Dù nghe Nhậm Sinh xác định giới tính xong, Triệu Bằng vẫn không cam tâm, kêu người đem một cái thiết bị siêu sóng tới, mặc kệ máy truyền tin đang kêu lên không ngừng, chỉ nhìn chằm chằm mông bốn hài tử.
Đáng tiếc, hắn căn bản không nhìn thấy thứ mình muốn, toàn mông với mông — chen chúc trong không gian chật hẹp trong trứng, những hài tử này căn bản không chịu lộ ra bộ vị trọng điểm mà.
Vẫn là Trầm Thu Thạch đáng tin hơn, nàng đã đặt hàng bốn hòm nuôi dưỡng xong, rất nhanh liền có người đưa đến, xong lại có chút lúng túng: “A Nhậm là Tạp Y Nhân đi? Trứng của Tạp Y Nhân cũng không có lớn thêm được, hài tử lẽ nào sẽ cứ nhỏ mãi như vậy?”
Nếu hài tử không lớn hơn nữa, lúc mới ra khỏi trứng, một tay nàng có thể nắm trọn một đứa rồi… Vậy thì chăm sóc làm sao? Đều tại cái tên La Y kia, chắc chắn là tại hắn chọc giận Nhậm Sinh, mới hại Nhậm Sinh sinh non!
Vốn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đi tìm La Y gây phiền toái, nhưng lúc này, Trầm Thu Thạch đã âm thầm quyết định. “Tui cũng không rõ nữa, hài tử chắc sẽ từ từ phát triển chăng?” Nhậm Sinh ngượng ngùng nói, lúc mới vừa biến hình cậu cũng nhỏ xíu a, mãi sau này mới lớn lên được, nếu mấy nhóc này giống cậu… Trầm Thu Thạch dù
sao cũng là người thường, có phải đã già rồi hay không, bốn hài tử mới sinh thì còn nhỏ cũng đâu có gì kỳ quái!?
Cậu nhất định phải nhanh chóng giúp Triệu Lăng Vũ kéo dài sinh mệnh, nếu không lỡ như hài tử còn chưa kịp lớn lên, Triệu Lăng Vũ đã… Nhậm Sinh âm thầm quyết định.
“Cứ quan sát xem thế nào đã.” Trầm Thu Thạch cẩn thận từ trong tay Triệu Lăng Vũ ôm lấy một hài tử, bỏ vào hòm nuôi dưỡng. Viên trứng này nằm trong hòm nuôi dưỡng một hồi, đột nhiên mạnh mẽ nhảy ra, sau đó trực tiếp chui vào lòng Nhậm Sinh.
Trầm Thu Thạch thấy cảnh này bị dọa sợ hết hồn: “Có sao không? Trứng nhỏ thế nào rồi?”
“Không sao đâu, tụi nhỏ rất lợi hại.” Nhậm Sinh nói, bốn viên trứng này hấp thu rất nhiều linh lực, còn hấp thu rất nhiều năng lượng từ khối tinh thạch màu vàng, khẳng định không thể tùy tiện ngã một cái liền hỏng được.
“Đây là trứng a, nhất định phải chăm sóc thật cẩn thận.” Trầm Thu Thạch tiến đến định ôm trứng trong tay Nhậm Sinh, ai dè trứng nhảy ra, còn nhảy lên tay Triệu Lăng Vũ, sau đó thân mật cọ cọ Triệu Lăng Vũ.
Triệu Lăng Vũ cảm thụ vỏ trứng bóng loáng trơn nhẵn, nói: “Mẹ, hôm nay đã muộn lắm rồi, mẹ và ba đi nghỉ trước đi.” Hắn còn có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Nhậm Sinh, ba mẹ
hắn còn ở đây, hắn không tiện hỏi.
Trầm Thu Thạch đã mấy chục năm rồi không được ôm hài tử, lưu luyến không muốn đi. Nhưng chợt nhớ ra, con trai con dâu hẳn là có nhiều lời muốn nói lắm đây, cuối cùng ly khai, Triệu Bằng dĩ nhiên cũng đi theo nàng.
Kể từ khi thân thể Triệu Bằng khôi phục tới giờ còn chưa từng thân mật cùng Trầm Thu Thạch, trước đây hắn vẫn muốn cùng thê tử mình hảo hảo ôn tồn một phen, tốt nhất là nên sinh thêm đứa nữa, nhưng hôm nay trong đầu hắn, ngoại trừ bốn cái tôn tử kia thì không còn thứ gì khác, vợ hắn thì còn nghiêm trọng hơn.
Bất quá, vợ hắn hẳn biết được nhiều chuyện hơn, Triệu Bằng tò mò hỏi: “Ngày hôm nay rốt cục đã xảy ra chuyện gì? A Nhậm là Tạp Y Nhân? Chuyện là sao vậy?”
“Ta cũng không rõ lắm, nhưng hài tử có dị năng dung hợp, nhất định là của Lăng Vũ rồi.” Trầm Thu Thạch đưa video quay lại cho chồng: “Ông xem chút là biết! Đúng rồi! Còn có một việc…”
“Chuyện gì?” Triệu Bằng nhìn Trầm Thu Thạch dáng vẻ gấp gáp, lo âu hỏi.
“Lăng Vũ với A Nhậm vẫn chưa đăng ký kết hôn, hài tử nở xong sẽ không được tính vào hộ khẩu Triệu gia, như vậy sao được? Ta phải lập tức đi tìm người hỏi quy trình kết hôn hiện hành mới được! Còn nữa, Lăng Vũ đính hôn, kết hôn, nghỉ chăm
vợ đẻ cũng phải mời!” Bây giờ dị năng giả cao cấp thực sự quá ít, cho nên vợ chồng dị năng giả cao cấp có hài tử, thê tử có thời gian nghỉ thai sản rất dài, hơn nữa trượng phu cũng có thể xin nghỉ. Con trai nàng trước đây cũng chưa xin nghỉ bao giờ, này đó gộp lại có khi được đến một hai năm, nói không chừng còn có thể sinh thêm mấy cái tôn tử!
Trầm Thu Thạch lấy ra máy liên lạc hàn huyên với hết người này tới người khác, chia sẻ vui sướng, nhận được vô số lời chúc phúc, Triệu Bằng cũng tương tự.
Triệu Bằng quen biết rất nhiều người ở liên bang, những người này hôm nay về căn bản đều không ngủ ngon, cứ liên lạc hắn hết lần này tới lượt khác, hắn cũng chẳng phiền, xuống lầu cũng có người gọi lên tiếp khách nữa, gặp người có quan hệ tốt thì thoáng khoe khoang một chút bốn tôn tử còn trong bào thai, còn người có quan hệ không tốt thì… Hắn sẽ vừa khoe cháu, vừa hỏi dò đối phương: “Lão bà ngươi có định sinh không? Con dâu ngươi có sinh không? Cháu dâu ngươi sẽ sinh chứ?”
Tộc trưởng gia tộc Locke tán gẫu cùng Triệu Bằng xong, đen cả mặt.
Lúc trước hắn sinh hai đứa con trai, vô số người ước ao được như hắn, bây giờ thì sao? Hai thằng con đều không còn nhỏ nữa, hắn lại chưa có lấy một đứa cháu mà ôm, còn
Triệu Bằng, một lần có những bốn đứa!
“Ba, ngươi hỏi lại Uẩn nhưỡng dược tề kia có thật không?” Ethan liền vội vàng hỏi, phu thê hắn độ tương xứng rất cao, nhưng đã kết hôn hơn trăm năm vẫn chưa có hài tử, hiện tại hắn muốn hài tử đến sắp phát điên rồi.
“Triệu Bằng nói hắn không biết, muốn hỏi phải đi hỏi Đằng lão và Nhậm Sinh kìa.” Locke tộc trưởng trên mặt một tia biểu tình cũng không có.
“Ba, vậy ngươi nhanh đi hỏi một chút…”
“Ngươi bảo ta đi hỏi?” Locke tộc trưởng trên tay xuất hiện một cái ***g phòng hộ, đột nhiên đập cho con trưởng mình một cái, lại tàn nhẫn đá Ethan mấy đá: “Không phải ngươi cùng xuất chiến với Triệu Lăng Vũ sao? Người khác đi đánh một trận liền trở thành bạn bè với Triệu Lăng Vũ, ngươi nhìn bản thân mình xem, ngươi đã làm được cái gì? Ngươi còn khinh bỉ Nhậm Sinh, còn chọc giận Triệu Lăng Vũ! Tiệc mừng hôm nay, Phương Thành Quân còn tới, tại sao ngươi không đi?”
Ethan giờ hối hận lắm chứ, nhưng vẫn không cảm thấy mình sai ở chỗ nào: “Phương lão gia tử cũng đi, ba, chẳng phải ba cũng không đi đó thôi? Hơn nữa nhà chúng ta đã sớm đắc tội Triệu Lăng Vũ rồi …” Khi xưa hạ lệnh trì hoãn thông tin, định cho quân đoàn số một đang còn ở chỗ nữ vương trùng tộc chịu thiệt một
chút chính là phụ thân hắn mà.
Locke tộc trưởng nhất thời cứng họng, hắn sao ngờ được sự tình sẽ thành ra thế này? Hắn khi đó chỉ muốn gây chút phiền toái nhỏ, Triệu Lăng Vũ có chuyện, đối với hắn mà nói kỳ thực phải gọi là “niềm vui bất ngờ”.
Đương nhiên, hiện tại hắn không còn cảm thấy đó là chuyện vui chút nào nữa.
Gia tộc Locke ai cũng sầu muốn chết, Dương gia cũng lực bất tòng tâm, mà quý tộc thủ đô tinh, đa số lại rất hưng phấn, đồng thời vội vội vã vã tính tiền trong tay, sẵn sàng chờ tới lúc có thể đi mua Uẩn nhưỡng dược tề.
Triệu gia sợ là cũng sẽ không bán ra nhiều thuốc, trẻ hóa và vân vân bọn họ cũng không hề trông mong gì, chỉ muốn có hài tử mà thôi!
Chuyện đã xảy ra trong tiệc mừng Triệu gia, chỉ trong thời gian cực ngắn đã truyền khắp toàn bộ thủ đô tinh, tuy đa số quý tộc không lên mạng trắng trợn tuyên cáo ham muốn làm gì, nhưng dân tình thế giới ảo vẫn nắm bắt được thông tin cực nhạy.
Tin tức vừa tung ra, tất cả mọi người xem thường, Nguyên soái còn chưa kết hôn mà, làm sao đột nhiên có hài tử được?
Bất quá tin tức được đăng tải ngày một tăng, số người tò mò cũng kéo nhau leo thang vùn vụt — Nguyên soái của bọn họ, lẽ nào thật sự có bốn hài tử? Này cũng
quá lợi hại đi! Quả nhiên người tốt sẽ được báo đáp!
Trong khi đó, Triệu Lăng Vũ cùng Nhậm Sinh hai người đang ngồi mặt đối mặt, nói chuyện rất chi là nghiêm túc.
“Anh không muốn kết hôn, Đằng lão nói, nhiều người không kết hôn mà mang thai trước, tui chỉ muốn có hài tử…” Nhậm Sinh đem đầu đuôi sự tình giải thích một lần, khi phát hiện Triệu Lăng Vũ có lẽ thật sự không biết việc mình mang thai con trai hắn, lại nói: “Tui đã nói rất rõ ràng với anh rồi mà, là chính anh không tin đó thôi! Anh cũng không nên trách tui a!” Trước cậu thấy Triệu Lăng Vũ đối tốt với hạt giống như vậy, còn tưởng rằng người ta đã biết, ai mà ngờ được Triệu Lăng Vũ vẫn tưởng cậu nói đùa…
Đúng là tại mình không chịu tin. Nhưng Nhậm Sinh trước đây từng cho hắn ăn quả nhân sâm, sao hắn có thể nghĩ đến vật kia còn có thể biến thành hài tử? Hơn nữa Nhậm Sinh là thực vật, hắn là người… Nhân loại cùng rất nhiều loại sinh vật ngoài hành tinh đều không thể dưỡng dục đời sau, Nhậm Sinh lại là thực vật, hắn còn cho là chủng tộc bọn họ hoàn toàn khác nhau… Mà cho dù tương đồng, giới tính cũng là một vấn đề…
Nhắc mới nhớ, mình có thể làm cho một cây thực vật mang thai, hẳn là có thể xưng tụng phi thường lợi hại?
Quay về hiện thực
đã nào… Triệu Lăng Vũ ôm chầm lấy Nhậm Sinh: “A Nhậm, cảm ơn em.”
