BỖNG DƯNG MUỐN YÊU NGƯỜI

Kỳ nghỉ dài đã tới, thời tiết khó được như hôm nay, dự báo thời gian nói bầu trời quang đãng. Gần đây Lạc Vĩ Vĩ học hành mệt mỏi, lên kế hoạch lấy ngày nghỉ đi chơi thả diều, coi như là không có người đi cùng, một mình cô cũng có thể tự giải trí vui chơi một ngày.

Từ nhỏ cho đến lớn, cô chính là cao thủ chơi diều, bất kể là con diều kiểu gì, vào tay cô đều có thể bay lượn trên bầu trời. Ngoài chơi thả diều, cô còn có thể làm con diều, chẳng qua là những năm này chưa từng có nhiều thời gian để làm, cũng không có tâm tình để làm. Người ta luôn vì đời sống sinh hoạt mà từ bỏ một số điều yêu thích cùng thói quen.
Chuyện chơi thả diều, cô lên kế hoạch từ mùa xuân đến trời thu, thủy chung không thực tế.
Trong lúc ngủ mơ, cô vẫn nhớ kỹ chuyện thả diều, đột nhiên bị chuông điện thoại di động đánh thức, cô nhắm mắt tiếp điện thoại, yếu ớt nói một tiếng alo.
"Sao cậu còn chưa đến đón tôi?" Người bên kia nói.
Mềm mại, mang theo thanh âm làm nũng truyền vào tai, Lạc Vĩ Vĩ giật mình một phen, mãnh liệt từ trên giường ngồi dậy, "Cậu bị điên à? Hôm nay là ngày nghỉ!"
Không sai, ngoài Lục Thi Duy ra, không một ai có thể làm cô phản ứng mãnh liệt như thế.
Lục Thi Duy đã dự liệu trước nên đã đem điện thoại cách xa lỗ tai của mình, đợi đến xác định cô nói xong rồi, mới nói tiếp: "Hôm nay phải đến nhà cậu ăn cơm, cậu quên rồi à?"
Dường như Lạc Vĩ Vĩ nghe được tiếng đổ vỡ trong cõi lòng mình. Hình như có chuyện như thế, mẹ cô bảo hôm nay muốn tìm Lục Thi Duy với mẹ Lục cùng ăn cơm, hình như còn bảo cô đến đón, dù sao cũng tiện đường.
"À, đúng rồi, tôi đồng ý qua đón dì Liêu."
"Còn có tôi." Lục Thi Duy nhắc nhở cô.
Lạc Vĩ Vĩ không vui "Ừ" một tiếng, "Biết rồi, dọn dẹp chút sẽ tới."
Cúp điện thoại xong cô lại nằm úp sấp trên giường một lát, tham lam quyến luyến ổ chăn ấm áp, sau đó không tình nguyện ngồi dậy, tạm biệt kế hoạch đi thả diều.
Lúc đón Lục Thi Duy với mẹ Lục, cô lờ Lục Thi Duy đi, cùng mẹ Lục nói chuyện phiếm.
"Dì, trời hết lạnh, cùng ba mẹ con đến Hải Nam chơi đi." Thật ra Lạc Vĩ Vĩ ở thích ở chung với mẹ Lục, bởi vì tựa như mẹ cô thích Lục Thi Duy, mẹ Lục cũng rất thích cô.
"Những năm qua đi ra ngoài cũng liền đi ra ngoài, bởi vì trái phải cũng chỉ có một mình dì, nhưng năm nay Tiểu Duy về rồi, dì lo lắng để một mình nó ở đây." Mẹ Lục nói xong nhìn phía Lục Thi Duy cạnh ghế lái.
Lạc Vĩ Vĩ cũng nhìn thoáng qua Lục Thi Duy, "Cậu ấy lớn như vậy rồi, có thể tự chăm sóc bản thân, ở bên ngoài nhiều năm như vậy cũng không có chết đói."
Lục Thi Duy trừng mắt nhìn cô, cô mới ý thức được thứ vừa rồi mình nhìn là ngực của người ta. Cho nên trọng tâm câu nói —— không riêng gì không bị chết đói, còn trổ mã rất khá.
Mẹ Lục còn nói: "Nhưng lúc nó ở ngoài còn có Tiểu Kiệt trông coi nó, còn có thể chăm sóc lẫn nhau..."
Lục Thi Duy không muốn để mẹ mình lo lắng quá nhiều, đành phải cướp lời: "Con cũng không còn là con nít nữa, có thể tự chú ý đến mình, huống chi gần đây cậu nhỏ cũng không bận bịu gì, có thể thường xuyên về nhà, mẹ cứ yên tâm đi."
"Vĩ Vĩ à, đến lúc đó con để ý nó giúp dì nha." Mẹ Lục vẫn còn coi Lục Thi Duy là đứa trẻ chưa lớn.
Lạc Vĩ Vĩ không tiện cự tuyệt, đành phải ngoài miệng đáp ứng. Nhưng trong lòng lại không được tự nhiên nghĩ, cậu ta bướng bỉnh như vậy, sao có thể để mình trông đây? Hơn nữa cậu ta lớn như vậy rồi, sao mình có thể trông đây?
Trời đông ở Hồ thành lạnh lẽo mà dài đằng đẵng, vì vậy mỗi khi mùa đông đến, trong thành phố rất nhiều người chọn đi miền nam qua mùa đông. Hơn nữa năm nay mẹ Lục sắp khỏi bệnh, vừa vặn đi Hải Nam an dưỡng. Lục Thi Duy không muốn trở thành gánh nặng của mẹ mình, vì vậy nói: "Mẹ, mẹ chỉ cần để ý đến tịnh dưỡng thôi, Vĩ Vĩ sẽ chăm sóc con mà."
Lạc Vĩ Vĩ nghe xong thiếu chút nữa hộc máu. Xem đi, luôn vì một câu nói như vậy, người ta liền hiểu lầm mối quan hệ của hai cô.
"Dì yên tâm, con sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt." Lạc Vĩ Vĩ tận lực cường điệu hai chữ chăm sóc này.
Sau đó Lục Thi Duy cũng không nói gì nữa, lắng nghe mẹ mình nói chuyện phiếm với Lạc Vĩ Vĩ, lời qua tiếng lại, lại rơi xuống người cậu nhỏ Liêu Kiệt. Lục Thi Duy không khỏi tập trung tinh thần cẩn thận lắng nghe.
Mẹ Lục nói: "Ngày mai Tiểu Kiệt về nhà nghỉ ngơi rồi, hai đứa có thể ra ngoài vui đùa một chút."
"Ngày nghỉ ở đâu cũng đông người, ra ngoài tương đối khó khăn."
"Thật ra đến ngoại thành chơi một chút cũng không tệ, không khí tốt, lúc đó hai đứa có thể bàn bạc với nhau." Mẹ Lục vẫn đang siêng năng tác hợp hai người. Tuổi tác của bà với Liêu Kiệt chênh lệch quá lớn, đôi khi bà cũng không thể nắm bắt được tâm tư của nó. Nếu như nói nó đối với Lạc Vĩ Vĩ không có ý nghĩa, con bé kia sẽ không tích cực như vậy, cũng không thể làm trễ nải người ta.
"Vâng, vừa vặn con định đến quảng trường thả diều, có gì con gọi điện nói chuyện với cậu nhỏ sau."
Đã đến nhà Lạc Vĩ Vĩ, người hai nhà vô cùng náo nhiệt ăn chung một bàn ăn, thật ra Lạc Vĩ Vĩ cũng để cho mẹ Lục chút mặt mũi, không cãi nhau với Lục Thi Duy, hai người đều rất an phận.
Sau khi ăn xong, mẹ Lạc gọi Lạc Vĩ Vĩ: "Cô đi lấy máy tính cắt nhạc rồi ghép cho tôi, nhóm nhảy của bọn tôi muốn dùng."
"..." Lạc Vĩ Vĩ chớp mắt to, "Sao con làm được chứ."
Mẹ Lạc khẽ giật mình: "Sao cô không thể làm được cái này chứ?"
"Con bình thường có đụng tới mấy cái này đâu..."
Lúc này Lục Thi Duy nói chen vào: "Dì, để con làm cho, con có biết chút ít."
Lúc này mẹ Lạc mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, "Vẫn là Tiểu Duy tài giỏi." Lại quay đầu nói Lạc Vĩ Vĩ: "Cô nhìn cô đi, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không bằng Tiểu Duy, còn không tranh thủ thời gian cùng người học một tí đi."
"..." Lạc Vĩ Vĩ vô lực mà trợn trắng cả mắt, "Cậu ta học là được rồi, con còn học cái đó làm gì."
Mẹ Lạc không để ý tới cô, dặn dò Lục Thi Duy vài câu, liền đi nói chuyện phiếm với mẹ Lục.
"Cậu học biên tập lúc nào vậy?" Vẻ mặt Lạc Vĩ Vĩ không phục.
"Tôi không có học qua."
"Vậy vừa rồi cậu lừa mẹ tôi ư?"
"Bây giờ trên mạng cái gì chẳng có, tùy tiện tìm trên Baidu một tí là được, vừa học vừa dùng chứ sao."
"... Cậu quá vô sỉ... Vì để mẹ mắng tôi, cậu thật đúng là không từ thủ đoạn, Lục Thi Duy!" Lạc Vĩ Vĩ xúc động muốn xoay người đi cáo trạng với người lớn.
Lục Thi Duy cười híp mắt nhìn cô, "Vậy thì sao?"
"..."
Lục Thi Duy lên Baidu tìm một phần mềm tốt, sau đó lại tìm tư liệu xem sơ qua, cơ bản hiểu được thao tác như thế nào. Lạc Vĩ Vĩ còn đứng bên cạnh nàng lải nhải: "Lục Thi Duy đến cùng cậu cho mẹ tôi lại bùa mê thuốc lú gì vậy hả?"
"Gì cơ?"
"Từ nhỏ mẹ tôi la hét với nhà cậu đòi đổi con. Tôi vẫn không hiểu là vì cái gì."
"Người nào cũng chê, mẹ ruột cũng không cần cậu."
"..."

Ánh mắt Lục Thi Duy tràn đầy thương xót, thấy vậy Lạc Vĩ Vĩ thấy lòng mình chua dễ sợ.
xxxx
Buổi hẹn đi thả diều hôm đó, trời có chút âm u, nhưng mà sức gió vừa đủ. Dự báo thời tiết nói có mưa, Lạc Vĩ Vĩ không tin, vẫn như đã hẹn mà ra ngoài.
Cô mặc một bộ quần áo bình thường, mang ba lô ra ngoài, nhìn qua rất giống học sinh cấp ba, vẻ ngoài vốn nhỏ con, ăn mặc như thế nhìn như người bạn nhỏ đi ra ngoại thành chơi vậy.
Trong ba lô của cô cũng mang theo không ít đồ ăn vặt, tuy nói thường xuyên ăn đồ ăn vặt không tốt cho cơ thể, nhưng cô từ nhỏ đã thành thói quen rồi, bỏ không được.
Bởi vì là ngày nghỉ, người đến quảng trường không ít, cô mất cả buổi mới tìm được chỗ đậu xe, sau đó nghĩ đến Liêu Kiệt chắc chắn cũng lái xe tới, lúc dừng xe rất phí thời gian, vì vậy gửi tin nhắn cho Liêu Kiệt: Đi chưa? Chỗ này đậu xe không được, mấy người đừng lái xe.
Vài giây sau, Liêu Kiệt trả lời: Được.
Bên kia, trong nhà Lục Thi Duy, mẹ Lục sáng sớm tất cả đồ vật thủy tinh trong phong lau chùi đến bóng loáng rồi, đang chuẩn bị ngồi xuống uống trà nghỉ ngơi, phát hiện Liêu Kiệt rõ ràng còn đang ở trong phòng chơi máy tính. Vì vậy đi vào hỏi: "Em không phải muốn đi thả diều với Vĩ Vĩ sao? Sao còn ngồi đây?"
Sau khi Liêu Kiệt trả lời tin nhắn xong, để điện thoại qua một bên, sau đó mới nói: "À, con bé tạm thời có việc, bọn em hẹn lúc khác rồi."
"Vậy buổi chiều đi siêu thị với chị. Tiểu Duy đâu?"
"Không có ở nhà sao? Mới vừa rồi còn qua đây nói chuyện phiếm với em mà."
"Không biết chạy đi đâu, đứa nhỏ này, kỳ nghỉ cũng không nói ở nhà phụ chị."
Liêu Kiệt cười cười không nói tiếp, cúi đầu trông thấy màn hình điện thoại di động sáng lên một cái, yên lặng đè xuống khóa lại.
Lạc Vĩ Vĩ hẹn địa điểm với Liêu Kiệt, là màn hình lớn ở quảng trường, Lạc Vĩ Vĩ mang ba lô bước chân thẳng tiến, đôi mắt sáng lộ vẻ xinh đẹp, nhưng khi cô đi đến chỗ màn hình lớn, ánh mắt lập tức kết băng.
Vì sao Lục Thi Duy lại ở đây?!
"Hôm nay cậu ăn mặc như thế à? Cậu nhỏ của tôi không thích loli." Lục Thi Duy cười đi về phía cô.
Lạc Vĩ Vĩ dừng bước lại, ánh mắt rơi vào con diều trên tay Lục Thi Duy, cố gắng giữ vững bình tĩnh hỏi: "Cậu cũng có hẹn đi thả diều à? Hẹn ai đó?"
Lục Thi Duy chăm chú nhìn, nhìn thẳng Lạc Vĩ Vĩ.
Lạc Vĩ Vĩ trong lòng thảng thốt một chút, "Cậu nhỏ đâu?"
"Cậu nhỏ có việc không tới."
"Sao cậu nhỏ lại không nói cho tôi biết..."
Lục Thi Duy nghĩ thầm nói cho cậu biết, cậu còn tới đây sao? Nghĩ vậy, cầm con diều vừa mua nhét vào tay Lạc Vĩ Vĩ, "Cho cậu."
Lạc Vĩ Vĩ vừa nhìn, là con diều hình thoi truyền thống, phía trên còn có hình vẽ con mèo máy. Rất nhiều năm trước, cô cũng có một con diều như thế, nhưng đó là do cô vẽ, so với cái này nhìn đẹp hơn.
Lục Thi Duy thấy cô đứng đó ngẩn người, cũng không đưa tay đón, suy nghĩ một chút tự mình thả vậy. Nhưng mà tay chân nàng vụng về, vừa bắt đầu đã mắc dây, sau đó cố gắng gỡ ra, chạy để diều bay lên, nhưng lại là không nắm bắt hướng gió tốt, liên tiếp rơi xuống đất, nàng có chút tức giận, không kiên nhẫn, quay đầu nhìn qua Lạc Vĩ Vĩ.
Lạc Vĩ Vĩ nhìn bộ dạng nàng như thế, nghĩ thầm nàng cũng tài thật, đang muốn đi qua đó chế nhạo nàng vài câu, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng không khỏi mất bình tĩnh một chút.
Hình ảnh này giống như đã từng quen biết, giống như rất nhiều năm trước Lạc Vĩ Vĩ cũng cùng ai đó cũng thả diều như thế, nhưng mà không nhớ ra được.
Lạc Vĩ Vĩ thở dài một hơi, từ từ đi đến trước mặt Lục Thi Duy, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Tránh ra! Cậu mà còn tiếp tục như thế thì con diều hỏng mất!"
Lục Thi Duy nghe xong, ngoan ngoãn đưa tới, không chỉ có không nổi giận, thậm chí khẽ mỉm cười với cô.
Lạc Vĩ Vĩ nghĩ, người này thật sự có tật xấu.

Bình luận

Truyện đang đọc