BOSS HÃY CẨN THẬN: PHU NHÂN THÍCH GIẢ ĐIÊN



Ngày hôm sau, cô ngỉ đến mười giờ, ánh nắng lúc này cũng trở nên gay gắt.

- cốc cốc.....

Hồng Tịch Nhan lấy tay dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài nói:"Vào đi".

Ba cô người hầu đi vào, cúi đầu, đồng thanh:"Tiểu thư buổi sáng tốt lành"

"Mấy cô vào đây chỉ để chúc thôi sao?"_Giọng điệu của cô không kiêu căng, mà rất lạnh lùng.

Cô thấy những cô gái này đều giả dối làm sao?


Qua nét mặt đó, vì vậy cô rất khó chịu khi thấy họ..

Một cô thay hai cô kia trả lời:"Vâng, ông chủ có nói, lát nữa sẽ có gia đình bạn của ông và bà đến chơi, căn dặn chúng tôi lên trang điểm cho tiểu thư".

Hồng Tịch Nhan ngồi lì trên giường, cô xua đuổi:"Mau, mau ra khỏi phòng tôi đi, tự tôi có thể làm được"

Dạo gần đây, cô thấy xui xẻo làm sao ấy?

Hết đi nhầm phòng rồi đến gặp phải mấy tên kia. Còn có Nam Thiên Tước thối tha đó nữa

Ba cop người hầu lui ra, trong đó có một cô tuy vẫn cúi đầu nhưng ánh mắt vô cùng nham hiểm.

Ra khỏi phòng, hai cô kia đj khỏi, chỉ còn cô ta đứng nhìn vào:"Hồng Tịch Nhan, tôi ghét cô".

Hồng Tịch Nhan bước xuống khỏi cái giường thân yêu. Mang đôi dép lê vào nhà tắm, rửa mặt sạch sẽ rồi mới đi xuống tìm ba và mẹ cô.

Gương mặt cô tuy không trang điểm vẫn xinh đẹp như vậy? Thậm chí lớp phần kia cứ như điểm tô cho khuôn mặt cô hơn thôi.

"Ba, mẹ"

Thấy hai người cùng nhau xem tivi đầy tình cảm, cô gọi họ.


Ba cô thấy cô vẫn còn mặc đồ ngủ, tóc thì búi lên, thô lỗ ngồi xuống như đàn ông.

"Con gái, ba bảo mấy cô kia lên trang điểm thay đồ cho con, mà con vẫn chưa làm sao?".

Hồng Tịch Nhan thở dài:"Ba à? Con không cần bọn họ, con không thích họ, con có thể tự làm được, con lớn rồi".

Mẹ cô chen vào:"Con gái nói đúng đó, ông lúc nào cũng xem nó là trẻ con, vả lại con gái tôi xinh đẹp như vậy, cần gì phải trang điểm, tôi chỉ thích giản dị mà thôi".

"Tôi biết, tôi biết, hai mẹ con suốt ngày cứ thích ăn hiếp tôi thôi".

"Ai dám ăn hiếp bạn tôi đây?".

Vừa lúc đó, từ nên ngoài vang lên giọng nói đầy ý cười. Từ từ hiện ra một người đàn ông, đi sau là một người phụ nữ.

Hồng Hải bất ngờ nhìn ra:"Nam Lãnh Minh, ông bạn già của tôi đến rồi sao?"

Tuy cô rất ngang bướng, nhưng phép lịch sự cô vẫn có, cô chỉnh chu lại quần áo, dì biết bản thân đang mặc chiếc váy ngủ rộng, dày có hình con vịt đáng yêu.

"Chào hai bác".

Nam Lãnh Minh buông na cô ra, rồii chuyển tầm mắt về chỗ cô, hỏi:"Hồng Hải đây là con gái ông sao?".

"Ừm, sao vậy?".


"Xinh đẹp lắm! Vừa nhìn đã biết con bé rất phóng khoáng phải không? Còn bướng bỉnh "

"Ông biết luôn sao? Đứa con gái này không khi nào khiến tôi ngừng lo cho nó cả".

"Ba nói sao ý, chứ con vẫn có thể bảo vệ được mà".

Lúc này, một thân ảnh cao ớn ,vạm vỡ khác đi vào trên tay cầm rất nhiều quà.

Hồng Tịch Nhan mở to mắt nhìn.

Không phải cô nhìn lầm đấy chứ?

Là Nam Thiên Tước!

Chết cô rồi, nếu anh vào đây, vậy hai người này không phải là ba và mẹ Nam Thiên Tước chứ?




Bình luận

Truyện đang đọc