“Tại sao lại nói cảm ơn?” Nhậm Sinh thắc mắc.
“Cám ơn em đã sinh cho tôi bốn hài tử.” Triệu Lăng Vũ nói.
“Đó là do tự tui muốn sanh, anh không cần phải nói cảm tạ.” Nhậm Sinh vỗ vỗ ngực của mình.
Triệu Lăng Vũ nở nụ cười, không nhịn được đụng ngực Nhậm Sinh một cái. Nhậm Sinh mang thai, tất cả mọi người đều cho là hắn làm chút chuyện “cầm thú” với Nhậm Sinh, hắn có nên giả thành thật luôn không đây?
Nghĩ tới đây, Triệu Lăng Vũ không nhịn được cả người nóng lên, nhưng nhìn đến đôi mắt đen láy đơn thuần kia, hắn liền bị giội một chậu nước lạnh.
Nhậm Sinh lúc này đã chuyển sự chú ý đến bốn viên trứng –từ lúc bọn họ vào phòng, bốn viên trứng đã nhảy lên khối kết tinh kim sắc rồi, thoạt nhìn rất là ngoan ngoãn.
“Tụi nó quả nhiên thích vật này.” Nhậm Sinh không nhịn được nói.
Triệu Lăng Vũ dùng thiết bị siêu sóng chiếu lên mấy viên trứng, liền thấy hài tử ngửa mặt hướng lên trời, thỏa mãn ra mặt, hắn đem hai đứa bé kia lại đây, phát hiện vẻ mặt của bọn nó cũng giống như thế: “Loại đá này hẳn là hữu dụng với tụi nhỏ.”
“Tui cũng nghĩ như vậy.” Nhậm Sinh gật gật đầu: “Cơ mà a di nói muốn đem mấy đứa nó bỏ
vào hòm nuôi dưỡng.”
“Chúng ta thả tinh thạch vào trong hòm nuôi dưỡng đi?” Triệu Lăng Vũ rất nhanh đề xuất.
“Được.” Nhậm Sinh gật gật đầu, đem cái đệm lót trong hòm nuôi dưỡng lấy ra, không chút do dự mà vạch ra tìm tòi, sau đó nhìn về phía Triệu Lăng Vũ: “Anh mau gõ bể tinh thạch này, sau đó chúng ta cất vào.”
Nhậm Sinh và Triệu Lăng Vũ hai người góp một tay, cuối cùng đổi hết đệm trong bốn cái hòm nuôi dưỡng thành mảnh vỡ tinh thạch, lúc này, trứng nhỏ rốt cục nguyện ý ngốc ở bên trong.
“Em có cần đệm không? Hay là mang trên người mấy khối đi?” Hắn nhớ lúc trước Nhậm Sinh cũng thích loại tinh thạch này thì phải.
“Tui không hấp thu được năng lượng bên trong, muốn cũng vô dụng.” Nhậm Sinh nói.
“Em không thể hấp thu năng lượng bên trong?” Triệu Lăng Vũ ngạc nhiên.
“Đúng vậy a, sao vậy?”
“Không có gì.” Triệu Lăng Vũ ôm lấy Nhậm Sinh, hôn một cái: “Chúng ta đi ngủ sớm chút.”
Nhậm Sinh liền chui ngay vào trong ***g ngực Triệu Lăng Vũ.
Trầm Thu Thạch trằn trọc cả đêm, sáng sớm đã bắt đầu bồi hồi đứng ngoài cửa phòng Triệu Lăng Vũ.
“Bà dậy sớm vậy làm gì?” Triệu Bằng vẫn chưa mở nổi mắt.
“Tôi đây không phải là có rất nhiều chuyện muốn cùng con trai ông thương lượng sao? Con trai ông khóa
máy liên lạc, quá tắc trách đi!” Trầm Thu Thạch tối hôm qua định bàn bạc chuyện kết hôn với con trai mình, thế mà liên lạc Triệu Lăng Vũ không được…
Đương nhiên, nàng có thể gõ cửa, nhưng Nhậm Sinh vừa sanh hài tử xong, nàng lại hơn nửa đêm đi gõ cửa, này không phải liền thành ác bà bà sao?
“…” Triệu Bằng đột nhiên ôm lấy thê tử mình: “Tôi thấy hôm nay chắc sẽ bọn nó không dậy sớm đâu, chi bằng chúng ta thảo luận một chút nhân sinh đích thực trước nha?”
