BỖNG DƯNG MUỐN YÊU NGƯỜI



Lạc Vĩ Vĩ nhận được điện thoại của Tùy Tâm, nói Giang Đào muốn mời cô ăn cơm, vì vậy không đợi đến giờ tan sở, cô đã sớm chạy ra ngoài. Lạc Vĩ Vĩ vẫn cảm thấy Tùy Tâm tốt số, mối tình đầu chính là Giang Đào, sau đó hiện tại đã bắt đầu nói chuyện hôn nhân, so với cô đường tình duyên nhấp nhô cầu hạnh phúc không biết bao nhiêu lần. Nhưng mà không rõ Tùy Tâm vì cái gì còn do dự, chẳng lẽ mấy loại yêu đương tình thú này độc thân như cô không thể nào hiểu được?
Giang Đào mời ăn lẩu, Lạc Vĩ Vĩ đã sớm đến giành chỗ, một bên chờ bọn họ, một bên suy đoán, khả năng có thể muốn thu đến phấn hồng tạc đạn. Muốn nói Tùy Tâm cũng thật sự là có thể làm, nếu có một người giống đối với Lạc Vĩ Vĩ giống như Giang Đào đối với Tùy Tâm, Lạc Vĩ Vĩ cảm giác mình có khả năng đã là mẹ hai đứa con rồi.
Lạc Vĩ Vĩ nhớ rõ thời điểm Tùy Tâm cùng Giang Đào lên đại học liền bên nhau, nghe nói nhờ cô mà hai người bọn họ mới gặp được nhau, thế nhưng là Lạc Vĩ Vĩ nghĩ không ra là chuyện gì đã xảy ra. Tùy Tâm tự nhủ trí nhớ của cô kém cỏi, cô lại cảm thấy mình không nhớ rõ là chuyện bình thường, chỉ có Lục Thi Duy bệnh tâm thần mới nhớ được mọi chuyện mà thôi.
Cô đang nghĩ ngợi lung tung, Giang Đào cùng Tùy Tâm đã đến.
"Vĩ Vĩ, nghĩ gì thế?" Giang Đào vừa cởi áo khoác vừa hỏi.
Không đợi Lạc Vĩ Vĩ trả lời, Tùy Tâm đã tiếp lời: "Còn cần hỏi sao? Nhất định là muốn ăn cái gì rồi."
Lạc Vĩ Vĩ trợn trắng nhìn Tùy Tâm, "Có ý gì? Trong mắt cậu, mình chỉ biết ăn thôi sao?"
"Cậu còn không phải sao?"
"Cút..."
"Hôm nay hình như là bọn mình mời nha." Tùy Tâm chậm chạp ngồi xuống uống trà.
Lạc Vĩ Vĩ vội vàng đổi ý: "Đúng rồi, mình đây liền không khách khí, đồ ăn cũng đã chọn xong rồi."
Sau đó, Tùy Tâm cùng Giang Đào nhìn nhân viên phục vụ đem thức ăn dành cho sáu người ăn ghi lại, lại đẩy hai cái toa ăn tới, dần dần im lặng.
Bởi vì Lạc Vĩ Vĩ cùng Giang Đào đều lái xe tới đấy, cho nên chỉ chọn mấy chai bia, giữa bạn bè ngẫu nhiên tụ họp, không cần phải uống quên trời quên đất. Bia rồi thêm nồi lẩu, là món ăn ngon nhất thời học sinh của bọn họ rồi. Lạc Vĩ Vĩ thích nhớ chuyện xưa, thế nhưng trí nhớ lại quá kém, có đôi khi cô không rõ trong ngực mình đang biểu thị cái gì.
Lúc Lạc Vĩ Vĩ với tới thịt trong nồi, Tùy Tâm đã sáp lại gần cô khoe khoang nhẫn cưới trên tay mình.
"Vĩ Vĩ, nhìn này, được chứ hả?"
Lạc Vĩ Vĩ phân tâm nhìn thoáng qua, chậc chậc tán dương: "Đào ca quả nhiên là đại gia."
Giang Đào giả vờ đáng thương nói: "Anh dùng toàn bộ tiền tiết kiệm mua cái này, cô ấy mới đồng ý gả cho anh, Vĩ Vĩ, em nói anh dễ dàng sao?"
"Ba anh không trả lại sao, sợ cái gì?" Lạc Vĩ Vĩ nói chuyện, cũng không chậm trẻ việc ăn uống, khi đang nói chuyện một bàn thịt dê đã chui vào trong bụng. Nhà Giang Đào làm buôn bán vật liệu xây dựng, không thể nói đặc biệt có tiền, nhưng là đầy đủ cho Giang Đào cùng Tùy Tâm nửa đời sau không cần chuyện áo cơm.
