BỔN VƯƠNG MUỐN THANH TỊNH

“Nào có được làm anh hùng cứu mỹ nhân, lúc đệ tới nơi, Khương Hằng đã xử lý mọi chuyện đâu vào đấy, còn đệ thì…”

“Con làm sao?” Người lên tiếng là Phương Trân Châu, gần đây bà chỉ mải chơi đùa cùng đứa cháu trai bé nhỏ mềm mại, không quản chuyện bên ngoài, nên không rõ chuyện gì xảy ra; nghe chàng nói vậy, bà không khỏi tò mò nhìn sang, “Còn anh hùng cứu mỹ nhân…. Hôm qua con đã làm gì à?”

Lục Quý Trì nhanh chóng liếc sang Chiêu Ninh đế vẫn đang cười ấm áp, rồi kể lại tỉ mỉ đầu đuôi sự việc một lần nữa, đến cuối cùng, mặt chàng còn cau có, than: “Hai người không biết gã kia ghê thế nào đâu, cái miệng thì nhào tới hôn mặt con, giọng thì ỏn ẻn kêu ‘mỹ nhân ơi mỹ nhân à’, ôi, kinh tởm quá! Giờ nghĩ lại con vẫn còn thấy buồn nôn!”

Lời này quả thực có tính tượng hình, nhưng chân tướng quá đáng kinh và đáng giận khiến Phương Trân Châu hoàn hồn: “Cho nên đáng nhẽ là con đi cứu người ta…. Cuối cùng lại để cô nương người ta cứu con à?”

Bà tuy nói chưa rõ ràng, nhưng ánh nhìn lại mang chút khinh bỉ, Lục Quý Trì miệng méo xệch: “….Chỉ là ngoài ý muốn thôi mà!”

“May là cô nương người ta đủ thông minh, kịp thời phát hiện ra điểm bất thường mà tránh được một cạm bẫy, bằng không…” Phương Trân Châu nghĩ lại vẫn thấy sợ, bà lắc đầu, im lặng trong chốc lát, rồi giọng đầy chán ghét nói tiếp, “Trước đây ai gia từng gặp Lạc Đình và tam nha đầu phủ An quốc công mấy lần, trong ấn tượng cũng là người điềm đạm, nho nhã và khôn ngoan, không nghĩ chúng có thể làm ra chuyện thất đức, ác độc như vậy; đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!”

“Đúng thế,” Lục Quý Trì bình tĩnh lại, “Nếu không phải chính mắt con nhìn thấy, con cũng không tin được trên đời lại có người như vậy! May mắn là Khương Hằng đối với gã họ Lạc kia tình cảm không sâu đậm, nếu đổi lại người khác, chắc là đau lòng đến chết luôn.”

Vẻ mặt chàng chứa đầy sự căm phẫn, khiến cho Chiêu Ninh đế đứng đối diện không khỏi nheo mắt lại, rồi y cười rộ lên, không rõ vui giận: “Chuyện này quả thật làm người người giận dữ, thật may kẻ xấu không đạt được mục đích, Khương tiểu thư cũng không chịu thương tổn. Nhưng mà…không phải A Trì trước giờ đều không thích tiếp xúc với nữ tử sao, nay lại đặc biệt quan tâm tới vị Khương tiểu thư này thế?”

Y vừa dứt lời, Phương Trân Châu cũng phát hiện ra, tự nhiên quên hết bực bội, hai mắt sáng lên liếc sang chàng: “Chẳng lẽ con…”

“Nàng ấy không giống những nữ tử khác,” Dưới sự chiếu tướng của cả mẹ ruột và ông anh hờ, thiếu niên đã sớm có chuẩn bị, chàng thản nhiên đáp, “Con coi nàng ấy như huynh đệ.”

Phương Trân Châu: “…”

Chiêu Ninh đế: “…”

Một tiểu nương tử xinh đẹp như hoa, yêu kiều thùy mị như vậy, hắn lại nói hắn coi người ta như huynh đệ.

Mắt bị lé rồi hay sao?!

“Có vài lần nàng ấy tình cờ giúp đỡ con, còn từng cứu cửu nha đầu, con nhớ ơn của nàng, cho nên mới chạy đi cứu nàng. Ngoài ra, nàng ấy nhìn bề ngoài yếu đuối, nhưng tính cách rất sảng khoái, rất đàn ông, không hay làm bộ làm tịch, không kiểu cách, không phiền phức như nhiều nữ tử khác, con trông rất thuận mắt.”

Trông thuận mắt, tiếp theo chẳng phải là động lòng, rồi đến ái mộ, rồi có ý rước người ta về làm nương tử hay sao?

Huynh đệ cái khỉ gió gì?!

Phương Trân Châu câm nín nhìn thằng con trai, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Con trai bà sinh ra bà hiểu, cái bộ dạng này của Lục Quý Trì, bà liếc mắt là hiểu ngay: Nó thực sự nghĩ như vậy, chứ không hề mập mờ hay giả dối.

Chiêu Ninh đế không ngờ đệ đệ hung hăng lại có câu trả lời kì cục như vậy, y nhìn chàng chăm chăm trong giây lát, rồi cất lời như đang đùa giỡn: “Hiếm khi có một cô nương A Trì thấy thuận mắt, hôn sự của nàng còn vừa mới hủy…. Chi bằng trẫm hạ chỉ gả nàng ấy cho đệ làm vương phi? Dù sao đệ cũng đến tuổi thành thân rồi.”

Tôi biết ngay anh sẽ thăm dò kiểu này mà!

Lục Quý Trì hừ nhẹ một tiếng trong bụng, quả quyết từ chối: “Không đâu! Huynh đệ là huynh đệ, sao có thể lấy làm vương phi được! Hơn nữa, đệ đã đồng ý với nàng ấy, sẽ giúp nàng ấy tìm một nhà chồng mới tốt hơn phủ Vĩnh An hầu kia gấp vạn lần, hoàng huynh đừng loạn điểm uyên ương, phá hỏng kế hoạch của đệ!”

Chiêu Ninh đế: “…”

Đã đồng ý tự mình tìm nhà chồng mới giúp cô nương người ta, chắc không phải đang chơi chiêu lấy lùi làm tiến. Nếu thế, sự quan tâm của đệ đệ với Khương Hằng, thực sự chỉ vì thưởng thức con người nàng, coi nàng như huynh đệ thật sao?

Nhớ tới nhan sắc mĩ miều của Khương Hằng, bệ hạ bỗng dưng trầm mặc.

Đệ đệ y e là phải cô độc cả quãng đời còn lại rồi.

“À nhân tiện, hoàng huynh có ứng cử viên nào sáng giá không?” Đây cũng là một trong những mục đích chính hôm nay Lục Quý Trì vào cung, vì thế chàng rất nghiêm túc ra yêu cầu, “Phải là người phẩm hạnh ưu tú, gia thế trong sạch, phụ mẫu dễ sống chung, không khí gia đình thuận hòa! Còn nữa, cũng không được phép có thông phòng hay thiếp thất! Dù nha đầu kia không để ý chuyện này lắm, nhưng nếu đệ đã đồng ý tìm giúp nàng, thì nhất định sẽ tìm người tốt nhất có thể….”

Chiêu Ninh đế: “…”

Trải qua vài ngày tiếp xúc ngắn ngủi, Lục Quý Trì an phận thật hay giả, trong lòng y cơ bản đã hiểu rõ; chẳng qua lòng người khó dò, chuyện lúc trước vẫn như cái gai trong mắt, nên bất kể trên phương diện nào, y đều không hy vọng đệ đệ này sẽ nảy lên tâm tư không nên có với Khương Hằng. Nhưng mà…

Rõ ràng mọi thứ đều như ý, nhưng sao lòng y cứ rối rắm thế nhỉ?

“Nếu mẫu hậu có người nào phù hợp, hãy nói cho con nhé!” Lục Quý Trì đang rất cố gắng trong chuyện chung thân đại sự của người bạn thân.

Chiêu Ninh đế hoàn hồn, liếc mắt nhìn sang chàng, nói: “Yêu cầu này của đệ hơi cao rồi, nhưng phía trẫm cũng có vài người thích hợp, A Trì có muốn nghe một chút không?”

“Hoàng huynh nói mau đi!” Lục Quý Trì mặt đầy mong đợi nhìn y.

Chiêu Ninh đế nhắc tới mấy cái tên, ai nấu đều là thanh niên anh tuấn tài giỏi, nổi danh kinh thành. Lục Quý Trì mừng ra mặt, cười hì hì: “Người hoàng huynh đã đề cử, chắc chắn không kém, chẳng qua chuyện đại sự như thành thân, duyên phận rất quan trọng; liên quan tới hạnh phúc cả đời của Khương Hằng, thần đệ không dám qua loa đại khái, cho nên xin cho thần đệ quan sát một thời gian, từ trong số đó chọn ra người thích hợp nhất với nàng ấy, rồi sẽ bẩm báo lại với hoàng huynh!”

“Không sao, trẫm cũng chỉ kể ra vài người cho đệ tham khảo thôi, A Trì tự xem mà làm.”

Chiêu Ninh đế dứt lời, đột nhiên ngộ ra điều gì.

Khoan đã, đệ đệ hung hăng của y để ý cô nương người ta như vậy, là do nó thật sự coi nàng ấy như bằng hữu, hay là có tình cảm với người ta nhưng bản thân lại không hề nhận ra?

Nếu thực là như vậy….

Bệ hạ đột nhiên vui vẻ.

Nếu thực là như vậy, chuyện này sẽ rất thú vị đây.

***

Mặc dù không hề muốn Lục Quý Trì và Khương Hằng nên duyên, nhưng khi phát hiện đệ đệ là do chưa hiểu lòng mình, chứ không phải đang mưu mô điều gì, hơn nữa có khả năng nó đang làm chuyện mua dây buộc mình. Vì vậy, xuất phát từ một thứ tâm lý kỳ lạ, Chiêu Ninh đế tự nhiên không muốn can thiệp vào chuyện này, mà có xu hướng yên lặng làm quần chúng hóng xem.

Lục Quý Trì không rõ suy tính của ông anh hờ, thấy y không hoài nghi chàng, nên lúc hồi cung chàng rất vui sướng, còn hỏi dò y tin tức của mấy thanh niên tài hoa phong độ kia.

Cùng lúc đó, tại phủ Vinh quốc công.

“Nhân chứng và vật chứng đã đủ cả, không biết thím tư và tứ tỷ tỷ còn điều gì muốn nói?”

Thiếu nữ dung nhan xinh đẹp, giọng điệu nhẹ nhàng, mỉm cười xán lạn, như thể đang nói “Hôm nay thời tiết thật đẹp”. Nhưng Tứ phu nhân và Khương Viện nhìn mà chỉ cảm thấy sợ hãi, cả người không khỏi run lẩy bẩy.

Lúc hai mẹ con họ ra tay vô cùng cẩn thận, không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Nó…sao nó có thể lần ra manh mối?!

“Trên đời này không có gì thực sự kín kẽ, phàm là chuyện đã nhúng tay, tất sẽ để lại dấu vêt.” Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của hai mẹ con họ, Khương Hằng bình tĩnh liếc nhìn, rồi mỉm cười, “Nếu không, sao lại có câu ‘Muốn người khác không biết, trừ phi bản thân đừng làm’?”

Tứ phu nhân tính tình lỗ mãng, làm việc không hay nhìn trước ngó sau, chẳng qua là bà ta tự cảm thấy bản thân đã kín đáo thôi. Khương Từ chẳng hề tốn sức đã tìm được chứng cứ bà ta và Khương Viện cấu kết với Tề Hà hãm hại Khương Hằng.

Ngoài ra, Tần Tranh cũng đến phủ An quốc công ép Tề Hà phải khai ra sự thật. Tề Hà đã xác thực chuyện nối lại tình cũ với Lạc Đình, là do Khương Viện chủ động tìm đến nhà, đưa ra chủ ý gặp gỡ tại Lê viên với nàng ta.

Khi đó Lạc Đình vừa bị Tề Ngạn dọa đánh gãy chân, trong lòng vô cùng sợ hãi, đã quyết định cắt đứt quan hệ với Tề Hà, thế mà khi Khương Viện phái người đưa hắn tới Lê viên, còn khuyến khích hắn và Tề Hà gạo nấu thành cơm, chuyện đã không thể cứu vãn.

Điều quan trọng nhất, là trong chuyện Tề Hà nghĩ ra kế tìm người phá hủy sự trong sạch của Khương Hằng, ép nàng chủ động từ hôn, công lao của tứ phu nhân và Khương Viện không hề nhỏ.

Dù trong sinh hoạt hàng ngày, đôi bên có hiềm khích, nhưng hai người họ lại độc ác, muốn hủy hoại cả đời nàng cho bằng được, Khương Hằng quả thực không còn gì để nói, thấy tứ phu nhân và Khương Viện như còn muốn giảo biện, nàng cũng lười nghe, quay đầu nhìn vị lão thái thái sắc mặt tái mét trên ghế chủ vị, nói: “Chuyện này đã quá rõ ràng, kính xin bà nội có thể làm chủ cho cháu gái.”

Lão thái thái lại không muốn làm chủ cho nàng một chút nào.

Hay cho Khương Hằng, đã mời cậu và biểu ca của nàng tới, giờ đây hai cha con nhà kia vóc người cao lớn, mặt mũi lạnh lùng; một người thì xách tứ gia của phủ Vinh quốc công, cũng chính là cha Khương Viện; một người thì xách đại ca của cô ả, hai người đều tỏa ra sát khí mãnh liệt. Nếu bà còn không chịu lên tiếng, hai cha con tựa như thổ phỉ này e là sẽ khai đao với con cháu của bà mất.

Lại nghĩ đến vị Tần thái phi trong cung kia, cũng chẳng phải là một chủ tử tốt tính gì…..

Lão thái thái luôn thương yêu Khương Viện, cũng rất thích miệng lưỡi ngon ngọt, luôn làm bà vui vẻ của tứ phu nhân; nhưng trong lòng bà, con trai và cháu trai quan trọng hơn cả, vì thế sau một hồi nín lặng, bà cuối cùng cũng không cam lòng mà lên tiếng: “Chuyện này đúng thật là do vợ của lão tứ và A Viện làm sai, vậy thì phạt giam hai người trong từ đường tại gia một…”

“Cả đời.”

Chữ “năm” bị chặn đứng trong cổ họng, lão thái thái ngẩng phắt đầu lên: “Mày!”

“Hay là lão thái thái muốn con trai và cháu trai bà đi thay.” Tần cữu cữu cười lạnh, “Thân là chủ gia đình, không để tâm tới thê tử, thân là huynh trưởng, không biết dạy dỗ muội muội, kể cả ta có muốn lôi họ đi thì làm sao, hai người họ cũng không oan uổng, lão phu nhân nên biết điều này!”

“Ông dám!” Lão thái thái giật nảy mình.

“Nếu lão phu nhân không tin, vậy thì cứ thử xem.” Tần Tranh vừa cất lời vừa dùng lực tay, tức thì đại ca của Khương Viện kêu lên một tiếng thảm thiết.

Lão phu nhân mặt cắt không còn một giọt máu, chuẩn bị ôm ngực mà ngất xỉu.

“Bà nội hãy đợi chút nữa ngất đi thì tốt hơn, nếu giờ ngài ngất ở đây, thì không có ai che chở cho chú tư và nhị ca đâu.”

Khương Hằng nhẹ nhàng nhắc nhở, khiến lão thái thái hai mắt đã nhắm tịt chợt mở trừng lên.

“Mày…mày…” Hai mắt bà ta đỏ ngầu, ngực phập phồng liên tục, giận dữ đến mức khuôn mặt nhăn nheo già nua đã chuyển sang tím tái, “Hai người…hai người họ dù sao cũng là người nhà của mày, sao mày cứ phải đuổi cùng giết tận như thế?!”

“Người nhà?!” Khương Hằng lạnh lùng nhìn bà ta, “Lúc hai người đó tính kế cháu, muốn hủy đi sự trong sạch của cháu, liệu có nghĩ cháu là người nhà của họ hay không?”

“Chẳng phải giờ mày vẫn đang lành lặn, tốt đẹp đứng ở đây sao!” Rõ ràng là không xảy ra chuyện gì, tại sao cứ phải cắn người không chịu buông? Nha đầu chết tiệt này thật ác độc lắm thay!

Lão thái thái vốn thiên vị, Khương Hằng nghe bà ta nói xong cũng không nổi giận, nhưng nàng lười chẳng muốn dây dưa thêm nữa, chỉ quay đầu nhìn ông chú tứ gia đang trong tay cậu mình, mỉm cười: “Nghe nói chú tư gần đây đang nhắm một chức trong Hộ bộ… Cậu à, con nhớ Hộ bộ thị lang Thành đại nhân có giao tình rất tốt với cậu đúng không?”

Tần cữu cữu vẫn chưa đáp lời nàng, nhưng ông chú tứ gia kia nghe vậy cả người đã cứng đờ, ngẩng phắt đầu lên: “Ta sẽ đưa hai mẹ con họ đi từ đường, cả đời không quay lại nữa!”

“Phu quân?!”

“Cha?!”

“Lão tứ?!”

Khương tứ gia không có hứng thú với nữ sắc, nhưng lại có lòng mưu cầu công danh lợi lộc rất lớn, đáng tiếc tài học mãi không theo kịp được dã tâm. Vì vậy, ông ta lúc nào cũng rầu rĩ không vui, gần đây vất vả mãi mới có cơ hội chen chân vào Hộ bộ, còn đang phấn khởi, nên không nghĩ ra chuyện này. Lời của Khương Hằng thật sự làm ông ta thấy sợ hãi, hơn nữa chuyện này cũng do phu nhân và con gái ông ta làm sai, bằng chứng rành rành, ông ta không thể giống mẹ mình, không biết xấu hổ mà già mồm cãi cố, muốn át lẽ phải; nên chỉ trong một thoáng do dự, ông ta đã đưa ra quyết định.

Tứ phu nhân và Khương Viện không thể ngờ ông ta có thể vô tình như vậy, bất chấp tất cả mà nhào tới phía lão thái thái khóc rống lên: “Bà nội (Mẫu thân) cứu con với!”

Lão thái thái có chút không đành lòng. Tứ phu nhân thì không sao, nhưng Khương Viện, nếu cả đời con bé chôn chân trong từ đường, như vậy là xong đời rồi. Nghĩ thế, hai mắt bà ta cũng đỏ lên, nặn ra những giọt nước mắt cam chịu hiếm thấy: “Ngũ nha đầu à, hai người họ cũng biết sai rồi, đều là người một nhà, con không thể rủ lòng thương xót mà bỏ qua cho hai người họ sao…”

Tứ phu nhân thấy tình thế không ổn, khóc thét lên, nói hết thảy chuyện này đều là lỗi của một mình bà ta, không hề liên quan tới Khương Viện.

Khương Viện cũng khóc rưng rức, liên tục nói con sai rồi.

Khương Hằng lạnh nhạt nhìn hai người, cảm thấy cực kỳ vô vị.

Sớm biết như vậy, sao ban đầu còn làm.

***

Cuối cùng tứ phu nhân và Khương Viện vẫn bị đưa đi từ đường, mười năm không được phép trở lại — đây là kết quả cuối cùng nhờ Dương thị lên tiếng cầu xin.

Đối với người mẹ kế này, vì thể diện của đệ đệ Khương Hòa, Khương Hằng cũng tôn trọng bà đôi chút, hơn nữa mười năm hay cả đời đối với nàng không khác là bao, cho nên nàng đã đồng ý.

Tin tức vừa truyền ra, trong phủ Vinh quốc công người người hoảng sợ, không dám tỏ thái độ với hai chị em Khương Hằng nữa.

Đặc biệt là Khương Hằng, trước đây mọi người đều cho rằng nàng như một quả hồng mềm, dễ nắn dễ bóp, nhưng hôm nay xem ra….

Không chọc nổi không chọc nổi!

Cuộc sống của hai chị em hoàn toàn bình thường trở lại, chỉ là lão thái thái trong lòng vẫn còn căm phẫn, nhiều lần đòi yêu sách, nhưng Khương Hằng có Tần gia và Tần thái phi làm chỗ dựa, bà ta cũng chỉ dám dày vò chút ít, chứ không dám làm quá mức.

Cho đến một ngày, có người tới cửa cầu hôn Khương Hằng.

Khương Hằng tướng mạo xinh xắn, tình tình ôn thuận, gia thế không tệ, chỗ dựa phía sau lại vững như bàn thạch, trong kinh thành người muốn cầu cưới nàng không ít. Vừa nghe nói nàng và Lạc Đình từ hôn, đã có người không kịp đợi mà lân la tới dò hỏi.

Lão thái thái bởi mấy hôm trước tức giận, nằm liệt giường không dậy nổi, vì thế không biết chuyện này, hôm đó đột nhiên nghe vậy, nhất thời bừng tỉnh —- suýt chút nữa thì quên mất hôn sự của nha đầu chết tiệt kia vẫn còn nằm gọn trong lòng bàn tay của bà! Bà không cần phải sợ nó!

Tần gia hay Tần thái phi, đối với hôn sự của Khương Hằng chỉ là người ngoài, không thể trực tiếp làm chủ giống bà ta, nghĩ như vậy, tâm tình bà ta tốt hẳn lên, lưng hông cũng không còn đau nữa.

