BỔN VƯƠNG MUỐN THANH TỊNH

Thái y tới kịp thời, tình hình của Khương Từ nhanh chóng chuyển biến tốt.

Khương Hằng thở nhẹ ra một hơi, đích thân tiễn hai vị thái y ra cửa; sau đó nàng trở lại ngồi bên mép giường, chậm rãi hỏi: “Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Hôm nay đẹp trời, thiếu gia có hứng muốn đi dạo hoa viên, nô tỳ liền đi theo thiếu gia. Không nghĩ tới tam tiểu thư và tứ tiểu thư cũng đang ở đó thả diều, thiếu gia không chú ý, không cẩn thận giẫm phải dây diều của tứ tiểu thư. Diều của tứ tiểu thư không thể bay tiếp, tam tiểu thư châm chọc nàng ấy một câu, nàng ấy liền giận, còn nói con ma ốm như thiếu gia tốt nhất đừng nên ra khỏi cửa…” Người trả lời là một nha hoàn khoác áo ngoài màu xanh, má phải sưng lên, “Thiếu gia đầu tiên nói xin lỗi, nhưng hình như nàng ấy không nghe thấy, còn khăng khăng bắt thiếu gia phải thả diều cho nàng…Thiếu gia trước giờ thân thể yếu ớt, đi dạo thôi cũng đã mất sức, nào có thể chạy nhảy? Nô tỳ thay thiếu gia giải thích vài lời, tứ tiểu thư lại nói nô tỳ bất kính phạm thượng, sai người vả miệng nô tỳ. Thiếu gia thấy nàng ấy vô lối, không nhịn được tranh chấp đôi ba câu, sau đó…”

“Sau đó nàng ta ra tay với A Từ à?”

“Dạ, tứ tiểu thư đẩy thiếu gia một cái, thiếu gia suýt chút nữa thì ngã xuống hồ sen, sau đó thì phát bệnh…” Nha hoàn vừa thưa chuyện vừa khóc, “là do nô tỳ không chăm sóc tốt cho thiếu gia, xin tiểu thư hãy trách phạt.”

Khương Hằng im lặng, hồi lâu sau nàng lắc đầu: “Không liên quan tới em, em lui xuống bôi thuốc đi.”

Giọng nàng vẫn mềm mỏng, nhưng Nguyệt Viên hiểu tính nàng thì không khỏi rùng mình. Cô nàng bắt đầu xắn tay áo, lộ ra bắp tay to khỏe vững chắc: “Đúng là ức hiếp người quá đáng, để em đi tẩn cho cô ả một trận, trả thù cho thiếu gia nhà chúng ta!”

Khương Hằng định nói gì; nhưng thấy thiếu niên trên giường chớp chớp mi từ từ mở mắt, nàng lập tức quay sang, vội vàng đưa tay lên sờ trán cậu: “Đệ tỉnh rồi à? Đệ thấy sao rồi? Còn thấy khó chịu ở đâu nữa không?”

“Không…” Thiếu niên khoảng chừng mười một mười hai tuổi, mặt mũi tinh xảo, ngũ quan tuấn tú, tuổi nhỏ nhưng đã lộ ra phong thái. Chỉ tiếc bị bệnh tim bẩm sinh, quanh năm làm bạn với chiếc giường, thoạt nhìn hết sức ốm yếu, tái nhợt. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của tỷ tỷ, cậu khẽ mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền bên má, “Đệ chỉ thấy hơi đói.”

Thấy cậu mặc dù yếu ớt, nhưng cũng không còn gì đáng ngại, Khương Hẳng thả lỏng, cả người cũng bớt căng thẳng.

“Đã kêu người đi nấu cháo rồi.”

Tỷ tỷ nói xong cứ nhìn mình chằm chằm không lên tiếng, Khương Từ chớp chớp mắt, nở nụ cười ngây thơ đáng yêu: “Cổ họng đệ khô cả rồi, cho đệ xin chút nước đi.”

Khương Hằng nghiêng đầu, ý bảo Nguyệt Viên tới giúp cậu, thiếu niên đã vội vàng giơ bàn tay gầy guộc níu lấy tay áo nàng: “Đệ muốn tỷ giúp.”

Giọng cậu nhỏ nhẹ, còn mang chút trẻ con, đôi mắt phượng vừa đen vừa sáng, giống như một hồ nước trong, khiến người đối diện cảm thấy thật yếu đuối.

Khương Hằng nhìn cậu, nhận lấy ly trà từ tay Nguyệt Viên, thành thạo đỡ người cậu rồi giúp cậu uống hai ngụm trà.

Cậu chàng nở nụ cười hài lòng.

Khương Hằng đặt ly trà xuống: “Giờ thì đệ nói đi, chuyện là làm sao?”

Câu hỏi không đầu không đuôi, Khương Từ chớp mắt, mở miệng giả ngu.

“Nói thật đi, nếu không hai tháng tới đệ đừng hòng ăn đồ ngọt.”