"Của ba anh cũng không phải của anh, huống hồ anh cũng không muốn nối nghiệp ông ấy, anh cảm thấy hứng thú với sự nghiệp của chính mình hơn." Giang Đào vừa nói vừa cùng Lạc Vĩ Vĩ tranh thịt, vừa dứt lời, hắn thành công trong việc gắp thịt cho Tùy Tâm.
"A đúng rồi, anh không nói thì em cũng quên mất anh giờ đã là CEO của một chuỗi cửa hàng điện thoại di động rồi."
Giang Đào uốn nắn cô: "Là chuỗi khu vực mua bán điện thoại."
Không phải như nhau sao... Lạc Vĩ Vĩ liếc mắt, phụ họa: "Dạ dạ dạ, người em quen biết thì anh là người có lòng cầu tiến nhất, nhất luôn, Đào ca, cho em quả táo đi."
"Không thành vấn đề." Giang Đào đáp ứng, xoay người gọi phục vụ: "Giúp tôi đi đến siêu thị nhỏ đầu phố mua hai cân táo được không?"
"..."
Tùy Tâm bận việc tìm kiếm thứ gì đó trong nồi, ngẫu nhiên cùng Giang Đào hợp sức tấn công từ hai phía Lạc Vĩ Vĩ, ba người chơi đùa đến long trời lở đất.
Lạc Vĩ Vĩ chợt nhớ tới chuyện chính, vì vậy nhìn về phía Tùy Tâm: "Gần đây phòng bọn mình có một thủ quỹ nghỉ sanh, lãnh đạo định điều nhân viên từ đơn vị cấp dưới lên, cậu có hứng thú hay không?"
Tùy Tâm nghe xong vội dừng lại động tác trong tay, khiêu mi đối Lạc Vĩ Vĩ cười cười: "Quen biết cậu nhiều năm như vậy, đây là chuyện đáng tin cậy nhất!"
xxxx
Lục Thi Duy mới từ thành phố H trở về, hơn nữa bạn bè thân thích còn truyền nhau thành cái dạng kia, mang theo "Vết thương tình", vốn là tính toán ở lại nhà nghỉ ngơi một thời gian liền đi du lịch, nhưng mà mẹ Lục lo lắng.
Mẹ Lục nói: "Tiểu Duy à, trong lòng con có gì không thoải mái, hãy cùng mẹ nói, đừng giấu trong lòng. Đôi khi đi xa cũng chưa chắc đã giảm bớt được phần nào đau đớn, ngược lại nói ra hết mới là cách tốt nhất."
Lúc ấy Lục Thi Duy đang ăn cam, cắn một cái, chua đến méo cả mặt, lại nghe mẹ nàng nói như vậy, bị sặc rồi ho khan đứng lên. "Mẹ..." Lục Thi Duy dùng sức ho khan, "Khục.. khục..... Mẹ sợ con nghĩ không thông sao, đi ra ngoài sau đó lên đầu báo sao? Con nào có yếu ớt như vậy?"
"Không phải là tốt rồi." Mẹ Lục tuy rằng buông lỏng một hơi, nhưng nhìn Lục Thi Duy cả ngày ở nhà không có việc gì vẫn không thể yên tâm, "Theo mẹ thấy con cũng đừng đi du lịch, trước tiên đem chuyện công việc xác định đã, sắp đến mùa đông rồi."
"Chuyện công việc không vội, mấy năm nay con tiết kiệm được một chút tiền."
Mẹ Lục vừa muốn mở miệng khích lệ, bỗng nhiên có người nhấn chuông cửa, bà gọi Lục Thi Duy: "Ra xem là ai."
Lục Thi Duy thuận tay rút một tờ khăn giấy, vừa lau tay vừa đi tới cửa, từ kính cửa nhìn thấy là mẹ Lạc Vĩ Vĩ, vội mở cửa, cười dịu dàng chào hỏi: "Dì, sao hôm nay rãnh rỗi vậy ạ?"
Mẹ Vĩ Vĩ mặc dù sớm khỏi bệnh, nhưng là một mực lại không nhàn rỗi, tại đại học dành cho người lớn tuổi báo danh lớp học quốc hoạ, lại tham gia rồi đội vũ đạo cộng đồng, bình thường rất bận rộn. Mỗi lần đều là cùng mẹ Lục hẹn trước mới xuất hiện, có rất ít những ngày như hôm nay không có một cú điện thoại liền xuất hiện ở cửa.
Mẹ Vĩ Vĩ nói: "Dì vừa hết giờ học, tìm mẹ con có chút việc."
"Nhanh vào trong rồi hãy nói ạ." Lục Thi Duy nói qua, quay đầu sang gọi mẹ của nàng: "Mẹ! Dì Lý đến."
Lúc này mẹ Lục cũng ra đón, bạn tốt hơn hai năm vừa thấy mặt, liếc nhìn nhau, đã ăn ý đến biết đối phương muốn nói cái gì rồi.
"Vĩ Vĩ nói gì?"
"Tiểu Kiệt nói thế nào?"
Hai người hầu như đồng loạt mở miệng.
Lục Thi Duy nghe xong tinh thần tỉnh táo, vội mời đến hai người đến phòng khách ngồi xuống từ từ trò chuyện. Sau đó ngồi một bên cắt hoa quả, thuận tiện đem lỗ tai duỗi dài ra nghe hai bà nói chuyện phiếm một chút.
Mẹ Vĩ Vĩ nói: "Con nhóc Vĩ Vĩ kia đi gặp xong cũng không nói với tôi lời nào, tôi vừa hỏi nó liền cùng tôi đánh thái cực."
Mẹ Lục nói: "Tiểu Kiệt cũng thế, nhưng mà tôi hiểu rõ nó, nó chưa nói không được, chính là qua rồi."
Lục Thi Duy có chút buồn bực, ngày đó trong nhà ăn Lạc Vĩ Vĩ cũng không phải là nói như vậy nha, không phải biểu lộ muốn thử kết giao sao? Đây cũng là nói khoác ư?
"Tiểu Duy, ngày đó không phải con cũng ở đó sao? Con cảm giác hai đứa nó thế nào?" Mẹ Lục hỏi.
Lục Thi Duy không chút suy nghĩ, mở miệng nói: "Rất tốt nha. Cậu nhỏ con là thanh niên tài tuấn, Vĩ Vĩ... Trẻ tuổi xinh đẹp, quả thực là trời sinh một đôi nha. Cậu nhỏ đối với cậu ấy ấn tượng không tệ, nhưng thật ra cậu ấy... Con cũng không biết phải nói thế nào."
Nàng nói vừa xong, mẹ Vĩ Vĩ thở dài một hơi, con nhà bà như thế nào bà hiểu chứ, nhất định là con gấu Lạc Vĩ Vĩ kia chén cá chọn canh đây mà.
Mẹ Lục an ủi: "Hai đứa nhỏ quen biết cũng lâu rồi, tuy rằng về sau xa cách, nhưng cũng là có nền tảng tình cảm, chờ Tiểu Kiệt xin điều về Hồ thành, lại từ từ bồi dưỡng tình cảm. Chúng ta cũng không nên nóng vội."
Mẹ Vĩ Vĩ gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Chung thân đại sự của Vĩ Vĩ là điều mà tôi quan tâm nhất, đem nó giao cho ai tôi cũng không yên tâm, giao cho người quen là tốt nhất."
Hai phụ huynh vừa rỗi rãnh tán gẫu một hồi, mẹ Vĩ Vĩ quan tâm đến Lục Thi Duy, "Tiểu Duy ở Hồ thành có tính toán gì không?"
"Định nghỉ ngơi một thời gian rồi tìm công việc ạ."
"Con lúc trước ở thành phố H đã làm không ít ngành nghề sao?"
"Vâng, đã làm cho chính phủ, nhà đất, thương nghiệp, nhưng đều không lâu."
Mẹ Vĩ Vĩ suy tư một hồi, còn nói: "Để dì gọi cho lão đồng nghiệp hỏi thăm một chút, đem công tác của con sắp xếp một chút, muốn nghỉ ngơi lúc nào không thể đừng nha, trước tiên xác định công tác đã."
"Tôi cũng nói như vậy." Mẹ Lục nói tiếp, "Thế nhưng... Cũng không muốn làm phiền chị." Mẹ Lục có chút xấu hổ, năm đó hai người cùng một đơn vị, mẹ Vĩ Vĩ sẽ không ngừng giúp đỡ mình, người này sau khi phát đạt cũng không bỏ người bạn cũ như bà đây, vẫn là hết sức giúp đỡ, bà đã cảm thấy rất ngại rồi. Cho nên nếu như Liêu Kiệt có thể chăm sóc tốt Lạc Vĩ Vĩ tương lai, coi như báo đáp gia đình Lạc Vĩ Vĩ.