Trừ bà ta ra, người có thể làm chủ chuyện này cũng chỉ có cha của Khương Hằng và Dương thị, nhưng bà thân là trưởng bối trong nhà, cho dù là cha Khương Hằng hay Dương thị cũng phải hỏi ý kiến của bà, lão thái thái càng nghĩ càng cao hứng, vung tay lên gọi: “Người đâu! Gọi ngũ tiểu thư tới cho ta! Nói ta bệnh rồi, kêu nó tới chăm sóc!”

***

Khương Hằng không biết bà nội nhà mình chuẩn bị tác oai tác quái, nàng đang ở Tần gia, tản bộ cùng Tần phu nhân — Tần phu nhân kêu nàng tới, mục đích chính là tạo cơ hội cho thằng con trai nhà mình, vun đắp tình cảm hai đứa.

Tần Tranh nhìn thấu ý đồ của mẹ, mệt mỏi vô cùng, đang định quay đầu chuồn ra ngoài.

Ấy thế mà…

“Biểu ca đi rồi, há chẳng phải điện hạ cũng sắp đi sao?” Khương Hằng híp mắt nhìn Lục Quý Trì đang thở phì phò chạy bộ ở phía không xa, giọng khẽ khàng nói cho một mình Tần Tranh nghe thấy, “Chi bằng nán lại, chút nữa hãy ra ngoài.”

Tần Tranh: “…”

Trước mặt là mẹ ruột, phía sau là biểu muội ranh ma, ôi hắn không muốn về cái nhà này nữa rồi!

Tần phu nhân không biết bọn họ đang thủ thỉ điều gì, thấy hai huynh muội ghé vào tai nhau nói nhỏ, vui như mở cờ trong bụng, vội vàng lấy cớ rời đi.

Tần Tranh càng thêm khó chịu: “…”

Đúng lúc đó, Lục Quý Trì lau mồ hôi, thở hổn hển chạy tới: “Chạy xong năm vòng rồi, có thể…có thể đi…”

Mặc dù ngày nào cũng phải dậy sớm, chàng rất ghét; nhưng phương pháp luyện tập Tần Tranh dạy cho chàng quả thật hiệu quả, vết thương trên người chàng khỏi nhanh hơn mong đợi, thân thể cũng có cảm giác tráng kiện hơn, nên gần đây, chàng không còn miễn cưỡng và chống đối nữa.

“Điện hạ cực khổ rồi, mau lau mồ hôi đi này.” Khương Hằng mỉm cười, đưa khăn tay cho chàng.

“Cảm ơn cô nhé!” Thái độ nàng quá tự nhiên, Lục Quý Trì không cảm thấy gì bất thường, theo bản năng nhận lấy, vừa lau mồ hôi vừa hỏi Tần Tranh, “Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?”

“Đi leo…”

“Hay là nghỉ ngơi trước đi? Muội thấy hai người tập luyện cũng lâu lắm rồi.”

Tần Tranh ngây ra nhìn nàng: “…Nhiệm vụ hôm nay còn chưa hoàn thành.”

“Chốc nữa lại tiếp tục mà.” Khương Hằng ném cho biểu ca nhà mình một ánh mắt ‘Huynh ấy mệt, muội sẽ buồn’, rồi cười tít mắt, kéo Lục Quý Trì ngồi xuống phiến đá bên cạnh, “Điện hạ uống trà không?”

Nhận được sự quan tâm như vậy, Lục Quý Trì đột nhiên cảm thấy có bằng hữu như này thật không uổng, chàng quay đầu nhìn Tần Tranh cười đắc ý, rồi gật đầu lia lịa: “Uống chứ! Ta chết khát tới nơi rồi!”

Vốn còn hơi đồng tình với hắn đã bị biểu muội lòng dạ đen tối nhà mình nhìn trúng, nhưng bây giờ, Tần đại tướng quân chợt cảm thấy tên Tấn vương ngu ngốc này đúng là đáng đời.

Lại nhìn sang biểu muội đang cười trìu mến, Tần Tranh híp mắt, đi đến ngồi xuống đối diện hai người, giọng dửng dưng nhưng lại không có ý tốt, nói: “Nghe nói gần đây điện hạ đang xem xét nhà chồng mới cho biểu muội, còn tìm được mấy ứng viên, sao rồi, đã có ai thích hợp chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc