BỖNG DƯNG MUỐN YÊU NGƯỜI

Rất nhanh sắp bước sang năm mới rồi, Lạc Vĩ Vĩ uyển chuyển bày tỏ ý nghĩ không muốn đến Tam Á với người nhà, cô tìm mọi lý do, nói ví dụ như năm nay vé máy bay đặc biệt không dễ đặt, hơn nữa họp hằng năm của tập đoàn tiến hành vào trước tết hai ngày, thời gian quá gấp.

Nhưng mà mẹ Vĩ Vĩ tỏ vẻ, không được! Nhất định phải đến! Lễ mừng năm mới phải cùng người nhà đoàn tụ, nếu như cô đặt vé máy bay không được, bọn tôi đặt cho cô. Lạc Vĩ Vĩ vô cùng hối hận khi phổ cập cho mẹ cô cách xài Taobao.
Vì vậy, hy vọng cùng Lục Thi Duy hai người cùng nhau mừng năm mới tan vỡ.
Lạc Vĩ Vĩ cho tới trưa đều buồn bực không vui, đến bữa trưa cũng thay đổi không tích cực. Lục Thi Duy biết cô chuyện ăn Tết mới không vui, nhưng Tùy Tâm cũng không nói chuyện ăn cơm đây là chuyện gì xảy ra?
Lục Thi Duy ném Lạc Vĩ Vĩ, đi đến vị trí công tác của Tùy Tâm hỏi: "Tùy Tâm, đi ăn cơm không?"
Tùy Tâm suy nhược ngẩng lên nhìn thấy Lục Thi Duy, nhẹ nhàng thở ra một hơi, dường một hơi này dùng rất nhiều sức, lại chậm chạp một lúc mới nói: "Hai ngày rồi mình chưa ăn cơm."
"..." Lục Thi Duy không khỏi dùng ánh mắt tràn ngập thương hại nhìn về phía Tùy Tâm, "Sao đáng thương vậy? Ai không cho cậu ăn cơm, còn là sao thế?" Theo lý mà nói Tùy Tâm đã qua 33 ngày thất tình lâu rồi, nên tỉnh táo lại rồi chứ, không phải nên nhiệt huyết dồi dào cùng yêu mà đón mỗi một ngày chứ...
Tùy Tâm vẫn suy yếu than thở: "Chủ yếu là sáng sớm hôm qua mình thức dậy bước lên bàn cân, phát hiện mình lại mập lên..."
"Bao nhiêu?" Lục Thi Duy cho tới bây giờ không cảm thấy Tùy Tâm béo, dựa theo thân hình dong dỏng của Tùy Tâm, vóc người này vừa vặn mà.
"Mình lại 98 cân..." Tùy Tâm nói, vẻ mặt muốn chết ngã sấp trên bàn.
"..." Lục Thi Duy tiếp tục hỏi: "Vậy ban đầu cậu bao nhiêu?"
"96."
"Có cái gì khác nhau à?" Không phải đều là chín mươi cân sao?
"Mập lên hai cân đó là hai cân đó, mình không có thể ăn cơm rồi..." Tùy Tâm giãy giụa đứng lên nói.
Lục Thi Duy đành phải an ủi cô: "Không liên quan mà, mỹ nữ chỉ một trăm, cậu cách 100 còn một đoạn nữa mà, ăn cơm sẽ không ảnh hưởng. Hơn nữa hai cân kia của cậu là vào ngực rồi, không cần lo lắng."
"Thật sao?" Tùy Tâm bỗng nhiên có chút muốn ăn rồi.
Lạc Vĩ Vĩ ở trên ghế tâm phiền mà chơi quét mìn, ngẩng đầu phát hiện đối diện cùng trái phải cũng không có người, cảm giác đói khát lập tức đột kích, cô mới nhớ tới là giờ nghỉ trưa. Nếu như Lục Thi Duy không có ở chỗ của mình, hẳn là ở chỗ Tùy Tâm, vì vậy cô nhìn qua chỗ Tùy tâm, quả nhiên thấy cả hai đang ở đó thảo luận vấn đề cân nặng.