Mẹ Vĩ Vĩ liếc bà một cái, oán trách nói: "Cũng không phải người ngoài, chị khách khí với tôi làm gì. Hai người ở nhà chờ tin, tôi hỏi thăm rồi gọi điện cho hai người." Nói xong liếc mắt nhìn thời gian, "Ai nha, tôi phải đi rồi, cuối tuần thi đấu, tôi phải đi luyện vũ điệu."
"Được, vậy chị mau đi đi, Tiểu Duy, tiễn dì Lý của con đi."
"Vâng." Lục Thi Duy đưa mắt nhìn mẹ Vĩ Vĩ hấp tấp rời đi, không nhịn ở trong lòng cảm tưởng, Lạc Vĩ Vĩ tính cách thật đúng là không giống mẹ của cô, Lạc Vĩ Vĩ đại đa số thời điểm đều là không lạnh không nóng, chỉ trừ khi...
"Tiểu Duy."
"Sao ạ?" Suy nghĩ bị cắt đứt, Lục Thi Duy thôi lại nữa, quay đầu nhìn về phía mẹ Lục.
Mẹ Lục lời nói thấm thía nói: "Con cùng Vĩ Vĩ quan hệ tốt, nếu không lúc con rãnh rỗi tìm con bé mà khuyên nhủ đi? Chuyện này, có thể thành công thì tốt quá, không được, chúng ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Nhưng mà con cũng nói, hai đứa chúng nó thật sự rất xứng đôi, không cùng nhau thì thật đáng tiếc phải không?"
Lục Thi Duy bỗng nhiên hỏi lại: "Ai nói con cùng cậu ta quan hệ tốt?"
Mẹ Lục sửng sốt một chút. Lục Thi Duy vội vàng đổi giọng: "Con hay nói giỡn đấy mà."
Mẹ Lục không để ý nàng, nói tiếp: "Ngày mai con gọi Vĩ Vĩ tới nhà ăn cơm đi, con không ở đây nhiều năm rồi, Vĩ Vĩ không ít lần đến thăm mẹ, điểm ấy thật ra hơn con rất nhiều."
Lục Thi Duy cái này càng không phản đối, Lạc Vĩ Vĩ đối đãi với người khác, đều so với đối chính mình tốt hơn nhiều.
Trong đêm rơi xuống một cuộc mưa thu, Lục Thi Duy muốn đợi mưa tạnh rồi gọi điện thoại cho Lạc Vĩ Vĩ, thế nhưng là trận mưa này tựa như đang cùng nàng phân cao thấp, như thế nào cũng không chịu ngừng.
Nàng dựa vào cửa sổ, nhìn khung cảnh ngoài phố, chỉ có dãy đèn đường hoang vắng, xe đi qua cũng rất ít. Mấy giờ rồi nhỉ? Nghĩ rồi lại nghĩ, quản bây giờ là mấy giờ, nàng muốn gọi điện cho Lạc Vĩ Vĩ, từ lúc nào lại để ý đến thời gian đến như vậy?
Điện thoại thật lâu mới kết nối, Lạc Vĩ Vĩ bên kia rất ồn ào, hình như đang ở KTV, hoặc Lạc Vĩ Vĩ hình như uống quá chén, tức giận mà tiếp điện thoại: "Ai vậy?"
"Cậu đoán đi."
"Đoán em gái cậu!" Lạc Vĩ Vĩ không có lưu số điện thoại của Lục Thi Duy, thế nhưng khi giọng nói đó truyền tới, cô cũng đã hiểu."Làm sao? Có việc hả?"
"Cậu đang hát?"
"Không có việc gì thì tôi cúp đấy!"
"Hát đoạn đầu 《Điều tốt đẹp đã mất 》 nghe chút nào."
"Cậu có bệnh hả!"
Kết quả đương nhiên là Lạc Vĩ Vĩ tức giận cúp điện thoại, nhưng lúc này đây Lục Thi Duy thần kỳ lại không có tức giận, mà là nhẫn nại soạn một tin nhắn gửi đi.
Mẹ tôi bảo cậu tối mai đến ăn cơm.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi, cứ thế đến nửa đêm, Lục Thi Duy một chút buồn ngủ cũng không có.
Nàng khẽ ngâm nga giai điệu của 《Điều tốt đẹp đã mất 》, lúc hát đến câu "Có những người chẳng thể nói rõ có điểm nào tốt, nhưng vẫn không ai có thể thay thế được" kia, bỗng nhiên nghĩ đến, tuy rằng ai cũng thấy hai người đó xứng đôi, thế nhưng tôi lại không muốn Lạc Vĩ Vĩ làm mợ nhỏ của tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc