát nữa…lát nữa sắp xếp xong xuôi, ta sẽ phái người đi…đi gọi cô…”

Hôm nay trời rất nóng, sau một lúc tập luyện, trán chàng đã đẫm mồ hôi. Hàng mi dài của Khương Hằng hơi chớp, nàng tự nhiên ngồi xổm xuống gần sát bên chàng, đưa tay áo lau lớp mồ hôi trên trán giúp chàng.

Một mùi thơm thanh nhã vẩn vương qua chóp mũi, hai cánh tay Lục Quý Trì tức thì mềm nhũn, suýt chút nữa đập đầu xuống đất.

“Điện hạ đừng để mệt quá, ta đi trước.”

Khương Hằng nói xong thì cười tươi đứng dậy, động tác tựa nước chảy mây trôi, tự nhiên phóng khoáng.

Để lại Lục Quý Trì ngây ngô trong giây lát, chàng nhìn chằm chằm vào cánh tay mềm yếu của mình, chẹp một tiếng.

Chống đẩy được hơn một trăm năm mươi cái đã không trụ được, lúc nào mới có thể giống Ngụy Nhất Đao, một hơi chống đẩy năm trăm cái cũng không thấy mệt mỏi đây!

***

“Tiên nữ tỷ tỷ đã về rồi!”

Vừa bước qua cửa nhà đã bị một nhóc tỳ mập mạp, tròn lẳn, lăn vào lòng, Khương Hằng cúi đầu mỉm cười, nhéo cái má phúng phính của cu cậu: “Đúng thế, A Hòa công tử ra đây để đón tiếp ta sao?”

Nhóc tỳ mập mạp chừng sáu, bảy tuổi, mắt tít lại, lộ ra lúm đồng tiền, bởi vì hơi mập nên tướng mạo không quá xuất sắc, nhưng hai tròng mắt đen láy, giảo hoạt, vô cùng hoạt bát, nhìn rất nhanh nhẹn đáng yêu.

Đây chính là con trai của Dương thị, là em trai cùng cha khác mẹ với Khương Hằng và Khương Từ.

“Đón tỷ là phụ, tới báo tin cho tỷ là chính!” Nhóc tì mập mạp giọng thần bí, ngoắc ngoắc ngón trỏ béo múp của cu cậu, ý bảo Khương Hằng cúi người xuống.

Khương Hằng rất thích dáng vẻ đáng yêu, hoạt bát, lanh lợi của cậu nhóc, đây chính là hình ảnh mà Khương Từ yếu ớt không thể có được. Nhìn cậu nhóc, nàng sẽ có cảm giác thỏa mãn ‘Nếu thân thể A Từ cũng khỏe mạnh, nhất định lúc bé cũng sẽ giống thế này’, tiếc nuối trong lòng sẽ vơi bớt đi.

“Ồ, không biết A Hòa công tử nhà ta phát hiện ra bí mật gì nào?” Nàng cúi người xuống, nghiêng người ghé lỗ tai về phía cậu nhóc.
Tác giả có lời muốn nói:

Tần Tranh: Cười nhìn tên Tấn vương chết tiệt đi tìm đường chết.

Hằng muội: Trước tiên, hãy lo cho bản thân huynh đi

Bình luận

Truyện đang đọc