BOSS HÃY CẨN THẬN: PHU NHÂN THÍCH GIẢ ĐIÊN



Ăn xong, cô và anh tiếp tục đi đến công viên nước để chơi. Dù gì bây giờ trời đang nóng hức thế này tắm nước là đã nhất.

Ban đầu, Nam Thiên Tước không thích, vì ở đây có quá nhiều đàn ông, anh không muốn họ nhìn cô khi cô đang vui đùa bằng nước, nhưng một lúc sau đó, anh mới suy nghĩ lại, thà rằng anh đi theo cô vậy?


"Tịch Nhan, em nhìn xem, bên kia có một ống nước, chúng ta quá đó chơi đi".

Hồng Tịch Nhan nhìn theo hướng anh chỉ, gật đầu, Nam Thiên Tước nhanh tay lẹ chân, cướp lấy bàn tay vàng ngọc của cô, nắm lấy, rồi dẫn cô đến đó. Cả hai chuẩn bị để trượt xuống, vừa trượt đến giữa ống chân cô đột nhiên bị chuột rút, theo bản năng cô lấy hai tay kéo chân mình, gương mặt nhăn nhó tỏ ra đau đớn. Khi đã đến cuối hồ, cô bay nhào ra, Nam Thiên Tước nhìn xung quanh không thấy cô ngôi lên, liền tỏ ra hốt hoảng ,lặn xuống tìm cô, thấy cô đang lơ lửng ở dưới mặt hồ. Anh nhanh bơi đến, đỡ cô lên viền hồ:"Tịch Nhan, Tịch Nhan, có nghe anh nói gì không?".

Hồng Tịch Nhan không trả lời anh. Nam Thiên Tước liền hô hấp nhân tạo cho cô, tay cũng hoạt động..

"Khụ, khụ ....khụ...."

Thấy cô tỉnh, anh mới thỏa hắt ra một cái, cô mà xảy ra chuyện gì anh thật sự không dám tha thứ cho bản thân.


"Em có thấy chỗ nào không ổn hay không?"

Hồng Tịch Nhan ngồi dậy:"Không có, vừa nãy chân bị chuột rút nên mới xảy ra cớ sự này, anh đừng lo lắng quá?"

Bỗng nhiên, Nam Thiên Tước kéo cô ôm vào lòng mình:"Em có nghe thấy tiếng tim anh đang đập rất nhanh hay không?"

Đúng là có nghe thật? Không lẽ là vì lo lắng cho cô mà anh lại như vậy?

"Lúc nãy, anh cứ nghĩ nó đã nhảy thót ra ngoài vì không thấy em đâu, anh sợ, sợ em biến mất, Nam Thiên Tước anh chưa bai giờ sợ như vậy, đây là lần đầu anh có cảm giác sợ hãi đến vậy".


"Không sao nữa rồi, em vẫn ở đây mà,"

Cô không dám tin anh lại lo lắng cho cô đến như vậy? Dù là hai người mới vừa bắt đầu yêu nhau thôi.




Bình luận

Truyện đang đọc