“Lão lưu manh!” Trầm Thu Thạch đỏ mặt.
“Tôi bây giờ bất lão rồi nha.” Triệu Bằng cười cười, vài chục năm trước hắn vẫn lực bất tòng tâm, hiện tại cuối cùng cũng coi như có thể bù đắp lại rồi…
Triệu Bằng nói quả không sai, hôm nay Triệu Lăng Vũ và Nhậm Sinh dậy rất trễ. Triệu Lăng Vũ dậy trễ là bởi vì tối hôm qua ngủ mà vẫn không nhịn được đi chăm nom bốn cái hòm nuôi dưỡng bên người kia, còn Nhậm Sinh… Tỉnh dậy phát hiện mình đang được Triệu Lăng Vũ ôm, liền vui vẻ nhắm mắt lại ngủ tiếp lần nữa.
Tới lúc người nhà họ Triệu sum họp được cùng nhau thì đã đến giờ cơm trưa rồi.
Một đêm không ngủ, buổi sáng còn “vận động dữ dội”, Trầm Thu Thạch tức tốc quét sạch đồ ăn trước mặt mình, còn vừa ăn vừa bất chấp hình tượng hỏi: “Hai đứa
định lúc nào thì kết hôn?”
“Cành sớm càng tốt.” Triệu Lăng Vũ đáp, tuy rằng có hài tử thì hơi bất ngờ, nhưng người yêu đã vì hắn mà sinh hài tử, hắn tất nhiên phải nhanh chóng cùng đối phương kết hôn.
“Được, 5 ngày sau chính là ngày hoàng đạo! Nếu lỡ mất phải chờ thêm 10 ngày.” Trầm Thu Thạch lập tức lấy ra một tờ giấy ghi lại tất cả ngày lành trong tháng, còn có cả tháng sau… Con trai nàng kết hôn sao chờ lâu thế được?.
“5 ngày sau.” Triệu Lăng Vũ không chút do dự.
Đằng lão thường trú ở Triệu gia, ngồi nghe xong quay ngoắt qua bên Nhậm Sinh: “Sư phụ, ý của ngươi thế nào?” 5 ngày sau kết hôn, này cũng quá nhanh đi?
“Kỳ thực không nhất thiết phải là ngày hoàng đạo.” Nhậm Sinh cười tủm tỉm với Trầm Thu Thạch, ngày mai cũng có thể a!
Vốn định khuyên sư phụ của mình suy tính một chút, lại thành ra… Đằng lão cũng đến cạn lời.
Triệu Lăng Vũ vuốt ve Nhậm Sinh hai cái, phi thường hài lòng với câu trả lời kia.
Lão quản gia nhìn cảnh tượng hòa thuận vui vẻ này phi thường vui mừng, mãi cho đến tất cả mọi người sung sướng ăn xong cơm trưa, hắn mới tiến hành báo cáo, giải thích qua một lượt tình hình bên ngoài: “Lão gia, thiếu gia, người tới tham gia yến hội hôm qua phần lớn đều chưa rời đi, hôm nay còn tụ tập thêm
mấy trăm máy bay trên đảo, hẳn là đến hỏi thăm về uẩn nhưỡng dược tề.”
“Ta đã biết.” Triệu Lăng Vũ nói, đồng thời nhìn cha mình. Hắn 5 ngày nữa là kết hôn rồi, hiện tại không rảnh đi gặp người, hơn nữa giờ ba đã trở lại, hắn làm vậy có khi lại bị cho là cướp việc không cho ba làm.
Triệu Bằng thấy vẻ mặt Triệu Lăng Vũ liền hiểu ý, khóe miệng hơi giật giật: “Ta không rõ tình hình trên thủ đô tinh gần đây cho lắm…”
“Nếu không biết thì càng phải đi xem, mau đuổi đám người kia đi.” Trầm Thu Thạch nói xong, quay sang con trai mình: “Lăng Vũ, đưa A Nhậm đi nghỉ ngơi đi, hài tử để đây đã có ta chăm rồi.”
“Tui không cần nghỉ ngơi.” Nhậm Sinh lắc lắc đầu, bây giờ không có hài tử, cả người cậu rất thư thái, linh lực còn dị thường dồi dào.
Trầm Thu Thạch vốn muốn để Nhậm Sinh nghỉ ngơi, không thể cậy mạnh được, đột nhiên nhớ ra hôm qua Viên Lưu Hành Đông nói Nhậm Sinh rất khỏe mạnh, đến cùng không nhịn thêm nữa: “Vậy chúng ta cùng đi xem hài tử, để Lăng Vũ đi giúp cha hắn xử lý chuyện bên ngoài.”
“Dạ được.” Nhậm Sinh gật gật đầu, trước đây cậu không coi hạt giống là chuyện gì to tát, lần này thì khác — cậu đặc biệt yêu thích bốn viên đại hào hạt giống này.
Hai cha con Triệu gia vô tình bị “đuổi” đi,
bốn cái hòm nuôi dưỡng lại bị kéo đến cùng một chỗ.
Bốn viên trứng đều phi thường yên tĩnh chờ trong từng hòm nuôi dưỡng của mình, không động đậy chút nào, bên cạnh, số liệu về trọng lượng đường kính mấy viên trứng đang chạy.
Trầm Thu Thạch thâm tình nhìn tôn tử mình, cơ hồ muốn đem mấy viên trứng ôm vào lòng rồi tự ấp, Nhậm Sinh thì lớn mật hơn– cậu trực tiếp mở nắp hòm nuôi dưỡng lên, sau đó với cái đệm, lấy ra một quả trứng bên trong.
“A Nhậm, những hài tử này phải để trong hòm nuôi dưỡng ở nhiệt độ ổn định mới được.” Trầm Thu Thạch vội vã ngăn lại.
“A di, tụi nhỏ không dễ hư vậy đâu.” Nhậm Sinh đáp, Trầm Thu Thạch với mấy người kia cứ tưởng mấy hạt giống này là đồ dễ bể, chỉ có cậu biết rõ rằng, mấy nhóc đều rất mạnh.
Tuy những hài tử này còn chưa phát dục, nhưng sóng năng lượng cho thấy bốn đứa đã vượt qua cả con của Phùng Khả Hân rồi.
Trầm Thu Thạch lúng túng nhìn trứng trong tay Nhậm Sinh, lại lấy trang bị ra kiểm tra tỉ mỉ một lần, cuối cùng không thể không thừa nhận Nhậm Sinh nói đúng — những viên trứng này, cũng không yếu ớt như vẻ bề ngoài: “Vậy ta có phải là cũng có thể ôm một cái?”
“Đương nhiên có thể.” Nhậm Sinh gật gật đầu: “Bất quá nhất định phải ôm liền
với cái đệm phía dưới.” Nếu không có cái đệm kết tinh, mấy tiểu tử này chắc chắn sẽ nhảy ra khỏi ngực cậu.
Nhậm Sinh ôm một quả trứng, còn lại, Trầm Thu Thạch ôm một, Phùng Khả Hân ôm một, liền ngay cả Đằng lão cũng ôm một quả.
“A Nhậm, con lợi hại thật, một lần có thể sinh những bốn cái, trứng này mặc dù nhỏ, nhưng bốn viên gộp lại thể tích cũng không nhỏ chút nào, lúc trước sao ta lại không phát hiện ra hình thể con có gì thay đổi nhỉ?” Trầm Thu Thạch có chút thắc mắc.
Đó là bởi vì này đó sinh trưởng ở trên đầu mình a… Nhậm Sinh chính đang suy nghĩ xem nên trả lời Trầm Thu Thạch làm sao, Phùng Khả Hân đột nhiên khẽ “Ô” lên một tiếng.
“Khả Hân, gì vậy?” Trầm Thu Thạch hỏi.
“Thu Thạch, mặc dù có Uẩn nhưỡng dược tề, mấy ngày nay ta vẫn cảm thấy trên người không khí lực, dị năng cũng bị hạn chế, nhưng bây giờ ta đột nhiên cảm thấy rất thoải mái… Viên trứng này rất thần kỳ.” Phùng Khả Hân nói, lần này nàng mang thai rất khổ cực, tuy Trầm Thu Thạch giúp nàng bảo vệ hài tử, nhưng nàng vẫn có chút không thoải mái, thế mà bây giờ, ôm viên trứng này trong ngực, cảm giác không thoải mái ấy đột nhiên biến mất không còn một mống.