“Đừng!” Khương Từ trợn tròn mắt, nụ cười ngây thơ vô tội trên mặt chẳng duy trì thêm được.

Đệ đệ nàng trời sinh thông minh, nhìn một lần là có thể nhớ, bề ngoài gầy yếu hơn bình thường lại khiến người khác càng thêm thương cảm, cũng chỉ có lúc này, mới lộ ra dáng vẻ trẻ con nên có. Khương Hằng rũ mắt che giấu ý cười nơi đáy mắt, lạnh giọng: “Vậy thì hãy nhanh nhanh khai báo, đang yên đang lành sao lại đi trêu chọc tứ tỷ tỷ.”

Khương Từ mặt oan ức: “Đệ nào có trêu tỷ ấy, là tỷ ấy…”

“Đệ do ta nuôi lớn, đệ thấy có thể qua được mắt ta à?”

Khương Từ ngập ngừng.

Khương Hằng liếc nhìn cậu: “Vì hôm trước ở Văn Uyên các, tỷ ấy làm khó tỷ có đúng không?”

Khương Từ im lặng chốc lát rồi hơi rũ hàng mi dài: “Tỷ ấy trước mặt mọi người gài bẫy tỷ, làm tỷ suýt thì đắc tội với Minh Vinh quận chúa, thì đương nhiên đệ cũng có thể gài bẫy tỷ ta, để tỷ ta mất đi một mối nhân duyên tốt.”

Nghĩ tới chuyện tỷ tỷ chưa bao giờ đắc tội nàng ta, nhưng Khương Viện cứ cố tình làm khó, đôi mắt xinh đẹp của Khương Từ hiện lên vài phần lạnh lùng chẳng hề hợp với khuôn mặt ngây thơ, “Đệ biết tỷ thông minh, sẽ không bị chút kế vặt của nàng ta ảnh hưởng, nhưng đệ nhìn nàng ta cứ nhảy nhót trước mặt tỷ đệ ghét lắm, tỷ cũng không vui vẻ gì.”

Khương Hằng cảm động lắm, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nhìn cậu chàng: “Cho nên hôm nay đệ đặc biệt đi chỉnh nàng ta à?”

Khương Từ chớp mắt: “Vâng.”

“Đệ vừa nói ‘làm nàng ta mất một mối nhân duyên tốt’ là sao?

“Hôm qua lúc A Hòa tới thăm đệ, vô ý nhắc tới chuyện hôm nay Quảng An bá phu nhân tới phủ bái phỏng. Phủ Quảng An bá với phủ chúng ta vốn không thân thiết, đệ nhất thời tò mò hỏi thêm đôi câu, mới biết hóa ra Quảng An bá phu nhân gần đây có ý muốn tìm con dâu cho nhị công tử nhà bà ấy. Trong phủ chúng ta chưa đính hôn, chỉ có tứ tỷ tỷ và lục tỷ tỷ, lục tỷ tỷ là thứ nử, sợ là không xứng với nhị công tử nhà người ta, cho nên… Đệ nghe nói nhị công tử kia tài đức vẹn toàn, phong tư xuất chúng, sao đệ có thể để một người ưu tú như vậy bị tứ tỷ tỷ phá hư chứ?”

Khương Từ lắc lắc đầu, mặt vô tội, “Tỷ tỷ, đệ để cho Quảng An bá phu nhân nhìn rõ bộ mặt thật của tứ tỷ tỷ, đây cũng là làm việc tốt, nếu không cưới một tứ cô nương bụng dạ xấu xa, cay nghiệt ác độc như vậy làm vợ, cả đời của nhị công tử kia chẳng phải sẽ sống trong nước sôi lửa bỏng sao?”

Mặt cu cậu sao mà chân thành, y như là lo cho tương lai của vị nhị công tử kia thật. Khương Hằng cạn lời, giơ tay lên bẹo cái má chẳng có tí thịt nào của cậu: “Đệ cứ lo cho sức khỏe của mình trước đi đã. Đệ có biết vừa rồi nguy hiểm như thế nào không, hả?”

Khương Từ bị bệnh tim khá nặng, từ nhỏ không thể chạy nhảy, càng không thể bị kinh hãi. Có thái y từng kết luận cậu không sống nổi qua mười năm, Khương Hằng không tin, tốn không biết bao nhiêu công sức để điều dưỡng thân thể cho em trai mình.

Khương Từ biết tỷ tỷ vất vả, nên luôn hiểu chuyện, chưa bao giờ đòi đi chơi hay làm gì để tỷ tỷ phải lo lắng, hôm nay quả thật không nhịn được mới ra tay. Ra tay trước, kể ra cũng tính toán hoàn hảo lắm, không nghĩ tới Khương Viện như lên cơn thần kinh, trực tiếp động thủ với cậu….

Nàng ta còn lớn hơn cậu mấy tuổi lận!

Sức khỏe cũng tốt hơn cậu!

Thật là không biết xấu hổ.

Khương Từ bĩu môi, chợt thấy đôi mắt vẫn còn đang hoảng hồn của Khương Hằng, nhất thời sửng sốt.

“Xin lỗi tỷ tỷ, để cho tỷ lo lắng rồi,” cậu áy náy cúi đầu, “Lần sau đệ sẽ chú ý…”

Khương Hằng nhìn cậu lạnh nhạt: “Khong có lần sau.”

Khương Từ ngẩn người, mặt hơi tái đi: “Tỷ tức giận ư? Đệ…”

“Ta không tức giận, nhưng A Từ à, ta hy vọng từ nay về sau đệ sẽ không nhúng tay vào những chuyện như thế này nữa.” Ánh mắt Khương Hằng nghiêm túc, nàng bày tỏ thẳng thắn lòng mình, “Đệ phải nhớ cho kỹ, dù bệnh tật có vây lấy thân thể đệ ở nơi nhỏ nhoi này, nhưng thân là một trang nam tử, đệ phải dõi con mắt về phía bầu trời cao rộng, hướng chí mình tới những miên đất xa xôi, chứ không phải giống như nữ tử cả đời chỉ đấu đá trong hậu trạch này, đem tâm tư đặt vào những chuyện nhỏ con, vặt vãnh và tầm thường. Ta biết đệ muốn bảo vệ người chị này, ta vui vì đệ có lòng như vậy, nhưng trả thù nhất thời thì không có ý nghĩa gì cả, trên đời này có quá nhiều người như vậy, không có tứ tỷ, sẽ có những người khác không thích ta, muốn bắt nạt ta, đệ có thể lần lượt trả thù những người đó giống như hôm nay hay không?”

Khương Từ đột nhiên ngẩng đầu, muốn nói gì nhưng lại ngập ngừng im bặt.

“Đệ đệ của ta dù thân thể yếu ớt, nhưng bình sinh khôn khéo, thông minh hơn người, sẽ là người tài ngang trời dọc đất*, ta tin tương lai có một ngày, đệ có thể dựa vào năng lực của mình làm cho người người trong thiên hạ dù không thích ta, cũng không thể chạy tới gây sự với ta. Còn chuyện trước mắt…” Khương Hằng cười rộ lên, gương mặt bình thản lộ ra sự xinh đẹp ngạo nghễ hiếm thấy, “Yên tâm đi, đừng nói là một tứ tỷ tỷ, tất cả nữ quyến của cái phủ này cộng lại cũng không chơi được bản cô nương đâu.”

(Nguyên văn: kinh thiên vĩ địa 经天纬地)

Sương mù dày đặc nơi đáy mắt như bị gió mát làm tan đi, thiếu niên tuấn tú ngẩng đầu, khóe mắt đo đỏ, ánh mắt trong trẻo hơn.

“Đệ hiểu…” Cậu trịnh trọng gật đầu một cái, “Tỷ à, đệ hiểu rồi!”

***

Sau khi ăn một chút cháo thì Khương Từ đi ngủ.

Khương Hằng căn dặn đám nha hoàn chăm sóc thiếu gia cho thật tốt, rồi cùng Nguyệt Viên trở về phòng mình.

“Hại thiếu gia phát bệnh, nguy hiểm tới tính mạng, thế mà làm như không có chuyện gì xảy ra, đến bây giờ ngay cả một bóng người tới hỏi thăm cũng không có, tiểu thư, phòng bốn thật không để chúng ta vào trong mắt!”

Khương Hằng nhướn mày bình thản: “Nào chỉ có mỗi phòng bốn.”

Những phòng khác và vị lão thái thái kia ngay đến một câu hỏi thăm cũng không có, ai nấy đều giả câm giả điếc.

Nguyệt Viên tức giận mặt như phồng lên: “Nếu không có lão gia chúng ta ở biên quan ngày đêm liều mạng, phủ Vinh quốc công này sa sút đến mức độ nào còn không biết chừng, đâu có rạng rỡ nở mày nở mặt như hôm nay! Những người trong phủ này, hưởng thụ vinh quang do lão gia mang tới, nhưng lại đối đãi không ra gì với tiểu thư và thiếu gia như vậy! Thật là vô liêm sỉ!”

“Được rồi, họ không đáng để em tức giận thế đâu.”

“Nhưng chuyện hôm nay cứ như vậy là xong sao tiểu thư!”

“Động đến A Từ mà chỉ như vậy mà xong?” Khương Hằng cười, “Hão huyền.”

Nàng không để ý tới sự lạnh nhạt và khinh thường của đám người này, nhưng A Từ, đứa em trai bé bỏng của nàng, ai dám động vào, kẻ đó phải trả một cái giá đắt.

“Vậy chúng ta làm gì đây?” Khương Viện vừa ngáng chân bắt nạt tiểu thư nhà nàng vừa hay đi nịnh hót lấy lòng lão thái thái, Nguyệt Viên đã sớm muốn cho cô ả một trận, nghe được lời này, cả người thấy hưng phấn hẳn lên.

“Làm gì à…” Khương Hằng hơi híp mắt, giọng lạnh lẽo, “Đương nhiên là gậy ông đập lưng ông rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc