BỖNG DƯNG MUỐN YÊU NGƯỜI

Lục Thi Duy liếc mắt nhìn Lạc Vĩ Vĩ nằm bên cạnh nàng, nghĩ thầm người nọ thật vô tư mà, tình huống này cũng ngủ được.

Thật ra thông qua bản đồ định vị nàng đã biết vị trí hiện tại của hai người cùng với đường về nhà rồi, chẳng qua là tầm nhìn thấp, lái xe không an toàn.
"Lạc Vĩ Vĩ?" Lục Thi Duy thăm dò gọi một tiếng, "Ngủ thật rồi? Đừng giả vờ, ngồi dậy nói chuyện đi." Lục Thi Duy nhìn Lạc Vĩ Vĩ không phản ứng, âm lượng lại tăng lên. Nàng sợ cô ở trong xe bị cảm lạnh.
Lạc Vĩ Vĩ giống như thật sự ngủ rồi. Lục Thi Duy định khởi động xe để bật hệ thống sưởi, theo bản năng nghiêng người qua, chưa kịp chạm tới chìa khóa, đã bị Lạc Vĩ Vĩ làm hoảng sợ trước rồi.
Lúc đó Lạc Vĩ Vĩ mơ màng thấy có cái bóng đen nhích lại gần mình, xuất phát từ bản năng phòng bị, đột nhiên mở mắt: "Cậu làm gì thế?"
"Sợ cậu lạnh, khởi động xe để sưởi ấm." Lục Thi Duy nói.
"Tôi không có ngủ, không lạnh."
"Không có ngủ? Vừa rồi tôi gọi cậu sao cậu không để ý?"
"Để ý cậu làm gì? Ai muốn nói chuyện với cậu trời..."
"..."
Lạc Vĩ Vĩ nói xong nhớ tới Tùy Tâm, cả buổi sáng không thấy tin Tùy Tâm, điều này không bình thường tẹo nào, chiếu theo tính cách Tùy Tâm, đã gọi điện đến ngạc nhiên nói này kia từ lâu rồi.
"Sao hôm nay Tùy Tâm yên tĩnh thế không biết?" Lạc Vĩ Vĩ lẩm bẩm.
"Cậu gọi cho cậu ta xem, đứa nhỏ ngốc nghếch đó sẽ không đến chỗ làm chứ?" Lục Thi Duy nói tiếp.
"Không đâu, nếu như cậu ta đến sẽ gọi cho tôi từ lâu rồi."
"Thế cậu gọi hỏi thăm một chút đi, không chừng cũng lạc đường ấy."
"Ừm, vậy thì gọi."
Lục Thi Duy nhìn cô cười rộ lên: "Không phải cậu không muốn nói chuyện với tôi sao?"
"..." Lạc Vĩ Vĩ giả vờ không nghe thấy, bấm gọi Tùy Tâm.
Thật lâu sau đó Tùy Tâm mới bắt máy: "Sao đấy?"
Lạc Vĩ Vĩ nghe ra giọng nói cô ngái ngủ, hỏi cô: "Sao cậu còn chưa thức?"
Tùy Tâm liếc mắt nhìn cửa sổ, cách một cái rèm cửa cũng chẳng thấy ánh sáng đâu cả, "Cậu bị điên à, bên ngoài trời còn chưa sáng!"
"Cậu xem bây giờ là mấy giờ cái đi!" Lạc Vĩ Vĩ cũng không cam chịu yếu thế hét lại.
Tùy Tâm nhìn đồng hồ trên tường, lại càng hoảng sợ, cơn buồn ngủ liền bị dọa biến đâu mất tiêu, vén rèm cửa nhìn bên ngoài, không khỏi kinh hô: "Cái bầu trời quái quỷ gì vậy trời..."
"Làm sao cậu ngủ đến giờ này vậy?"
"Buổi tối mất ngủ."
"Là mối tình đầu, hay là Giang Đào?"
"Giang Đào."
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cậu ở đâu, chúng ta gặp mặt nói đi."
"Mình à..." Lạc Vĩ Vĩ nhìn bốn phía xung quanh một cái, sau đó tiếp tục nói: "Mình không biết đang ở vùng núi heo hút nào nữa."
"Mình cậu?"
"Ở cùng Lục Thi Duy."
Lục Thi Duy nghe cô nhắc đến tên mình, không khỏi nhìn cô một cái, cô thì là lơ đễnh nhìn về phía xa xa.
Tùy Tâm không cần nghĩ cũng biết chứng mù đường của Lạc Vĩ Vĩ lại tái phát rồi, không biết mang Lục Thi Duy đi tới chỗ nào nữa. Cô nói: "Hai ngươi chú ý an toàn một chút, lát nữa trời tốt hơn một thì đến nhà cậu ăn lẩu đi."
"Được, mình để chìa khóa trong cái ống giữa khe tường chỗ cầu thang ấy, lúc đến cậu tự mở cửa đi vào."
"Biết rồi, bây giờ mình xuống siêu thị dưới nhà mua nguyên liệu. Đúng rồi, cậu dẫn Tiểu Duy, đừng chỉ mình cậu về, dù sao cũng không phải người ngoài."
"Mình là người như vậy sao..."
Kỳ thật dù cho Tùy Tâm không nói, Lạc Vĩ Vĩ cũng hoàn toàn không không nghĩ đến ý tưởng dẫn Lục Thi Duy theo. Cô thấy lạ vì sao mình lại như thế.
Lục Thi Duy đợi các cô nói điện thoại xong, mới hỏi Lạc Vĩ Vĩ: "Sao tới bây giờ cậu không mời tôi đến nhà cậu?"
"Cậu đến nhà tôi làm gì?"
"Có điều cũng không liên quan, tôi biết cậu để chìa khóa ở chỗ nào rồi, về sau tôi có thể tự mình đến."
"..." Trong đầu Lạc Vĩ Vĩ chỉ hiện lên hai chữ —— đồ khốn!
Lại tiếp tục đợi nửa tiếng, cuối cùng cũng nhìn rõ đường, hai người một lần nữa đi, lời nói cũng dần nhiều hơn, không hề không được tự nhiên nữa, ngẫu nhiên cũng có thể trò chuyện bình thường. Về sau Lạc Vĩ Vĩ kết luận nói, vì nguyên nhân thời tiết, bị ép ở trong xe lâu như vậy, bị ép buộc bất đắc dĩ nói vài câu.
Lục Thi Duy cho rằng Tùy Tâm chỉ đơn giản là ăn lẩu tâm sự, không nghĩ tới lúc vào trong nhà Lạc Vĩ Vĩ, chịu kịp tham quan, tầm mắt đã bị hai két bia thu hút. Hai két đựng chai thủy tinh, trong nháy mắt nàng cho là mình đi lộn chỗ.
Tùy Tâm vội giải thích nói: "Mình mua ở siêu thị mini dưới nhà."
"Tôi không thể uống rượu." Lục Thi Duy nói.
Tùy Tâm gật gật đầu: "Biết là cậu không thể uống, bằng không sẽ không thể là hai két rồi."
"..." Đây là muốn không say không về sao?
Bỏ nguyên liệu vào nồi, Lạc Vĩ Vĩ rót rượu cho mình và Tùy Tâm, chợt nhớ tới Lục Thi Duy không uống rượu, "Trong tủ lạnh có đồ uống."
Lục Thi Duy nói: "Tôi đã lấy rồi."
Lạc Vĩ Vĩ liếc nhìn ly nước trái cây không biết ở trên bàn từ lúc nào, bĩu môi: "Cậu thật không coi mình là người ngoài ha..."
"Tôi cũng không phải không có tay, sẽ không giống người nào đó."
"Tôi lúc nào..."
"Được rồi hai người!" Tùy Tâm cắt lời hai cô, "Không phải hôm nay nghe mình kể khổ sao? Hai người bỏ ân oán cá nhân xuống trước, lắng nghe mình nói đây này."
"Ồ." Hai người trăm miệng một lời.
Tùy Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, thân là cung bọ cạp, thật sự không chịu được khi người khác không xoay quanh mình... Hai người kia một khi cãi nhau, cảm giác sự hiện diện của mình bị giảm mạnh...
Trở lại chuyện chính, Tùy Tâm uống một hớp lớn bia, mà bắt đầu quở trách Giang Đào, gì mà tính cách gia trưởng, nhạy cảm, hay để ý, không chăm sóc dịu dàng...
Lạc Vĩ Vĩ nghe tới nhức đầu, bởi vì mấy điều này trước kia đã nghe qua rồi, cho nên lúc này dứt khoát không nghe nữa, ngược lại Lục Thi Duy lắng nghe rất chăm chú.
Lạc Vĩ Vĩ vừa nhét thứ gì đó vào miệng vừa hỏi: "Cho nên lần này cãi nhau là vì bạn trai cũ của cậu?"
"Đúng vậy, Giang Đào xem lịch sử trò chuyện của mình trên WeChat."
"Cậu ngốc thật, nói chuyện xong không xóa đi."
"Nhưng bọn mình có nói gì đâu chứ, chỉ nói chuyện phiếm mà thôi."
"Nói chuyện phiếm cũng không được." Không đợi Lạc Vĩ Vĩ nói Tùy Tâm, Lục Thi Duy mở miệng trước rồi.
Tùy Tâm hỏi: "Vì sao?"
Lục Thi Duy không cẩn thận đem rau thơm trong bát mình thảy vào trong bát của Lạc Vĩ Vĩ, sau đó mới nói: "Đổi một góc nhìn khác mà nghĩ xem, nếu như cậu nhìn thấy bạn trai cậu còn giữ liên lạc với bạn gái cũ, cậu không tức giận sao?"
"Nếu như chỉ nói chuyện phiếm, mình không có ý kiến gì, mình không có nhỏ nhen như thế, huống chi từ trước tới nay mình không có xem trộm điện thoại của anh ấy."
"..." Lục Thi Duy còn nói: "Đây không phải vấn đề nhỏ nhen hay không, đây là vấn đề nguyên tắc."
"Vậy chẳng lẽ cả đời này không thể liên lạc với người cũ sao?"
"Cậu hiểu như thế cũng không có gì sai cả."
"Ôi... Vĩ Vĩ cậu cảm thấy thế nào?" Tùy Tâm liếc mắt nhìn Lạc Vĩ Vĩ, còn nói: "Trước tiên cậu có thể đừng ăn không, phân tích phân tích cho mình."
Lạc Vĩ Vĩ không tình nguyện mà để đũa xuống, "Mình cảm thấy cậu đó, hiện tại có chút nguy hiểm."
"Có ý gì?"
"Cậu nói cậu với Giang Đào cãi nhau to như thế, nhỡ đâu bây giờ mối tình đầu đột nhiên xuất hiện, rất có thể thừa lúc vắng mà vào nha."
"Mình đây có phải vắng vẻ đâu mà để cậu ta vào." Tùy Tâm không phục.
Lạc Vĩ Vĩ liếc cô một cái: "Giang Đào cũng không chủ động gọi điện cho cậu, cậu còn không cảm thấy cô đơn quạnh quẽ hay sao?"
"Cút... Mình nào có cần người bồi đâu." Tùy Tâm nói xong nâng ly cho Lạc Vĩ Vĩ đổ đầy vào "Cậu vẫn nên uống rượu thôi, từ trong miệng cậu chẳng nghe được cái chủ ý gì hay ho hết."
"Mối tình đầu bình thường đều rất khó quên... Muốn cắt đứt triệt để, đúng là rất khó." Lục Thi Duy ở một bên chợt xúc động, Lạc Vĩ Vĩ nghe xong thiếu chút nữa phun hết bia trong miệng ra ngoài.
"Mình cũng bối rối điểm này." Tùy Tâm thở dài, rõ ràng là đồng ý với câu nói của Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy đem rau thơm trong nồi mà Lạc Vĩ Vĩ vừa bỏ vào đẩy sang một bên, "Thiếu chút rau thơm không được sao?"
"Tôi thích ăn."
"Trách không được đần như vậy."
"..."
Tùy Tâm bây giờ đã tu luyện tới cảnh giới có thể bỏ qua chuyện hai người này cãi cọ rồi, chẳng qua là hỏi Lục Thi Duy: "Vậy cậu nói xem anh ấy đến tận bây giờ vẫn không gọi cho mình là có ý gì?"
"Cậu không thể gọi điện cho anh ta sao?" Lục Thi Duy hỏi lại.
"Tại sao mình phải gọi cho anh ta chứ, mình có làm cái gì sai đâu." Tùy Tâm oán giận nói.
Lục Thi Duy gật gật đầu: "Hẳn là anh ta cũng nghĩ như thế."
Sau đó Tùy Tâm rơi vào trầm tư.
Cô vẫn cho là mâu thuẫn này có ảnh hưởng, lúc trước Giang Đào đối với cô bằng mọi cách, đều chỉ vì dẹp tan cơn giận. Tùy Tâm nghĩ không ra tại sao Giang Đào lại đối với cô như vậy, coi như Lục Thi Duy nói đúng, nhưng nhìn thời tiết quỷ quái ngày hôm nay đi, anh ta cũng có thể gọi điện hỏi thăm cô mà. Ghét nhất anh ta một câu cũng không nói.
"Thật ra chẳng phải chuyện gì ghê gớm." Lạc Vĩ Vĩ nói, "Có khả năng hai người lâu rồi không cãi nhau, không có hành hạ đối phương, cho nên trong nội tâm ngứa ngáy, tranh cãi chút là tốt rồi, lúc này cậu cho anh một cái bậc thang, cũng không thể để người khác dụ dỗ cậu, chuyện tình cảm, vốn là tương hỗ nhau."
Vẻ mặt Tùy Tâm xem thường nhìn Lạc Vĩ Vĩ: "Nói nghe như cậu hiểu lắm ấy, cậu yêu đương được bao lần."
"Tốt xấu gì mình cũng có mối tình đầu... Ôi..." Lạc Vĩ Vĩ càng nói càng chột dạ, thật ra cũng không được tính là yêu đương chân chính.
"Mối tình đầu kia của cậu... Ha ha ha..." Tùy Tâm cười phun ra, bỗng nhiên ý thức được Lục Thi Duy đang ở đây, vội vàng thu tiếng cười lại.
Vẻ mặt Lục Thi Duy mờ mịt nhìn về phía hai người họ, "Sao lại cười thành như thế..."
Lạc Vĩ Vĩ thở dài một hơi, ánh mắt rơi thịt ở trong nồi, định cầm đũa gắp lấy, hay bởi vì lời nói sắp tới rất quan trọng nên không thể không tạm đặt đũa xuống, vì thế nét mặt cô giờ phút này cho dù là ai nhìn thấy đều sẽ cảm giác là cô đơn và ưu thương.
Cô hỏi Lục Thi Duy: "Sau này cậu có giữ liên lạc với Cao Minh Sâm không?"
"Ai?"
"Cao Minh Sâm." Lạc Vĩ Vĩ lại đề cao âm lượng lên một ít.
Lục Thi Duy suy nghĩ một chút, "Tôi có quen biết sao?"
"Đệch! Không phải cậu tự xưng là có trí nhớ kinh người sao? Chính là mối tình đầu thời phổ thông của tôi bị cậu cướp mất đó! Trí nhớ kiểu gì vậy!" Tâm tình Lạc Vĩ Vĩ khó tránh khỏi kích động, giả vờ mất trí nhớ cái gì chứ... Có cần phải ép tôi nói ra như thế không?
"Có chuyện này sao?"
"..." Lạc Vĩ Vĩ bó tay rồi.
"Ha ha ha ha ha..." Tùy Tâm lại nhịn không được cười vang, "Mình đã nói rồi... Ha ha ha... Chuyện xấu trong quá khứ... Ha ha ha... Ai còn để ở trong lòng chứ."
Lạc Vĩ Vĩ kêu rên một tiếng, mượn rượu tiêu sầu.
"Chờ một chút!" Lục Thi Duy rút cuộc cũng phát hiện điểm mắc cười, "Cậu sẽ không phải vì chuyện đó mà canh cánh trong lòng chứ? Tôi không nhớ rõ có được không... Sao cậu lại nhỏ mọn như vậy chứ?"
"Cút..."
Hình như có chỗ không đúng... Tùy Tâm nghĩ, hai người các cậu không phải đến khuyên tôi sao, tại sao lại cãi nhau rồi...

Bình luận

Truyện đang đọc