Thời điểm cô đi qua vừa vặn nghe thấy câu mỹ nữ chỉ một trăm của Lục Thi Duy, nhịn không được xen vào nói: "Ý của cậu là như tôi vượt qua một trăm cân sẽ đi chết sao?"
Lục Thi Duy nín cười nói: "Tôi cũng không có nói cậu béo, cậu đừng tự coi nhẹ mình chứ, chẳng qua cậu ăn ít hơn hai bữa cũng không sao, mỡ dày, chống cơn đói." Thật ra Lạc Vĩ Vĩ nặng 102 cân, bị thân cao cùng xương cốt chiếm hết, không có nhiều thịt, nhưng Lục Thi Duy lại thích trêu chọc cô.
"Ai nói đấy... Tôi đúng là lúc đang lớn, một bữa cơm cũng không thể bỏ."
Tùy Tâm nhịn không được cắt ngang cô: "Cậu nói coi cậu có thể ăn như thế, ở đâu cũng ăn được..." Nói xong ánh mắt dừng ở ngực Lạc Vĩ Vĩ từ trên xuống dưới, lại từ đuôi đến đầu mà quét vài cái.
"..."
Vì vậy Lạc Vĩ Vĩ ở trong tiếng cười vui vẻ của hai người kia, thở hổn hển mà tự mình đi đến nhà ăn trước, nhưng vẫn mềm lòng giữ chỗ chỗ cho các cô.
xxxx
Buổi chiều Tề Thụy mời đến mấy nam đồng nghiệp xuống lầu khuân đồ giúp anh ta, sau đó những vật kia được chuyển toàn bộ vào văn phòng của Lạc Vĩ Vĩ.
Máy pha cà phê, máy ép trái cây, các loại đồ ăn vặt...
Lạc Vĩ Vĩ nhìn thấy những thứ này, nghĩ thầm chủ nhiệm Tề, anh đang định nuôi heo trong văn phòng sao...
Tề Thụy nói: "Không biết bình thường mọi người ăn đồ ăn vặt gì, cho nên tôi tiện tay mang một ít, mọi thấy cái nào ngon, lần sau tôi sẽ mua nhiều hơn một chút. Còn có mấy pha cà phê bên trái là cà phê bên phải là trà sữa, máy ép trái cây mọi người cũng có thể thả bột hồng trà, phía dưới cái hộp có, tôi có mua mấy túi. Còn có trong phòng làm việc của tôi có lá trà, mọi người muốn uống có thể lấy, lựa chọn nhiều như vậy, mọi người cũng đừng uống cà phê nữa." Nói xong anh ta còn cố ý nhìn Lục Thi Duy một lần, trong ấn tượng của anh mấy lần thấy Lục Thi Duy đều làuống cà phê.
Mọi người ồn ào cám ơn sự chăm sóc của anh ta, chỉ có Lạc Vĩ Vĩ chú ý tới vẻ mặt cuối cùng anh ta nhìn Lục Thi Duy. Cô có dự cảm xấu, có người dường như đang mơ ước bảo bối của cô đây mà.
Tề Thụy xoay người vừa đi, Tùy Tâm thả một cái mặt sợ hãi vào nhóm chat của ba người: Chủ nhiệm Tề vì làm tốt công tác, cũng liều mạng ghê. Các cậu nói nhà anh ta có rất nhiều tiền, sao anh ta tới đây?
Lạc Vĩ Vĩ trả lời: Đoán chừng tiền đều dùng để mua đồ ăn rồi.
Cô còn nhớ lần đi xem cùng Tề Thụy, ký ức một mình ăn hai thùng bắp rang hãy còn mới mẻ.
Tùy Tâm cảm khái: Ôn nhu săn sóc như vậy, còn nói không phải gay?
Lục Thi Duy tán thành suy nghĩ của Tùy Tâm một cách vi diệu: Lấy điều kiện của anh ta, bây giờ còn độc thân đúng là rất kỳ quái.
Lục Thi Duy nhớ tới cậu nhỏ Liêu Kiệt, cũng từng bị nàng hoài nghi thật nhiều năm.
Lạc Vĩ Vĩ nhịn không được muốn nhổ nước bọt Lục Thi Duy, cái chiêu dò gay này. Nhưng nghĩ lại, không thể để nàng phát hiện Tề Thụy có hứng thú với nàng, như vậy nàng càng cảm thấy hài lòng bản thân hơn, không thể khen nàng, vì vậy mau chóng lấy ly pha nước chanh uống.
Lạc Vĩ Vĩ lấy nước trái cây xong trở lại, hai người kia đang ở trong nhóm chat nghịch Taobao.
Tùy Tâm muốn mua một cái khăn quàng cổ, đối mặt với nhiều kiểu dáng cùng màu sắc như thế, chứng sợ hãi lựa chọn lại tái phát. Nhưng cô không có khả năng mua hết tất cả các màu được, khăn quàng cổ cũng không cần mỗi ngày đổi một cái.
Cô gửi một tấm ảnh khăn quàng màu đỏ gửi vào nhóm, Lạc Vĩ Vĩ lập tức nhảy ra nói: Màu này không hợp với cậu. Hơn nữa cậu không cảm thấy quấn cái này nhìn chúng ta như con chim cánh cụt sao?
Chọn tới chọn lui, ánh mắt của cô muốn đờ ra, cũng chưa hài lòng. Thật ra cô rất thích cái khăn quàng cổ của Lục Thi Duy, màu sắc và hoa văn đó, trên đường rất ít thấy giống như vậy, không dễ dàng đụng hàng với người khác, hơn nữa màu sắc đa dạng, tương đối hợp áo sẫm màu, còn khiến cả người tràn đầy sức sống.
Tùy Tâm nói: Bằng không mình tìm một cái giống Tiểu Duy đi.
Cái khăn quàng cổ kia của Lục Thi Duy là lúc bọn cô đi du lịch Hàn Quốc mua, lúc đó Tùy Tâm đồ đạc quá nhiều, cho nên sẽ không mua, bây giờ suy nghĩ một chút còn thấy hơi đáng tiếc.
Lạc Vĩ Vĩ lại phá đám: Không hợp với cậu, thật sự. Màu này á, mang được thì rất đẹp, mang không được thì cũng giống bán đồ ăn ngoài chợ mà thôi.
Tùy Tâm: Nhảm nhí, cậu xem Tiểu Duy mang đẹp thế mà.
Lạc Vĩ Vĩ: Cậu cho rằng cậu ta không giống bán đồ ăn sao!
Tùy Tâm:...
Lục Thi Duy:...
Lục Thi Duy: Lạc Vĩ Vĩ, hôm nay cậu mặc cũng đẹp ghê ấy. Giống cây hành xanh ơi là xanh!
Lạc Vĩ Vĩ:...
Hôm nay cô mặc một cái áo sơ mi xanh bạc hà, vốn muốn giả bộ nai tơ, nhưng hình như non quá rồi...
Nhưng cuối cùng Tùy Tâm vẫn buông tha cho việc mua khăn quàng cổ.
Lục Thi Duy nói chuyện riêng với Lạc Vĩ Vĩ: Quỷ hẹp hòi.
Lạc Vĩ Vĩ đắc ý cười cười. Khăn quàng đôi của cô và Lục Thi Duy, ai cũng đừng nghĩ đến cắm một chân vào.
xxxx
Ngày hôm nay Lục Thi Duytan tầm không thể về nhà cùng Lạc Vĩ Vĩ, bởi vì Lục Thi Duy đã có hẹn với bạn học. Trước đó bạn học kia sinh con, Lục Thi Duy giúp đỡ bận trước bận sau không còn hơi sức, bây giờ người ta khôi phục khá tốt rồi, muốn chiêu đãi nàng.
Lạc Vĩ Vĩ đưa nàng đến dưới lầu nhà người ta. Nàng bỗng nhiên nhớ tới trước đó cậu nhỏ bảo gửi cái gì đó cho nàng, "Lúc cậu về chờ cửa một chút, hẳn là có bưu kiện của tôi đến."
