BỖNG DƯNG MUỐN YÊU NGƯỜI

Hai két bia đều được uống sạch, trời đã tối. Tùy Tâm uống quá nhiều, càng không ngừng nói về thời điểm Lạc Vĩ Vĩ lên đại học đã làm những chuyện ngu xuẩn gì. Mỗi một chuyện mà cô nhắc tới, Lạc Vĩ Vĩ lập tức bổ sung một câu: Mới không phải như thế, hoặc là: cậu nói mò, có khi là: sao có thể chứ.

Tùy Tâm rúc vào trong ghế sô pha, đầu gối lên chỗ tựa lưng, co chân lên để cho Lục Thi Duy có chỗ ngồi, vừa rồi hình như cô nằm ngang chiếm cứ toàn bộ cái ghế sô pha. Cô nói tiếp: "Điều khôi hài nhất là gì cậu biết không?" Không đợi Lục Thi Duy đáp lời, cô nói tiếp: "Lúc Vĩ Vĩ lên đại học không có quen bạn trai, cậu nói điều này có bình thường không?"
Mặt Lạc Vĩ Vĩ đỏ lên, giành nói trước: "Có cái gì không bình thường chứ? Cậu cho rằng tất cả mọi người ở đại học cũng phải có một thời tuổi trẻ yêu đương mãnh liệt rồi phải phá thai một lần chắc?"
Cô nói một hơi, đến một cái chấm câu cũng không có.
Lục Thi Duy phốc cười thành tiếng.
Tùy Tâm căn bản không có nghe lọt, vẫn ở trong thế giới của mình như cũ, lại lại tiếp tục nói: "Tiểu Duy, nói cho cậu biết một bí mật, hồi đại học bạn học bọn mình đều hoài nghi Vĩ Vĩ thích con gái. Có một thời gian còn hoài nghi mình với cậu ta, may mắn là mình có Giang Đào rồi, mới thoát khỏi diện tình nghi."
"Cút..." Lạc Vĩ Vĩ nhảy dựng đạp cô một cước.
"Ô kìa, cậu tức giận như thế để làm gì, mình biết là cậu không phải không được sao?" Tùy Tâm vuốt vuốt cái cẳng chân bị đá, "Đau chết mất..."
"Ai bảo cậu nói bậy!" Lạc Vĩ Vĩ nói xong lại liếc mắt nhìn Lục Thi Duy, lúng túng giải thích: "Cậu đừng nghe cậu ta nói, cậu ta uống nhiều quá rồi." Nói xong thì đã hối hận, giải thích với Lục Thi Duy những thứ này để làm gì chứ. Cô vỗ nhẹ đầu mình, lẩm bẩm nói: "Ôi trời... Tôi cũng uống nhiều quá rồi."
Lục Thi Duy chẳng qua là cười cười, nhẹ nhàng lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, "Vậy cuối cùng cậu có phải hay không?"
"Có phải cái gì?"
"Có phải thích nữ sinh hay không?"
"Cũng không có khả năng thích cậu! Cậu nhiệt tình như vậy làm gì..."
"Cút cút cút!" Lục Thi Duy liếc cô một cái, quay đầu tiếp tục nói chuyện phiếm với Tùy Tâm, mặc kệ cô.
Lạc Vĩ Vĩ nhìn hai cô gái kề tai nói nhỏ trên ghế sô pha, vội vàng giải thích: "Tôi nói là tôi không phải... Tôi không phải..." Hai người kia cùng nhìn cô một cái, sau đó làm như không nghe thấy mà tiếp tục chủ đề đang nói.
Lạc Vĩ Vĩ thở dài một hơi, sao không lắng nghe người ta nói kia chứ, thật là... Đây thật sự quá oan uổng mà, cô thích nữ sinh nào kia chứ?
Cô xoay người trông thấy đống hỗn độn trên bàn, nghĩ thầm trong lát nữa để hai người kia làm xong chuyện rồi đi, không thôi phải tự thân mình vận động mất, "Hai người các cậu nói xong thì dọn dẹp bàn với nhà bếp sạch sẽ đó nha, chớ có ăn xong thì bỏ chạy."
Tùy Tâm nghe xong dứt khoát đổ lên ghế sô pha: "Mình uống nhiều quá, làm không được."
"Cậu đừng ở đây giả chết." Lạc Vĩ Vĩ nói xong lại cho Tùy Tâm một cước.
"Tôi..." Lục Thi Duy vừa mới nói một chữ đã bị Lạc Vĩ Vĩ cắt ngang, Lạc Vĩ Vĩ nói: "Cậu không có uống rượu, đừng hòng trốn được."
"Tôi sẽ không rửa chén." Lục Thi Duy nói.
"..."
Tùy Tâm ngồi dậy, nhìn về phía Lục Thi Duy: "Vì không chịu làm việc, loại lý do này cậu cũng nói được, quả nhiên cùng một kiểu với Vĩ Vĩ." Nói xong từ phía sau lưng ôm lấy cổ Lục Thi Duy, Lục Thi Duy không có ngồi vững mà ngã vào trong ngực cô, sau đó ở bên tai Lục Thi Duy nhỏ giọng nói: "Tuyệt đối đừng có mềm lòng giúp cậu ta, lát nữa bọn mình không để ý đến cậu ta, cậu ta sẽ tự mình ngoan ngoãn đi làm thôi."
Lạc Vĩ Vĩ nhìn hai người kia thân mật như thế, không khỏi có chút tức giận, có điều nể tình Tùy Tâm uống nhiều, không tính toán. Vì sao Lục Thi Duy luôn có loại năng lực này, có thể làm cho tất cả mọi người ưa thích nàng, giúp nàng nói chuyện. Ngay cả mình quen biết Tùy Tâm bảy tám năm cũng sắp đứng về phía nàng rồi, bỗng nhiên Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy có chút mất mát. Càng nhìn hai người này càng không được tự nhiên, hai bước đi đến tách hai người ra.
"Dọn dẹp không xong tôi cũng không đưa các người về nhà, các người mau suy nghĩ đi ha." Lạc Vĩ Vĩ đành phải nói lời độc ác để hù dọa các cô. Kỳ thật Lạc Vĩ Vĩ nhà ở không chếch, chỉ có điều bởi vì tiểu khu vòng quanh hồ, bình thường xe taxi không muốn đi vào trong này, coi như là dùng di động gọi xe, bình thường cũng phải đợi nửa giờ trở lên.
Nhưng cô không nghĩ tới những lời này đối với hai người này không có chút tác dụng nào cả.
Lục Thi Duy nói: "Không sao nha, bọn tôi có thể ở đây, không phải cậu còn có phòng trống hay sao?"
Tùy Tâm thì lại cong vẹo nằm xuống: "Giang Đào sẽ đến đây đón mình." Nói xong thì đã ngủ mất rồi.
Tùy Tâm nói xong một câu kia, hai người kia đều lặng im. Đây thật sự là quá uống nhiều, quên mất vẫn còn đang chiến tranh lạnh, vào giờ phút này còn nghĩ anh ta nhất định sẽ đến, thật là làm cho người ta cảm thấy không biết làm thế nào lại đau lòng.
Sau khi im lặng vài phút, bỗng nhiên Lục Thi Duy mở miệng nói: "Cậu có cảm thấy, là Tùy Tâm yêu Giang Đào nhiều hơn một chút, hay là Giang Đào yêu Tùy Tâm nhiều một chút?"
Lạc Vĩ Vĩ nghiêm túc suy nghĩ một chút nói: "Tôi cảm thấy là Giang Đào, đối với Tùy Tâm luôn rất bao dung, Tùy Tâm này, luôn ở trong phúc mà không biết."
Lục Thi Duy lắc đầu.
"Cậu cảm thấy Tùy Tâm phải trả giá thêm nữa?"
"Không, ý tôi là, hai người yêu nhau thật ra không có người nào yêu ai nhiều hơn một chút, bởi vì tình yêu là thứ không thể nào đong đếm được. Được rồi, nói với cậu những thứ này cậu cũng không thể hiểu được." Lục Thi Duy nói xong gạt Lạc Vĩ Vĩ sang một bên, cầm áo khoác đắp lên người Tùy Tâm.
"Đệch... Vậy cậu còn hỏi tôi..."
"Cậu nói chuyện có thể không nói tục hay không?"
"Chắc là cậu có văn hóa?"
"Không muốn nói chuyện với cậu."
"Có bản lĩnh thì cậu đừng có nói."
"Cậu đi gọi điện thoại cho Giang Đào, để anh ta đến đón Tùy Tâm."
"Ồ." Lạc Vĩ Vĩ đáp ứng xong, mới phản ứng, không phải là không muốn nói chuyện với tôi sao? Người nào đây ta. Cô một bên gọi điện thoại, một bên dùng khóe mắt liếc qua thấy Lục Thi Duy đang dọn dẹp cái bàn, không khỏi xúc động nói một câu: "Coi như cậu còn có chút lương tâm."
xxxx
Lúc Giang Đào đến, là Lục Thi Duy ra mở cửa, bởi vì Lạc Vĩ Vĩ đang rửa chén.
Giang Đào chưa gặp qua Lục Thi Duy, cửa mở ra lập tức sửng sốt một chút. May mắn Lục Thi Duy kịp thời giải vây nói: "Tôi là đồng nghiệp của Tùy Tâm."
Giang Đào lập tức gật gật đầu, cười nói: "Cô là Lục Thi Duy sao? Tôi nghe Tùy Tâm rất hay nhắc đến cô."
Lục Thi Duy lễ phép cười cười đáp lại. Người trước mắt thật ra không tính là đẹp trai, nhưng cách ăn mặc gọn gàng, cười rộ lên còn trông rất ưa nhìn. Chỉ là không biết tại sao, Lục Thi Duy cảm thấy anh ta không hợp với Tùy Tâm.
Coi như Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy Giang Đào tốt, vì Giang Đào nói tốt, nhưng Lục Thi Duy đối với Giang Đào ấn tượng đầu tiên, thật sự là không được tốt lắm. Khả năng có thể trên người anh ta dáng vẻ thương nhân láu cá quá lớn chăng, người như thế thời điểm Lục Thi Duy làm cho nhà nước thấy qua rất nhiều, vì thế bản năng cảm thấy không thiện cảm.
"Tùy Tâm ngủ rồi, tôi đi gọi cậu ấy." Lục Thi Duy nói xong xoay người đi vào trong, không nói cái gì khác.
Lúc này Lạc Vĩ Vĩ nghe thấy tiếng từ phòng bếp đi ra, trông thấy Giang Đào câu nói đầu tiên là: "Giang Đào anh còn mặt mũi tới đây hả?"
"..." Bỗng nhiên Lục Thi Duy sửng sốt một chút, mới vừa rồi không phải còn khen ngợi người ta sao? Sao giờ lại mắng rồi... Tâm tư Lạc Vĩ Vĩ càng ngày người ta càng khó nắm bắt rồi.
Giang Đào thấy Lạc Vĩ Vĩ nổi giận, vội vàng cười làm lành nói: "Không phải anh biết sao rồi sao, em vừa gọi điện thoại là anh đã dùng tốc độ tên bắn mà chạy tới rồi sao."
"Sáng giờ anh làm gì? Tính tình Tùy Tâm anh rõ nhất, sao một cú điện thoại cũng không thèm gọi?"
"Ôi trời, không phải anh cũng tức giận sao, em cũng biết anh là người đến chết vẫn sĩ diện mà. Thật ra ai cũng giận mà, thật đó." Giang Đào nói xong, định lướt qua Lạc Vĩ Vĩ trực tiếp đi vào nhìn Tùy Tâm.
Lạc Vĩ Vĩ đưa tay ngăn anh ta lại: "Về sau đừng luôn vì mấy chuyện vặt vãnh này mà cãi nhau nữa."
"Ừm, yên tâm đi, lúc này anh đa nghĩ thông rồi, sau này nhất định sẽ không như vậy nữa." Vẻ mặt Giang Đào tươi cười cam đoan với Lạc Vĩ Vĩ.
Lúc này Lạc Vĩ Vĩ mới cho anh ta đi vào.
Lúc này Lục Thi Duy đã đánh thức Tùy Tâm rồi, còn tới không kịp nói rõ tình huống, Tùy Tâm vừa trông thấy Giang Đào, mượn men rượu mà nhào vào lồng ngực Giang Đào mà khóc òa.
Nhìn chung, coi như hòa thuận rồi. Lục Thi Duy cùng Lạc Vĩ Vĩ đồng thời thở dài.
Lúc này Lục Thi Duy mới phát hiện, vì sao ấn tượng đầu tiên về Giang Đào lại không tốt như thế. Bởi vì nói như vậy, chúng ta cãi nhau với người yêu, luôn sẽ có chút tiều tụy cùng lôi thôi lếch thếch, so với bây giờ Tùy Tâm không có trang điểm. Nhưng mà thời điểm Giang Đào xuất hiện, trong lòng Lục Thi Duy liền hình dung anh ta rất sạch sẽ, rất sạch sẽ. Dù cho trong mắt anh ta đầy tơ máu chứng tỏ anh ta ngủ không ngon, nhưng mà anh ta cạo sạch râu, quần áo cũng không có nếp uốn. Cũng không sa sút tinh thần như trong tưởng tượng.
Có thể nàng không biết anh ta, có lẽ anh ta vốn là người như thế? Nhưng nói chung, nàng đối với anh ta không có ấn tượng gì tốt. Nhưng nàng sẽ không nói ra.
Đợi đến lúc Giang Đào dụ dỗ Tùy Tâm rời đi, Lục Thi Duy nhìn bóng lưng của hai người, lẩm bẩm nói: "Tôi cảm thấy..."
"Còn phải trãnh cãi." Lạc Vĩ Vĩ nói tiếp nói.
Lục Thi Duy từ chối cho ý kiến nhìn Lạc Vĩ Vĩ, cái gì cũng chưa nói.
"Đúng rồi, sao cậu còn ở đây? Sao không đi cùng bọn họ đi?" Lạc Vĩ Vĩ cũng không muốn đưa Lục Thi Duy về nhà.
"Tôi cũng không thích làm bóng đèn, tôi tự gọi xe về nhà." Lục Thi Duy nói xong, mặc áo khoác chuẩn bị rời khỏi.
Lạc Vĩ Vĩ có chút không đành lòng, "Tôi đưa cậu về, nơi này ra ngoài không tốt để gọi xe."
Lục Thi Duy không có đáp lại, chỉ kinh ngạc nhìn Lạc Vĩ Vĩ, từ lúc nào cô trở nên tốt bụng như thế, còn chủ động yêu cầu đưa mình về nhà? Lúc này thật sự uống quá nhiều rồi sao?
"Đi thôi." Cô thấy nàng không nói lời nào, chỉ xem nàng như ngầm đồng ý rồi.
"Được rồi, cậu đã mãnh liệt yêu cầu như vậy mà."
Lạc Vĩ Vĩ hừ một tiếng, nhanh nhẹn khóa cửa lại, hai người lúc đi vào thang máy không nói một lời. Đã đến bãi đỗ xe bên dưới, Lạc Vĩ Vĩ thói quen đi đường đong đưa cánh tay, khả năng là dùng quá nhiều sức, không cẩn thận làm chìa khóa xe văng đi.
Lục Thi Duy nhìn cô xoay người nhặt chìa khóa, liền nói: "Tôi thấy tôi nên gọi xe thì hơn."
"Đây chỉ là sơ suất thôi, cậu sợ à?"
Cô nói khích nàng, nàng cũng không sợ. Lục Thi Duy nói: "Tôi sợ cái gì, quay đầu lại cậu uống rượu lái xe bị cảnh sát giao thông hốt mất, tôi sẽ nói tôi không quen biết cậu, chẳng qua trên đường ngăn cản một chiếc xe trái pháp luật."
"..." Nếu như bây giờ không phải là ban đêm, Lạc Vĩ Vĩ thật sự rất muốn xoay người rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc