BỖNG DƯNG MUỐN YÊU NGƯỜI

Lục Thi Duy là một người rất nguyên tắc.
Từ nhỏ đến lớn, Lạc Vĩ Vĩ biểu hiện đối với nàng không đủ hữu hảo, nàng liền không quá thân cận với Lạc Vĩ Vĩ. Ngay từ đầu nàng muốn chung sống hòa hợp với Lạc Vĩ Vĩ, dù sao cũng là quen biết từ nhỏ, làm cái gì cũng là bạn học chung, hơn nữa Lạc Vĩ Vĩ lớn lên còn nhìn rất đẹp. Nhưng sau kỳ trưởng thành, Lục Thi Duy cảm thấy, nếu như cậu không thích tôi, tôi đây liền không có lý do gì thích cậu, cậu nhân duyên tốt được chào đón là chuyện của cậu, tôi không cần phải như người khác.
Cho nên có một đoạn thời gian các cô chỉ biểu hiện thân thiết trước mặt người ngoài, trên thực tế thủy hỏa bất dung.
Lục Thi Duy cho tới bây giờ không nghĩ đến mình sẽ thích Lạc Vĩ Vĩ, là loại yêu thích giữa nam và nữ, thẳng đến ngày đó...
Lục Thi Duy đại diện trường ra ngoài tham gia hội báo cáo, lúc về thì trời mưa, nàng lại không mang theo dù, vì vậy từ trạm xe buýt một đường mắc mưa chạy về phòng ngủ, vào ban đêm liền phát sốt.
Sáng hôm sau trong phòng ngủ tất cả mọi người đều thức dậy chuẩn bị ra ngoài tập thể dục buổi sáng, chỉ có Lục Thi Duy còn nằm trên giường, nhưng mà ai cũng không nhạy cảm, bởi vì học sinh cấp ba sinh hoạt nghỉ ngơi quá khổ cực rồi, ai cũng có suy nghĩ thỉnh thoảng lười biếng một chút.
Chỉ có Lạc Vĩ Vĩ khiếm khiếm, không quen nhìn Lục Thi Duy ngủ nướng, muốn đi gọi người ta thức dậy. Gọi mấy lần thì phát hiện có chỗ không đúng, lại đột nhiên đau lòng không chịu nổi.
Lạc Vĩ Vĩ đi phòng y tế trong trường lôi kéo mấy cô đang ăn sáng đến phòng ngủ xem Lục Thi Duy, sau đó lại quay về cùng giáo viên y tế lấy thuốc cho Lục Thi Duy uống, cuối cùng ngốc ngơ ngác canh giữ trước giường Lục Thi Duy, cứ như vậy không nhúc nhích mà ngồi nhìn Lục Thi Duy.
Cô cũng không biết cô đang nhìn cái gì, đại khái là Lục Thi Duy trông đẹp mắt? Nhưng cô không phải ngày đầu tiên biết chuyện này, cô vẫn luôn cảm thấy Lục Thi Duy trông đẹp mắt, đẹp hơn cô. Đại khái là phát sốt thần chí không rõ nên thấy Lục Thi Duy đáng yêu hơn? Mặc kệ cô lảì nhải cái gì bên tai Lục Thi Duy, Lục Thi Duy cũng sẽ không hung dữ bảo cô phiền.
Lục Thi Duy ngủ lâu như vậy sao còn chưa chịu dậy? Các học sinh cũng đã ăn xong cơm trưa rồi đi ngủ trưa rồi, đến giữa trưa, Lục Thi Duy còn đang ngủ. Nàng không đói bụng sao?
Lạc Vĩ Vĩ nhờ bạn học lấy cơm về giúp, vẫn ngơ ngác nhìn Lục Thi Duy. Sau đó cô lại ăn một quả chuối tiêu một quả táo một quả lê, Lục Thi Duy còn chưa dậy.
Lạc Vĩ Vĩ vì vậy bắt đầu lầm bầm lầu bầu.
"Có phải tối qua cậu mắc mưa nên bị cảm lạnh không vậy? Tôi nói tối qua sau khi tắt đèn tôi ăn quả táo của cậu sao còn chưa nói tôi câu nào, còn tưởng cậu thay đổi, thì ra là ngã bệnh."
"Cô y tế nói thuốc này tác dụng phụ chính là thích ngủ, nhưng cậu cũng ngủ quá lâu rồi đó?"
"Lục Thi Duy... Lon coca của cậu trong tủ tôi lấy đó, cậu không phản đối tôi liền uống."
"Nếu như cậu vẫn cứ như vậy thì tốt quá." Suy nghĩ một chút thấy không đúng, còn nói: "Không phải, ý tôi là nếu như cậu có thể đối xử với tôi tốt một chút. Ví dụ như bây giờ nè, mặc kệ tôi nói cái gì làm cái gì, cậu cũng không nói tôi."
"Chẳng qua như vậy cũng quá cô quạnh, cậu vẫn nhanh khỏe đi nha." Thật ra Lạc Vĩ Vĩ đã ý thức được từ lâu, mình là một kẻ không biết xấu hổ, không muốn Lục Thi Duy hung dữ với mình, nhưng mà không hung dữ về sau lại cảm thấy mất mát. Vấn đề này cô suy nghĩ qua một đoạn thời gian, cuối cùng tổng kết ra, có một cách có thể hóa giải chuyện này.
Cô thích Lục Thi Duy không được sao?
Sau đó nghĩ cách làm Lục Thi Duy cũng thích cô, coi như hai người không cãi vả nữa, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn. Hơn nữa cũng sẽ không có cảm giác mình bị coi thường, bởi vì trong tình cảm, có mấy ai không tự trọng?
Cô cũng không biết đây là cái logic gì.
Tóm lại cô một khi đã chấp nhận một cái ưu điểm của Lục Thi Duy rồi, cũng rất đơn giản phát hiện trên người Lục Thi Duy có rất nhiều ưu điểm khác, sau đó không thể tránh khỏi, giống như nhiều nam sinh trong lớp, bắt đầu thích Lục Thi Duy.
Cho nên Lục Thi Duy phát sốt cô sẽ lo lắng, liền lớp học cũng không đi, ở nơi này trông coi.
Có cách nào có thể làm cho Lục Thi Duy mau khỏe lên không? Thời điểm ngẩn người cô đã nghĩ ra cái này.
"Lây cảm cho tôi, cậu sẽ khỏe?" Lạc Vĩ Vĩ từ từ nói xong, ánh mắt rơi vào đôi môi có chút khô của Lục Thi Duy vì sốt.
Cô quên mất đã nghe thấy ở đâu rồi, đem virus cảm lây qua người khác, bản thân sẽ hết cảm. Cho nên nếu như muốn Lục Thi Duy mau khỏe, thì phải để Lục Thi Duy lây cảm cho cô nha.
Cách lây bệnh tốt nhất, đương nhiên là thông qua nướt bọt.
Vì vậy Lạc Vĩ Vĩ liền hôn Lục Thi Duy. Bởi vì cô là lần đầu, trước đó cũng không có kinh nghiệm, đương nhiên không có kỹ xảo gì đáng nói, chỉ đơn thuần mà bắt chước tình cảnh trên TV, môi nhẹ nhàng dán lên môi Lục Thi Duy, mút, trao đổi nướt bọt.
Lúc đó cô không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là đơn thuần mà nghĩ đem bệnh cảm của Lục Thi Duy lây qua cho cô, hơn nữa lúc đó vẫn cho là con gái hôn một cái không có gì đâu, cũng sẽ không như con trai, có một chút phản ứng sinh lý kỳ lạ.
Nhưng sau khi dấn thân vào rồi, cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thay đổi có chút khác thường. Từ trong ra ngoài, có một loại tình cảm không hiểu được dấy lên. Đây không phải con gái lúc đó đơn thuần hôn một cái mà thôi, đây là chân thực hôn môi ở đây!
Lúc ý thức được điểm này, nội tâm của cô lại có chút mừng thầm.
Nhưng rất nhanh bị Lục Thi Duy phản kháng.
Đại khái là động tác của cô quá ngốc, cho Lục Thi Duy cảm giác cũng không tốt, tóm lại Lục Thi Duy đã tỉnh.
Hơn nữa còn khóc.
Lạc Vĩ Vĩ chân tay có chút luống cuống, không biết nói cái gì cho phải.
Lục Thi Duy khóc nói: "Lạc Vĩ Vĩ... Coi như cậu ghét tôi, cậu cũng không cần âm hiểm đến như vậy, đó là nụ hôn đầu của tôi..."
xxxx
Lục Thi Duy bởi vì bị Lạc Vĩ Vĩ cướp mất nụ hôn đầu, tức giận mấy ngày, nói chuyện cũng lười nói với Lạc Vĩ Vĩ.
Lạc Vĩ Vĩ có chút chán nản.
Hôm nay đến phiên cô với một học sinh khác làm cán sự chịu trách nhiệm ở nhà ăn, thật xa đã nhìn thấy Lục Thi Duy với mấy người chung phòng đi vào cửa nhà ăn, cô vui vẻ mà chạy tới.
"Hôm nay thịt băm hương cá làm không tệ." Lạc Vĩ Vĩ nói với Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy không nhìn thẳng cô. Bạn cùng phòng bên cạnh nói: "Thật à? Lát nữa mình cũng lấy một phần."
Lục Thi Duy quay đầu nói với người nọ: "Đừng nghe cậu ta, khẳng định khó ăn rồi."
"..."
Lục Thi Duy nghĩ chính là, sao Lạc Vĩ Vĩ có thể tốt bụng như vậy chứ? Nếu lúc trước cô làm chuyện này, cũng tuyệt đối không thể tin tưởng cô. Một người tại sao có thể vô sỉ đến nước này! Mỗi khi nhớ tới sự kiện kia, Lục Thi Duy cũng nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi, nụ hôn đầu đối với một người, nhất là với một cô gái mà nói, là quan trọng cỡ nào! Đó vốn phải là một kỷ niệm tốt đẹp để nhớ lại, bây giờ vừa nghĩ tới nụ hôn đầu đối tượng là Lạc Vĩ Vĩ, nàng chết tâm đều có.
Cho nên Lạc Vĩ Vĩ nói ăn cái gì ngon, nhất định không thể ăn.
Bạn cùng phòng bị nàng ngăn cản, cũng không có lựa chọn thịt băm hương cá, hai người lựa chọn thịt kho cùng sườn hầm đậu que bên cạnh. Kết quả một cái cứng muốn chết, một cái bị muối mặn chết.
Lạc Vĩ Vĩ trực ban xong, lấy một phần thịt băm hương cá, sau đó ngồi xuống đối diện các cô.
"Mình nói mấy cậu lấy cái này đi, ăn của mình này." Lạc Vĩ Vĩ nói xong đem hộp cơm của mình đẩy ra trước mặt Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy đương nhiên không chịu ăn. Tại sao Lạc Vĩ Vĩ vô duyên vô cớ lại đi đối tốt với nàng? Nhất định có âm mưu!
Bạn cùng phòng cũng không để ý nhiều như vậy, ăn một miếng xong lập tức khen không dứt miệng: "Cái này ăn ngon!"
Vẻ mặt Lạc Vĩ Vĩ đắc ý nhìn Lục Thi Duy: "Sớm nghe mình thì có phải tốt hơn không?"
Lục Thi Duy lườm cô một cái không nói gì, mà là quay đầu nói chuyện khác với bạn cùng phòng, hoàn toàn xem như Lạc Vĩ Vĩ không tồn tại.
Bạn cùng phòng nói: "Vừa rồi giờ toán học cậu với bạn cùng bạn của cậu giơ sách cả tiết, bọn mình nhìn cũng muốn cười chết."
"Mình có thể không nâng à? Bạn cùng bàn của mình nói lần sau nên mang theo ô."
Giáo viên dạy toán của họba của một bạn học lớp bên cạnh, là giáo viên đặc cấp nổi danh toàn thành phố, chuyên môn mang tốt nghiệp lớp. Nhưng mà ông để mọi người khắc sâu chuyện này, lại không phải thực lực dạy học cùng vinh hạnh đặc biệt của ông, mà con ông ấy từ tiểu học đã bắt đầu học không được toán, đến cao trung càng là tuyển thủ thất bại; còn có chính là vị thầy giáo này sau khi đi học, lúc nói đến chỗ cao hứng, luôn nước miếng tung bay, hơn nữa ông thường xuyên bước xuống khỏi bục giảng, muốn gần học sinh một chút, rất nhiều bạn học ngồi bàn đầu cảm nhận được nhiệt tình tứ phía của ông.
Cho nên Lục Thi Duy vào giờ toán muốn giơ sách. Tuy rằng bọn họ là đóa hoa của tổ quốc, thầy giáo là người làm vườn cần cù vất vả, nhưng nàng cũng không muốn bị nhổ như vậy.
"Cuối tuần này được đổi rồi, rút cuộc sắp thoát ly khổ hải rồi."
Bạn cùng phòng nghe xong vẻ mặt cực nhọc: "Cuối tuần tới mình đó, mình đang cân nhắc xem có cần chuẩn bị một chiếc thuyền hay không, nhớ đâu thầy toán nói hăng quá, phòng học bị nhấn chìm thì làm sao bây giờ?"
"Nào có khoa trương như vậy..." Lục Thi Duy nở nụ cười.
Lạc Vĩ Vĩ sững sờ mà nhìn chằm chằm vào Lục Thi Duy, thời điểm nàng phiền não cô cũng phiền, thời điểm nàng cười, cô lại ngây dại.
Thời điểm nhìn nàng, Lạc Vĩ Vĩ cố gắng cách làm nàng chú ý, nhưng mà nàng căn bản không để ý tới Lạc Vĩ Vĩ. Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy trong lòng có chút khổ sở, có chút lạnh lẽo, thậm chí kết thúc bằng một tầng băng sương hơi mỏng.
Nhưng thời điểm nàng cười, Lạc Vĩ Vĩ lại cảm thấy dường như được ăn một viên kẹo, trong lòng đều ngọt ngào. Nụ cười kia tuy rằng không phải vì Lạc Vĩ Vĩ, nhưng Lạc Vĩ Vĩ lại cảm thấy tầng băng sương kia của mình đã được nụ cười kia làm tan chảy rồi.
Mặc kệ nàng mỉm cười với ai, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của nàng, dường như tâm cũng tan theo.
Lạc Vĩ Vĩ bỗng nhiên cảm thấy mình giống như biến thành một thi nhân lãng mạn, trong đầu ngăn không được nhảy ra đủ loại câu nói tốt đẹp.
Với tư cách là một học sinh khối khoa học tự nhiên, cô có thể nghĩ nhiều câu như vậy thật sự không dễ dàng, cô không thể chờ được muốn ghi chép lại hết, ăn cơm trưa xong trở lại phòng ngủ, chuyện thứ nhất đó là lập tức tìm quyển nhật ký, muốn đem những câu tốt đẹp kia viết xuống.
Nhưng mà cô cầm bút nghĩ nửa ngày, lại không viết ra được một chữ.
Vừa rồi rõ ràng suy nghĩ nhiều như vậy, lại như là nấu sủi cảo trong ấm trà, căn bản lại không ra.
Lạc Vĩ Vĩ vì vậy lại nhìn lén Lục Thi Duy, trông thấy Lục Thi Duy giảng bài cho bạn cùng phòng khác, ngẫu nhiên lộ ra dáng vẻ tươi cười. Lạc Vĩ Vĩ đã cảm thấy, ôi... Lòng mình...
Đúng rồi, chính là cảm giác này.
Vì vậy cô viết vào trong nhật ký: Cậu ấy cười, trái tim mình đều muốn tan chảy.

Bình luận

Truyện đang đọc