"Hả, buổi tối tôi ăn cái gì?" Lạc Vĩ Vĩ đáng thương hỏi, giống như lúc trước không có Lục Thi Duy cô cũng bị đói vậy.
Lục Thi Duy nói: "Bên này tôi không uống rượu, đoán chừng rất nhanh sẽ kết thúc, chờ tôi về mua chút gì đó cho cậu ăn?"
"Tôi muốn ăn móng heo nướng, bánh bao hấp, ngư hương nhục ti (*), thịt kho tàu ... Tôi còn muốn ăn lẩu..."
(*) Ngư hương nhục ti (鱼香肉丝): Đại loại là thịt lợn xào chua ngọt, có vị như vị cá.
Lạc Vĩ Vĩ nói xong nhìn nhìn sắc mặt Lục Thi Duy, phát hiện Lục Thi Duy cứ như vậy nhìn mình không nói tiếng nào, Lạc Vĩ Vĩ nuốt một ngụm nước bọt, "Bánh nướng, tào phớ."
"Được, chờ xem." Lục Thi Duy nói xong xuống xe, để lại một mình Lạc Vĩ Vĩ trên xe âm thầm hối hận.
Từ chỗ gác cổng nhận được bưu kiện, Lạc Vĩ Vĩ thuận tay ném lên bàn trà. Đợi đến lúc cô thay quần áo xong, thời điểm rửa sạch một một quả táo đến phòng khách xem TV, nhịn không được cầm bưu kiện lên nhìn nhìn. Ngay từ đầu Lục Thi Duy nói là do cậu nhỏ gửi, Lạc Vĩ Vĩ còn tưởng rằng sẽ có cái gì ngon để ăn, nhưng thời điểm nhận được là túi văn kiện. Cô cầm lên kiểm tra, hơi mỏng, hẳn không phải là chứng minh thư đó chứ, đây là cái gì vậy?
Rút cuộc mình có nên mở ra xem hay không? Cậu nhỏ cũng là cậu nhỏ của mình, Lục Thi Duy là bạn gái của mình, cậu ta cũng là của mình, cho nên cậu nhỏ gửi đồ gì cho cậu ta cũng như gửi cho mình. Ừm. Lạc Vĩ Vĩ dùng logic của mình mà đưa tay mở bưu kiện.
Đập vào mi mắt chính là một tấm phiếu chúc mừng năm mới ít nhất mười mấy năm trước, chính là loại khi bé chúng ta thường hay đưa cho bạn học, có cái mang những ngôi sao lấp lánh, có cái là nốt nhạc, trên tấm thiệp này là nữ chiến sĩ dưới những ngôi sao lấp lánh.
Món đồ này mang hơi thở thanh xuân xa xôi...
Lạc Vĩ Vĩ trong lòng hơi xem thường Liêu Kiệt và Lục Thi Duy, nhưng mà mở tấm thiệp mừng năm mới kia ra cô nhất thời ngẩn ngơ.
To: Duy thân ái của mình
Năm mới vui vẻ! Học tập tốt, cuộc sống tốt, yêu mình nhiều nhiều! ^-^
From: Vĩ Vĩ cậu yêu nhất
Chuyện khi nào?
Đầu óc Lạc Vĩ Vĩ bỗng dưng trống rỗng, không hề giống như mấy lần trước nữa, ngẫu nhiên sẽ nhớ lên một ít hình ảnh hoặc đoạn ngắn. Đây rõ ràng là chữ viết của cô, giống trong nhật ký của cô, nhưng mà cô không nhớ mình viết như thế lúc nài, đưa cho vật Lục Thi Duy như vậy. Cô cũng không nghĩ cho tới bây giờ bọn họ có thể xưng hô với đối phương như thế, cô cho rằng bây giờ là thời điểm bọn cô thân thiết nhất, chẳng lẽ không đúng sao?
Còn có, vì sao tấm phiếu này lại ở chỗ cậu nhỏ? Vì sao cô không nhớ được gì? Vì sao...

Bình luận

Truyện đang đọc