“Ta cũng có thấy vậy, giờ thân thể rất thoải mái.” Đằng lão cũng
nói.
“Có chuyện như vậy nữa sao?” Trầm Thu Thạch tỉ mỉ mà cảm thụ một chút, một lát sau mới khẽ cau mày: “Cứ như có một luồng sức mạnh vững vàng đang dung nhập dị năng của ta.”
Nhậm Sinh một tí cảm giác cũng không có, vừa nghe Phùng Khả Hân nhắc đến việc này, còn tưởng là do linh lực mình bao bọc cho trứng, hiện tại lại phát hiện có gì đó không đúng, năng lượng vững vàng … Chẳng lẽ là bởi vì kết tinh kim sắc?
“Mọi người nói thật sao?” Triệu Lăng Vũ từ ngoài bước nhanh đến, chân mày hơi nhíu lại.
“Đương nhiên là thật rồi.” Trầm Thu Thạch đáp.
“Không phải vì cái này chứ?” Triệu Lăng Vũ chỉ hơi trầm ngâm, đón lấy trứng từ Trầm Thu Thạch, sau đó cho Trầm Thu Thạch một khối kết tinh màu vàng.
“Ta không cảm giác được viên đá này có cái gì đặc biệt.” Trầm Thu Thạch cầm lên, cũng không có cảm giác lúc trước.
“Mẫu thân, ngươi dùng dị năng thử xem.” Triệu Lăng Vũ nói.
“Được.” Trầm Thu Thạch gật gật đầu, lập tức mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Năng lượng trong tảng đá này, có thể bị dị năng của ta hấp thu.” Dị năng sử dụng hết, phải chờ mình chậm rãi khôi phục, thế mà nàng bỗng dưng có thể hấp thu loại năng lượng này từ trong đá năng lượng!
Triệu Lăng Vũ trầm mặc nhìn tinh thạch trên tay, ánh mắt liên
tục biến đổi.
Loại kết tinh này, lúc đầu là do Nhậm Sinh yêu cầu, hắn không suy nghĩ nhiều, kết quả Nhậm Sinh căn bản không cần, nhưng hài tử của bọn họ lại cần.
Hài tử một nửa đến từ Nhậm Sinh, cần linh lực là chuyện hết sức bình thường, nhưng tại sao lại cần loại tinh thạch này?
Tối qua, Triệu Lăng Vũ mơ hồ có một suy đoán, loại tinh thạch này hẳn là có liên quan tới dị năng, giờ phút này càng thêm khẳng định chắc chắn.
Nhậm Sinh không có dị năng, dị năng của hắn thì đã bị phế bỏ, cho nên hai người bọn họ không thể hấp thu tinh thạch, còn Trầm Thu Thạch thì lại sẽ thấy hữu dụng.
Đương nhiên, không chủ động dùng dị năng, loại tinh thạch này cũng sẽ không khiến người ta có cảm giác gì đặc biệt, lúc trước Phùng Khả Hân cảm thấy thoải mái, e là bởi vì hài tử đang hấp thu năng lượng trong kết tinh này, tiêu tán một phần năng lượng ra ngoài mà thôi.
Chẳng trách đám tinh đạo kia liều mạng hòng mang tinh thạch này đó đi, không biết tinh thạch đã khiến con trai hắn biến hóa như thế nào… Triệu Lăng Vũ đột nhiên nhớ lại chuyện mình vừa nãy ra ngoài gặp phải.
Hắn vốn dự định công bố chuyện kết hôn, sau đó nói rõ Uẩn nhưỡng dược tề sau khi hắn kết hôn xong sẽ bán ra, sau đó sẽ lập tức trở về chăm sóc Nhậm Sinh cùng hài tử, thật không ngờ lại bị Viên Lưu Hành Đông gọi lại.
Viên lưu hành đông không chỉ gọi hắn lại, mà còn khẳng định với hắn rằng, con trai hắn tuy chưa ra khỏi vỏ nhưng dị năng so với hắn lúc mới chào đời còn mạnh hơn.
Vừa ra đời, liền đọ được với dị năng cấp S thiên phú, xếp số 1 số 2 nhân loại liên bang, thế mà con trai hắn còn mạnh hơn hắn…
Đây là nhờ có tinh thạch chăng?
raWz2L���qm
=================