Hồng Tịch Nhan nghe liền hiểu:"Vậy anh muốn tôi cảm ơn thế nào?".
"Làm người phụ nữ của tôi".
Theo như anh đọc các bộ truyện tranh về tổng tài thì anh đọc được những tập như vậy. Đa phần đều bảo hãy làm phụ nữ của tôi.
Đổi lại chỉ là sự sỉ vả của cô:"Làm phụ nữ của anh sao? Nực cười , bổn tiểu thư vẫn còn rất yêu đời, yêu bản thân, lại nói anh không phải mẫu người lí tưởng của tôi".
Cô chính là cô gái rất đặc biệt.
Nếu như anh nói câu đó với các cô gái khác thì đảm bảo trông vòng hai giây sẽ trả lời em đồng ý. Như vậy vẫn chứng minh, cô không giống như họ.
"Cô là người đầu tiên dám từ chối Nam Thiên Tước tôi?".
"Vậy thì quá vinh hạnh rồi, xem như hôm nay tôi nợ anh, anh cứ từ từ suy nghĩ việc gì để tôi báo đáp"_Hồng Tịch Nhan nhân cơ hội giật lấy chìa khóa, tâm vào xe rồi nhấn gar.
Cô quay đầu nhìn anh:"Ngoại trừ việc bảo tôi làm người phụ nữ của anh và làm bạn giường của anh, những việc đó không nằm trong phạm vi của Hồng Tịch Nhan tôi, nghe rõ chứ?"
- rịn rịn .....
Tiếng xe vang lên, trong đêm tối tĩnh mịch cô phóng xe chạy như bay rồi biến mất theo thời gian, chỉ để lại một làn khói trắng phả vào mặt anh.
Thuộc hạ của anh cũng khá kinh ngạc, khi thấy thiếu chủ của mình đứng im bất động như vậy.
Nếu theo phán đoán, người dám từ chối yêu cầu của thiếu chủ chỉ có một con đường là chết.
Còn với cô gái đó, thì khác.
"Thiếu chủ, có cần chúng tôi đi bắt cô gái đó hay không?"
Nam Thiên Tước lười biếng mở miệng:"Không".