BỖNG DƯNG MUỐN YÊU NGƯỜI

Hồ thành vào tháng mười một đã bắt đầu có dáng dấp ngày đông, mặc dù chưa có tuyết rơi, mọi người cũng đã mặc áo bông. Bởi vì Hồ thành ngoài có nhiều hồ, còn có nhiều gió.

Đương nhiên, mỗi ngày gió đều không giống nhau, sẽ không để cho người ta cảm thấy đơn điệu không thú vị. Ví dụ như hôm nay là gió tây bắc, ngày mai có khả năng là gió bắc. Mỗi một ngày cũng có khả năng gặp kinh hỉ, ví dụ như buổi sáng là gió tây bắc cấp 1-2, đến giữa trưa sẽ biến thành cấp 3-4. Nhìn chung sẽ không để người ta cảm giác chỉ có một loại gió thổi qua.
Có người nói, Hồ thành gió mỗi năm chỉ thôi hai lần, mỗi lần nửa năm.
Ở bên ngoài một thời gian dài, lúc Lục Thi Duy vừa mới trở lại Hồ thành có chút không thích ứng được, trải qua hai tháng, không riêng gì thích ứng với khí hậu này, công tác cũng dần thuận buồm xuôi gió.
Lúc đang cảm thán gió đến, Lục Thi Duy đang trên đường đưa văn kiện đến một tòa nhà khác. Gió thổi loạn mái tóc dài của nàng, nàng đành một tay kẹp lấy cặp văn kiện, một tay giữ lấy tóc bị thôi, để mình nhìn qua không có quá giống nữ quỷ. Chẳng qua mặc cho nàng có cố gắng như thế nào, đều không tránh được bị gió làm lộn xộn. Nàng cúi đầu nhìn cái bóng mình dưới ánh mặt trời, không khỏi mỉm cười.
Tóc bị gió thôi đến ngớ ngẩn.
Trên đường đi, nàng chợt nhớ tới một bài thơ, trong đó có một câu là: Hai mươi năm đến dưỡng dục tôi chính là tám mặt gió, thế giới đi về phía trước, tôi lại giữ trong lòng áy náy.
Ở thời trung học của nàng, câu này thơ đã từng xuất hiện trên mặt báo học trò với hình thức điền vào ô trống, lúc ấy mạng internet chưa có phát triển như bây giờ, gặp được thứ không biết cũng không có Baidu, đề mục lúc đó thật sự rất làm khó kiến thức phong phú của bạn học.
Nàng còn nhớ Lạc Vĩ Vĩ điền chính là —— bánh bao.
Nghĩ lại vẫn không nhịn được cười. Thật ra thì Lạc Vĩ Vĩ so với nàng càng giống cung Nhân Mã, cơ bản phù hợp với những đánh giá của người ngoài về cung Nhân Mã, lạc quan, lương thiện, cởi mở... Ngoại trừ hoa tâm.
Rõ ràng cùng là cung Nhân Mã, sinh nhật cách nhau vẻn vẹn 6 ngày, nhưng tính cách lại khác biệt rất nhiều. Lục Thi Duy trầm tính hơn, vì lẽ đó nên có lúc nhìn qua như khó hòa nhập, mà Lạc Vĩ Vĩ lại yêu thích thể hiện, nhìn qua càng hướng ngoại hơn.
Đưa xong tài liệu, nàng còn đang suy nghĩ về bài thơ kia, nghĩ đến từ nhỏ Lạc Vĩ Vĩ thật sự là đứa tham ăn, cái gì cũng không thoát khỏi ăn. Sau đó khi bài báo công bố đáp án, Lạc Vĩ Vĩ còn không phục lắm, cô nói sao có thể là đón gió? Chẳng lẽ tác giả này cũng lớn lên ở Hồ thành?
Mỗi lần nhớ tới Lạc Vĩ Vĩ, Lục Thi Duy đều là nghĩ đến muốn gặp cô nhiều hơn trêu chọc một chút, mặc dù có lúc cô luôn làm người khác nổi giận, nhưng nghĩ đến bản chất của cô, lại không nổi giận với cô được. Không biết lúc cô nhớ đến mình nghĩ gì, hẳn không phải cái gì đó tốt đẹp rồi.
Khi trở về gió lại lớn thêm một chút, Lục Thi Duy không khỏi bước nhanh hơn, sao gót giày cao quá vậy, căn bản bước đi không vui. Thật nàng không thích mang giày cao gót cho lắm, chẳng qua là vì đứng ở trước mặt Lạc Vĩ Vĩ cao hơn Lạc Vĩ Vĩ một chút mà thôi.
Nàng mới vừa đi tới cửa phòng làm việc, bỗng nhiên nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng tiếng thét chói tai, dọa nàng sợ thiếu chút nữa trẹo chân. Đi vào mấy bước, chỉ nghe thấy Lạc Vĩ Vĩ nói: "Ở chỗ nào, chỗ nào?"
"Không có ở văn phòng bọn mình, buổi sáng bọn họ phát hiện trong nhà kho ấy. Mình chỉ nghe nói thôi, nghe nói thôi!" Tùy Tâm ở một bên quát.
"Vậy cũng không thể nói!" Lạc Vĩ Vĩ la làng.
"Mình không có nói là có chuột nha." Tùy Tâm nói xong nhanh chóng lấy tay che miệng.
"Cậu còn nói!" Lạc Vĩ Vĩ lại la lên.
Lạc Vĩ Vĩ thật sự là nhắc tới liền tái mặt.
Lục Thi Duy nhìn Tùy Tâm trên mặt đầy áy náy, lại nhìn khuôn mặt tái mét của Lạc Vĩ Vĩ, thở sâu, giọng nói vô cùng dịu dàng nói với Lạc Vĩ Vĩ: "Lạc Vĩ Vĩ, trước tiên cậu có thể từ trên bàn tôi bước xuống không? Cậu dẫm lên bảng báo cáo của tôi rồi."
"..."
Lạc Vĩ Vĩ trước khi Lục Thi Duy nổi giận, mau chóng nhảy khỏi bàn. May là hôm nay mang giày đế bằng, bằng không sẽ không có bản lĩnh mạnh mẽ như thế. Chẳng qua là thời điểm đáp xuống trước mặt Lục Thi Duy, thân cao chênh lệch làm cho cô lui về sau một bước, sĩ diện mà kéo dãn khoảng cách.
"Không sao, tôi mang giày mới, không bẩn." Lạc Vĩ Vĩ vừa nói vừa nhìn bảng báo cáo, nhìn bên trên in hai dấu chân của cô rõ ràng, vì thế vội vàng cầm bảng báo cáo lên, "Việc này... Tôi giúp cậu đánh lại một bản." Cô biết rõ Lục Thi Duy sẽ không đem thứ đặc biệt quan trọng để trên bàn, cho nên vẫn là có thể cứu vãn.
"Đã lớn như này rồi, sao còn sợ con đó chứ?" Lục Thi Duy thở dài một hơi.
Tùy Tâm vừa rồi còn vì Lục Thi Duy lau hai vệt mồ hôi, sợ nàng không cẩn thận nói ra hai chữ con chuột, Lạc Vĩ Vĩ vừa phát điên. Nhưng nghe giọng điệu này của Lục Thi Duy, xem ra nàng cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Nghe nói lúc nhỏ Lạc Vĩ Vĩ chơi đùa với chúng bạn học ở bên ngoài, đột nhiên nhìn thấy một con chuột chết, cô quá sợ hãi, khóc lóc tìm mẹ, liều mạng chạy về nhà, chạy chạy liền ngã chổng vó, cái trán bị mảnh kính vỡ cắt, chảy rất nhiều máu. Vô cùng may mắn là vết thương ở gần mép tóc, không phải rất sâu, lớn lên hầu như không nhìn thấy vết thương nữa.
Thật ra Lạc Vĩ Vĩ cũng rất phiền não, từ sau lần đó, trong lòng mình có ám ảnh về chuột, mặc kệ là còn sống hay đã chết, chỉ nghe người ta nhắc tới, cô đều muốn phát điên. Lúc học đại học Tùy Tâm có nuôi một con hamster đem Lạc Vĩ Vĩ dọa gần chết, về sau được mỗi ngày bị cô lải nhải, chưa đến vài ngày Tùy Tâm đã đem con hamster đi.
Lúc này hành lang bỗng nhiên tưng bừng một trận, Tùy Tâm hỏi đồng nghiệp bên ngoài: "Làm sao vậy?"
Đồng nghiệp nói: "Bắt được một con chuột trong nhà kho, bắt chuột bỏ vào lồng mang đi diễu hành."
Lạc Vĩ Vĩ hai ba bước nhảy tới, "Đừng có đem đến phòng bọn tôi!" Nói xong một tay đem Tùy Tâm kéo về, một tay đem cửa phòng làm việc đẩy tới. Đám người này rãnh rỗi quá không có chuyện làm phải không, con đó... Có cái gì hay mà xem chứ...
xxxx
Lạc Vĩ Vĩ sợ chuột, Lục Thi Duy không sợ, nhưng Lục Thi Duy cũng có sợ thứ gì đó. Ví dụ như rắn.
Rắn, loài bò sát không chân, toàn thân có vảy màu.
Mỗi lần nghĩ tới rắn cái cảm giác nhơ nhớp kia, Lục Thi Duy liền cảm thấy da gà dựng đứng cả lên, nàng rất ghét động vật máu lạnh.
Tựa như Lục Thi Duy không nhắc đến con chuột ở trước mặt Lạc Vĩ Vĩ, Lạc Vĩ Vĩ cũng rất ít nhắc tới rắn trước mặt Lục Thi Duy. Cũng không phải sợ Lục Thi Duy tức giận hay sợ hãi, mà Lạc Vĩ Vĩ sợ bị đánh.
Lạc Vĩ Vĩ nhớ lúc nhỏ có nam sinh nghịch ngợm, bỏ vào trong hộc bàn Lục Thi Duy một con rắn cỏ con bị nhổ sạch hàm, Lục Thi Duy giận đến mức đuổi đánh nam sinh kia cả một học kỳ. Mỗi lần nghĩ tới sẽ đánh cậu ta, đánh cậu ta đến độ không dám nói chuyện với nàng nữa.
Cho nên bình thường hai người bọn cô có cãi nhau, ai cũng sẽ không chạm vào giới hạn thấp nhất của nhau.
Mãi cho đến buổi trưa, Lạc Vĩ Vĩ mới bình thường trở lại, lại rãnh rỗi nhảy nhót khắp nơi. Cô chạy tới bàn làm việc của Tùy Tâm, kéo ngăn kéo tìm đồ ăn: "Mình đói bụng, đồ ăn vặt của cậu để đâu vậy?"
"Nói với cậu bao nhiêu lần, ngăn kéo thứ hai, mỗi lần qua đây đều kéo ngăn đầu tiên, sao có người lại dùng ngăn đầu tiên để chứa đồ ăn chứ?" Tùy Tâm nói xong đóng ngăn đầu tiên lại, ngược lại kéo ngăn thứ hai.
"Có, mình nè." Lạc Vĩ Vĩ nói.
"..." Tùy Tâm liếc mắt, "Không so với cậu được, mình không dám lộ liễu như thế."
Lạc Vĩ Vĩ chọn lấy một gói bánh quy trong ngăn kéo, thuận tay lấy một ghế ngồi xuống cạnh Tùy Tâm."Cậu chơi cái gì đó?"
"Đọc tiểu thuyết, cậu xem không?"
"Đừng có gửi cho mình." Lạc Vĩ Vĩ đối với ký ức đọc tiểu thuyết lần đó vẫn chưa phai mờ.
"Ồ." Tùy Tâm nói xong tiếp tục nhìn màn hình máy tính đọc tiểu thuyết.
Lạc Vĩ Vĩ ở bên cạnh ăn bánh quy, muốn nói chuyện với Tùy Tâm, mà Tùy Tâm đã sớm đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết rồi, căn bản không để ý đến cô. Cô đành phải lẩm bẩm nói: "Tối qua mình nằm mơ mình làm mất xe."
Tùy Tâm mí mắt cũng không nhấc, nói tiếp nói: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó mình gấp tới muốn điên, mình tìm ở khắp nơi, bãi đỗ xe, bên trong tiểu khu, bên ngoài tiểu khu, cuối cùng tìm đến nỗi mình không nhúc nhích được nữa luôn, việc này làm mình buồn phiền. Buổi sáng thức dậy phát hiện chỉ là mơ thôi nên yên tâm một chút."
Lúc này Tùy Tâm mới quay đầu liếc cô một cái nói: "Mơ đều là trái ngược, mất chính là không có mất."
"Cậu nghe mình nói hết cái đã." Lạc Vĩ Vĩ nói, "Kết quả lúc mình đến bãi giữ xe, phát hiện xe thật sự không thấy đâu."
"Không thể nào..."
"Thật đó, sau đó mình thật sự chạy khắp bãi đỗ xe cũng không tìm được, giống y như trong mơ. Mình lại tìm trong tiểu khu, lại ra bên ngoài tìm, con đường y hệt trong giấc mơ luôn."
"Xem ra là sợ bóng sợ gió một hồi, không thì cậu không có bình tĩnh như lúc này, tìm thấy ở đâu đó?"
"Ở căn nhà đối diện tiểu khu của mình."
"Bản thân đỗ đâu cũng không nhớ sao? Mà tại sao cậu lại đậu đâu chi xa quá vậy?"
Nói đến đây Lạc Vĩ Vĩ lại nổi nóng, "Tối hôm qua mình về muộn, có kẻ ngu ngốc nào đó đậu xe ngay lối ra vào bãi đỗ xe, làm mình tức muốn chết, sau đó mình chạy vòng vòng tiểu khu cũng không tìm được chỗ đậu xe, đành phải đậu ở phía đối diện, kết quả ngủ một giấc thì quên mất tiêu..."
"Cái đầu rách nát của cậu mình chả muốn bàn đến, nhưng mà sao lại có loại người như vậy chứ?"
"Cho nên mình định đánh vài tờ giấy, sau này gặp người như thế lấy nhựa cao su dán lên kính chắn gió."
"Giấy gì?"
"Sb có biết đậu xe hay không!"
(*) Sb ở đây có thể là son of a b*tch.
"..."
Lúc này Tùy Tâm tiếp điện thoại của Giang Đào, nói không được mấy câu liền dập máy. Vì thế Lạc Vĩ Vĩ hỏi: "Hai người các cậu không sao chứ."
"Không sao." Tùy Tâm hời hợt nói, sau đó hỏi Lạc Vĩ Vĩ: "Cậu đoán xem tối qua mình mơ thấy ai?"
"Ai? Mình à?"
"Mẹ cậu."
"Sao cậu còn mắng người?" Lạc Vĩ Vĩ bánh quy cũng không ăn, tình huống này là sao đây.
"..." Tùy Tâm sắp bó tay rồi, dừng một chút mới nói: "Mình mơ thấy mẹ cậu... Còn có thể nói chuyện phiếm được hay không?"
"À... Vậy do cậu không nói rõ ràng rồi. Mơ thấy mẹ mình làm sao?"
"Mơ thấy mẹ cậu giới thiệu đối tượng cho mình."
"Ha ha... Chuyện đó không có khả năng, muốn giới thiệu cũng là giới thiệu cho cậu ta kìa." Nói xong, Lạc Vĩ Vĩ đưa tay chỉ về Lục Thi Duy ở phía sau.
Lúc quay đầu lại, đối diện tầm mắt của Lục Thi Duy, chột dạ thu tay lại, lại không cần làm bánh quy rơi xuống đất, sau đó cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Tùy Tâm đem bánh quy đi vứt, khóc không ra nước mắt.
Lục Thi Duy căn bản không nghe thấy các cô đang nói cái gì, chỉ vừa vặn nhìn thoáng qua các cô, đã nhìn thấy Lạc Vĩ Vĩ đang ăn bánh quy, tay run rẩy làm đồ ăn rơi xuống đất, nàng cúi đầu cười cười, đáng đời!

Bình luận

Truyện đang đọc