“Lăng Vũ, anh dậy rồi?” Nhậm Sinh vừa cảm giác được người bên cạnh có động tĩnh, lập tức mở mắt nở nụ cười.
Bây giờ cậu đang thấy rất là thoải mái, thậm chí phải nói là toàn thân khoan khoái cực kỳ luôn.
Tối qua lúc Triệu Lăng Vũ vừa mới tiến vào, cậu cũng thấy có chút đau đau, nhưng rất nhanh sau đó, thử vận chuyển một chút linh lực, cảm giác đau đớn liền biến mất, không chỉ vậy, cậu còn phát hiện năng lượng trong cơ thể mình và Triệu Lăng Vũ có thể tương thông!
Năng lượng trong cơ thể Triệu Lăng Vũ rất loạn cũng rất mạnh, còn có một miếng tức nhưỡng rất lớn làm cậu trông thấy mà thèm… Khi hai người linh lực tương thông nhau, liền xảy ra chuyển hóa, từng phần một tiến nhập thân thể của cậu…
Năng lượng vào cơ thể có chút đau, nhưng cũng rất thoải mái, tu vi của mình còn không ngừng tăng lên… Nhậm Sinh phi thường hài lòng, còn hận không thể thêm vài lần nữa cho thật thỏa mãn. Khoan đã, cậu vẫn chưa hài lòng — tối qua Triệu Lăng Vũ không cố gắng tu luyện, căn bản là động không ngừng nghỉ!
Vừa động vừa tu luyện cũng không phải không được, nhưng hiện tại cậu còn chưa thuần thục, Triệu Lăng Vũ hơi động cái liền bị phân tâm, hơn nữa còn không nhịn được muốn
hùa theo, như vậy làm sao mà tu luyện được.
“Em đứng lên xem nào.” Triệu Lăng Vũ nói, vui sướng nhìn Nhậm Sinh. Nhậm Sinh cao thêm tầm 3 centimet, khung xương cũng thoáng dãn ra, thoạt nhìn lớn hơn một vòng… Tuy 3 centimet không phải là nhiều, nhưng bọn họ mới làm có một lần, cứ theo đà này, làm 10 lần thì cao lên những 30 cm sao?
Triệu Lăng Vũ đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Nhậm Sinh mặc dù có hơi nhỏ con, nhưng không phải quá thấp bé, cao thêm 10-12 centimet chả đáng là gì, cao mét tám đứng chung một chỗ với hắn càng xứng đôi, nhưng nếu còn tiếp tục lớn thì… đành chấp nhận vậy…
Thực vật này, chắc sẽ không lớn mãi lớn mãi thật chứ? Trước đây trên một tinh cầu nguyên sơ hắn từng tìm thấy có một loại tương tự thực vật trái đất cổ đại, chỉ một thân cây như vậy mà bao trùm một phần tư diện tích cái tinh cầu kia, vô cùng khó tin!
Nhậm Sinh nếu cứ lớn mãi rồi biến thành người khổng lồ…
Triệu Lăng Vũ bị giả thiết của chính mình dọa sợ rồi!
Nhậm Sinh thậm chí còn chưa hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình huống lúc này: “Lăng Vũ, sau này khi song tu, anh đừng như tối hôm qua động liên tục vậy, còn sờ tui, anh sờ tui sẽ phân tâm, hơn nữa còn có điểm đau.” Nhậm Sinh lấy ngón tay chỉ xuống tiểu Nhậm
sinh phía dưới của mình, Triệu Lăng Vũ khí lực không nhỏ, còn không chịu dừng, da cậu đều bị mài đỏ lên rồi.
Ma sát mới có thể sản sinh khoái cảm, bây giờ lại bảo không thể động, cũng không thể sờ… Triệu Lăng Vũ đột nhiên cảm thấy, phải mang Nhậm Sinh đi xem kịch nói, miễn cho hai người lại thêm nhiều bi kịch.
“Hôm qua không phải em cũng có cương sao? Chẳng lẽ không thoải mái?” Triệu Lăng Vũ không nhịn được hỏi.
“Thoải mái a! Bất quá tu luyện quan trọng hơn.” Nhậm Sinh thừa nhận, ngày hôm qua bị Triệu Lăng Vũ làm đến là sảng khoái, nhưng cảm giác lạ lắm, thiếu chút làm tinh hoa chảy ra ngoài… May là cậu phản ứng nhanh, dùng linh lực chặn lại phía dưới của mình, sau đó liền hấp thu ngược trở vào!
Triệu Lăng Vũ cũng không biết Nhậm Sinh đã làm gì, tối qua, nghĩ đến chỉ thấy thất bại cực kỳ.
Nhậm Sinh lấy quần áo bên cạnh mặc vào: “Tui đột nhiên thấy hơi đói bụng, chúng ta nhanh đi ăn thôi!”
Dứt lời hơi khựng lại, sau đó ngắm nghía thân thể mình, một hồi sau thì mừng rỡ reo lên: “Tui lớn rồi!” Hơn nữa thoắt cái lớn nhiều như vậy!
Thật lâu trước đây, muốn lớn phải đợi cả quãng thời gian dài thiệt dài, tới khi gặp được Triệu Lăng Vũ thì nhanh hẳn lên, nhưng cùng lắm là một hai mm, còn bây giờ, mới
song tu có một lần, đột nhiên cao thêm hẳn 3 centimet!
“Đúng vậy a, em lớn rồi.” Triệu Lăng Vũ hùa theo, tình hình này làm thêm vài ba lần, hắn sẽ không còn phải áy náy vì Nhậm Sinh quá nhỏ nữa.
“Hay quá đi!” Nhậm Sinh ôm chầm lấy Triệu Lăng Vũ: “Trên đời này còn có chuyện tốt như vậy a!” Cậu vẫn luôn hi vọng mình có thể cao hơn một chút, hiện tại nguyện vọng đã thành hiện thực rồi! Triệu Lăng Vũ da dày thịt thô mà giỏi quá, không biết sau này có phải cậu cũng có thể chiếm lấy anh không ha… Nhậm Sinh trực tiếp tiến lên gặm mấy cái.
Người yêu bé nhỏ nhào vào ngực, còn thân mật hơn với mình… Triệu Lăng Vũ giật mình, bộ vị nào đó trên thân thể cũng động.
Người ta vẫn thường nói lần đầu của nam nhân sẽ rất nhanh, nhưng tối hôm qua bởi vì Nhậm Sinh muốn tu luyện, hắn cứ đứt quãng giằng co suốt bốn tiếng đồng hồ.
Thời gian lâu như vậy, nghe thì tưởng rất lợi hại, mà tự mình thử nghiệm thì… Haiz.
Tuy lúc mới tiến vào trót lọt, cuối cùng khi phát tiết cảm giác cũng rất tốt, nhưng quá trình ở giữa thì thực sự gay go, Triệu Lăng Vũ thậm chí còn cảm thấy đêm đầu còn không bằng Nhậm Sinh lấy tay giúp hắn thoải mái, ít nhất cũng không đang lúc thoải mái lại phải dừng lại như vậy.
Đêm tân hôn hỏng bét như
thế, giờ cho bù lại được không? Nhậm Sinh đang cọ cọ hắn, ai là người nói tối hôm qua bị hắn tuốt tiểu Nhậm Sinh rất đau nhưng lại không sờn lòng thoái chí cương lên?
Triệu Lăng Vũ vừa nghĩ thông định làm tới, Nhậm Sinh lại đỏ mặt vội đẩy hắn ra, đã vậy còn mặc quần áo vào rất nhanh: “Lăng Vũ, mau đứng dậy, chúng ta đi xem bảo bảo!” Tuy giờ song tu mới tốt, nhưng không phải Triệu Lăng Vũ nói làm nhiều cũng không tốt sao? Để đảm bảo thân thể Triệu Lăng Vũ thật khỏe mạnh, vẫn nên cho hắn nghỉ ngơi hai ngày rồi tiếp tục thì hơn.
Triệu Lăng Vũ cũng không biết vì sao Nhậm Sinh lại từ chối, nhưng hắn sẽ không ép buộc Nhậm Sinh, Nguyên soái đại nhân từ lâu đã quen bị Nhậm Sinh đốt lửa rồi mặc mình tự sinh tự diệt, cuối cùng đành mặc quần áo đi theo Nhậm Sinh.
Lúc Triệu Lăng Vũ và Nhậm Sinh đến phòng ăn, Phùng Khả Hân và Đằng lão đã có mặt rồi, Trầm Thu Thạch với Triệu bằng thì chưa thấy đâu.
Đằng lão vừa ngẩng đầu liền thấy khí sắc Nhậm Sinh vô cùng tốt, vốn định trêu chọc vài câu, đột nhiên có chút kinh ngạc: “Sư phụ, ngươi có phải là lớn hơn một chút rồi không?” Nhậm Sinh hiện tại cao thôi không nói, mặt nhìn cũng thoáng chững chạc hơn thì phải…
“Lão nhìn ra rồi?” Nhậm Sinh hưng phấn hỏi.
“Thật
à? Chuyện gì thế này?” Đằng lão xoắn xuýt.
“Tui lớn rồi!” Nhậm Sinh dương dương tự đắc, kết hôn thật tốt quá đi, chẳng trách tất cả mọi người đều muốn kết hôn.
“Ngươi uống thuốc gì hay sao vậy? Một buổi tối lớn nhiều như vậy có phải khó chịu lắm không? Có đau chỗ nào không?” Đằng lão có chút bận tâm.
“Không sao hết, giờ tui khỏe lắm luôn.” Nhậm Sinh vỗ vỗ ngực.
Đằng lão nhìn sắc mặt Nhậm Sinh một chút, lại nghĩ đến Nhậm Sinh có nhiều điểm đặc biệt khác thường, rốt cục không hỏi nữa, đúng lúc này, Trầm Thu Thạch cùng Triệu Bằng cũng tới.
Cũng giống Nhậm Sinh, Trầm Thu Thạch mặt mày hồng hào, nhưng giữa hai lông mày có chút uể oải, ngược lại, Triệu bằng khí sắc tốt khỏi nói.
“A Nhậm thoạt nhìn quả thật không tệ.” Trầm Thu Thạch mới vừa mới nghe được đoạn đối thoại giữa Nhậm Sinh cùng Đằng lão, cũng biết chuyện Nhậm Sinh, nàng không truy hỏi nguyên do.
“Đó là, tối hôm qua…” Nhậm Sinh nói đến một nửa, đã bị Triệu Lăng Vũ kéo một cái, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Triệu Lăng Vũ.
“Mau ăn cơm thôi.” Triệu Lăng Vũ ngồi ở trước bàn ăn, nói không cảm xúc.
Trầm Thu Thạch ánh mắt hết nhìn Nhậm Sinh lại nhìn con trai mình, có chút băn khoăn.
Nhậm Sinh rõ ràng vui vẻ thế kia, con trai của
nàng lại có chút mất hứng… Trầm Thu Thạch đột nhiên nhớ tới lúc trước Nhậm Sinh có từng nói “Thật rất nhỏ”.
Không, nàng không nên nghĩ như vậy, Nhậm Sinh nói rất có thể là chuyện khác, nhi tử nàng khẳng định phi thường khỏe mạnh!
Nhậm Sinh sáng sớm ăn nhiều hơn, ăn xong liền tràn đầy phấn khởi đi thăm hài tử.
Đêm qua người tham gia tiệc cưới quá đông, bốn cái trứng còn nhỏ, bọn họ cũng không thể mang tới mà đặt ở phòng riêng, đồng thời nâng cấp phòng này thành tuyệt đối cao cấp.
Mấy cái trứng cũng không yếu ớt như người ta vẫn tưởng, hơn nữa rõ ràng rất thích được ở chung một chỗ, cho nên ngày hôm trước Trầm Thu Thạch liền đặt hàng một cái hòm nuôi dưỡng thật lớn, để tụi nhỏ có thể nằm cùng nhau.
Lúc Nhậm Sinh vào, liền thấy bốn viên “trứng đỏ”, mà ở trên hòm nuôi dưỡng, còn hiện ra dữ liệu về những viên trứng này.
Nhậm Sinh thích thú nhìn hạt giống của mình, truyền chút linh lực, Trầm Thu Thạch đang dùng thiết bị siêu sóng nhìn hài tử bên trong, một lúc sau, nhìn lướt qua dữ liệu bên cạnh, sau đó dị thường khiếp sợ: “Bọn nhỏ lớn lên kìa!”
“Bọn nhỏ đương nhiên phải lớn rồi.” Nhậm Sinh nhìn Trầm Thu Thạch có chút kỳ quái.
“Tạp Y Nhân sinh trứng, không phải sinh ra thế nào
thì sau này cũng chỉ lớn nhiêu đó thôi sao?” Trầm Thu Thạch thắc mắc, đồng thời cũng có chút cao hứng. Nàng luôn lo hài tử quá nhỏ, hiện tại những viên trứng này lớn thêm, chứng tỏ hài tử bên trong cũng sẽ lớn theo…
“A Nhậm không phải Tạp Y Nhân.” Triệu Lăng Vũ khẳng định, sau đó một câu cũng không nói nữa.
Nhậm Sinh đến cùng là chủng tộc gì vậy? Trầm Thu Thạch không khỏi hiếu kỳ, nhưng nàng tín nhiệm Triệu Lăng Vũ cũng tín nhiệm Nhậm Sinh, cuối cùng cái gì cũng không hỏi.
Triệu Lăng Vũ được nghỉ rất dài, Uẩn nhưỡng dược tề được hắn bố trí 10 ngày sau mới ra mắt, hôm nay hoàn toàn không có việc gì cần làm, vốn dĩ hắn muốn mang Nhậm Sinh ra ngoài chơi, nhưng nhớ tới chuyện mấy ngày trước xem phim, cuối cùng không ra ngoài nữa, chỉ là cùng Nhậm Sinh đem hòm nuôi dưỡng đẩy tới căn phòng của bọn họ, sau đó dự định ở nhà giết thời gian.
“Lăng Vũ, chúng ta đột nhiên xuất phát đi tinh cầu 12534, tui đã quên hết chương trình học trên internet rồi!” Nhậm Sinh đột nhiên nhớ tới một chuyện. Ngao du vũ trụ liên tiếp không về thủ đô tinh, thật vất vả mới trở về, lại sinh hài tử đúng ngày tiệc mừng chiến công, Nhậm Sinh suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.
“Tôi cùng em đi học, học xong chúng ta phải đi mở tàu chiến mô phỏng.” Triệu
Lăng Vũ nói.
“Được!” Nhậm Sinh gật gật đầu.
Nhậm Sinh học chương trình học sơ cấp, cơ bản đều là giảng giải một ít thường thức, cộng thêm chút thực hành minh họa, kể cả tháng trời không đi học cũng không ảnh hưởng nhiều. Nhìn xem người cao to như hắn đang dần trở nên trung hậu đảm đang kìa, Triệu Lăng Vũ liền dứt khoát đăng kí một lớp chăm sóc trẻ nhỏ, sau đó nộp trước tiền một khóa học.
“Lão đại?” Ôm một con búp bê giả làm hài tử, Ngô Suất vừa nhìn thấy Triệu Lăng Vũ thì vô cùng hưng phấn, không cẩn thận nắm búp bê trong ***g ngực hơi nặng tay chút, nhất thời tiếng khóc cùng còi báo động hài tử bị thương vang lên.
Nhìn vừa nhìn búp bê trong tay Ngô Suất, Triệu Lăng Vũ đã quyết định — con trai mình quyết không thể giao cho hắn chăm sóc!
“Đây là sao vậy lão đại?” Bên cạnh Yêu Lệ cũng kinh ngạc, nàng đang không biết làm sao với hài tử trong ***g ngực, luống cuống tay chân liền nhét luôn bình sữa bịt miệng nó.
Tiếng khóc anh nhi lại một lần nữa vang lên.
Triệu Lăng Vũ mặt than tìm một chỗ ngồi xuống, vẫn phải tự lực học tập cho tốt thì hơn.
Búp bê lớn vừa bằng anh nhi, lực đạo ôm hơi mạnh một chút sẽ gào khóc, hơn nữa còn phải thời thời khắc khắc dỗ dành. Mới đầu Triệu Lăng Vũ còn tưởng đơn
giản lắm, thử một hồi mới phát hiện khó vô cùng.
Ngô Suất tiến tới bên người Triệu Lăng Vũ, nói nhỏ: “Lão đại, có người nói loại búp bê này mô phỏng dựa theo tư liệu về những đứa trẻ khó nuôi nhất, cho nên chỉ cần có thể hầu hạ được nó, như vậy sau này cũng không cần lo lắng chăm không nổi con trai mình, bất quá…”
“Làm sao?” Triệu Lăng Vũ hỏi.
“Có người nói nhiều người học qua cái chương trình này đều quyết định không muốn có hài tử nữa! Khó trách a, chuyện này có thể hiểu được.” Ngô Suất nói.
Hiện tại tuổi thọ trung bình của con người đạt tới 200 tuổi, tuổi tác có thể sanh dục trên dưới 100 năm, thời gian dài như vậy, nếu nguyện ý sinh có thể có rất rất nhiều hài tử, tuy nhiên có người yêu thích hài tử, người khác lại không, cuối cùng lựa chọn đinh khắc (không con).
Ít nhiều những người không con cái kia đã góp phần ổn định sự gia tăng dân số của liên bang.
Triệu Lăng Vũ không lên tiếng, học này là phải áp dụng thật rồi, hắn đã có hài tử, lại những bốn đứa, không cố gắng học tương lai thì chăm con kiểu gì?
Triệu Lăng Vũ học xong tiết này, Nhậm Sinh cũng vừa tan học, hai người gặp nhau liền đi dạo khu buôn bán trên mạng.
Bây giờ người mua đồ trên đây so với ngoài đời thực
nhiều không kém, thương khu cũng phi thường phồn hoa, Nhậm Sinh hoàn toàn không có khái niệm tiền là gì, vừa ý cái gì cũng nói cho Triệu Lăng Vũ quẹt thẻ mua lại, hào phóng không ai bì kịp.
“Rừng mưa, cái giường này thật nhiều chức năng.” Nhậm Sinh liếc mắt liền thấy giường xoa bóp được đặt ở chính giữa.
“Rừng mưa, tui muốn cái tủ này!” Rất nhanh, Nhậm Sinh liền nhìn trúng một cái tủ.
“Rừng mưa, cái bồn tắm này xoa bóp cũng rất tốt!” Nhậm Sinh liền thích một cái bồn tắm.
…
Tiểu nhân sâm nhà mình thật có con mắt nhìn, chọn cái nào cũng đều là giá cả trên trời, trong đó thậm chí còn có rất nhiều thứ là trấn cửa hàng chi bảo bày đặt gì đó, bình thường căn bản là không ai dám mua mà.
“Cái giường này thật xinh đẹp, tui cũng muốn.” Nhậm Sinh liền coi trọng một tấm giường chất gỗ giả cổ.
Cái giường này làm từ một loại gỗ tinh tế trong thiên nhiên, màu tím, còn có thể tỏa ra hương thơm an thần. Như vậy đương nhiên phải làm thủ công, mà hoa văn phía trên cũng là nhà điêu khắc nổi tiếng thiết kế, phi thường tinh mỹ, hoa văn lớn cất giấu hoa văn nhỏ, hết thảy tất cả đều kết hợp rất tinh xảo, dùng kính phóng đại lên xem còn có thể nhìn thấy thơ từ tương ứng bên trong nữa là.
Triệu Lăng Vũ lại một lần nữa
lấy thẻ ra quẹt.
“Tiên sinh, hai người lúc trước đã mua hai tấm giường, tấm này giờ có nhất định phải mua không?” Nhậm Sinh cùng Triệu Lăng Vũ thực sự đã mua quá nhiều thứ, thương trường thậm chí đã điều động chân nhân qua hướng dẫn mua, hiện tại, vị hướng dẫn này liền tốt bụng mà khuyên nhủ.
“Nhất định.” Triệu Lăng Vũ gật đầu, Nhậm Sinh trước giờ ít khi muốn đồ vật này nọ, bây giờ cậu muốn mua, mình đương nhiên sẽ không từ chối.
“Loại này mang về nhà cũng chỉ có thể làm món đồ nghệ thuật ngươi cũng mua?” Có người không nhịn được hỏi, Triệu Lăng Vũ cùng Nhậm Sinh hai người mua đồ vừa nhiều lại đắt đỏ, sớm đã có người chú ý bọn họ.
Triệu Lăng Vũ không trả lời người xa lạ kia, nhưng những lời này lại có những người khác tán thành: “Vị đại ca này, ngươi cho dù có tiền cũng không nên dùng biện pháp này, muốn lấy lòng người yêu cũng phải suy tính một chút tình huống của bản thân a.”
Còn có người nữa đùa nửa thật hỏi: “Soái ca, ngươi cảm thấy ta thế nào? Người ta là hàng thật giá thật đó nha, thậm chí còn chưa làm gì hết nha, chúng ta có thể tiến tới hay không vậy?”
Chân chính đại quý tộc muốn mua giường cũng sẽ không tới đây mua, cơ bản đều là tìm người tới cửa làm riêng, nếu như vậy,
cái tay chơi “Rừng mưa” này phải là phú nhị đại, còn phải là một phú nhị đại thẩm mỹ quái dị, vì vậy, người chung quanh không sợ hắn chút nào.
Nhậm Sinh nhất thời liền không vui: “Chúng tôi đã kết hôn rồi!” Cậu tuyên bố xong, lập tức sà vào ***g ngực Triệu Lăng Vũ… Đáng tiếc hiện tại cậu so với Triệu Lăng Vũ cũng cao to không kém, bởi vậy động tác này cũng có vẻ… phi thường quái dị.
Cường hào nghĩ sao mà lại cưới một người như vậy? Có người buồn bực.
Triệu Lăng Vũ ngược lại rất cao hứng, lần thứ hai sảng khoái quẹt thẻ.
Phương Thành Quân vừa vặn vào internet, liền được báo có tên cường hào mua một đống đồ vật, tò mò mở video nhìn một chút, đúng lúc thấy tráng nam kia đang dụi dụi đầu vào ngực cường hào kia, thế là… sét đánh cái đùng!
Chờ đọc xong tư liệu còn kinh hoàng hơn.
“Nhân sâm? Rừng mưa? Còn có, địa chỉ này…” Đời Phương Thành Quân lần đầu tiên biết được, Triệu Lăng Vũ cũng sẽ có ngày vung tiền như rác lấy mỹ nhân a.
Hắn tiến lên một bước định tới chào hỏi, mà vừa nhìn thấy diện mạo hai người này, liền đứng lại. Triệu Lăng Vũ và Nhậm Sinh rõ ràng không muốn người khác nhận ra bọn họ, nếu đã vậy, hắn đừng tới thì hơn.
Nhậm Sinh lúc mua đồ chẳng cảm thấy gì, đến
tối mang về vô số bao nọ túi kia mới phát hiện mình mua nhiều thật.
“Tui không biết lại nhiều đồ như vậy… Làm sao bây giờ?” Nhậm Sinh lo lắng hỏi.
“Không hề gì, tôi đã quyết định sẽ xây một đảo lưng trời phía trên hòn đảo hiện giờ, tới lúc đó có thể dùng mấy thứ này để trang trí gian phòng.” Triệu Lăng Vũ nói, lơ lửng giữa trời thực ra cũng không phải thật sự như vậy, mà là dùng giá đỡ tạo thành một khu vực mới, dùng để xây phòng, thậm chí còn có thể để thêm bùn đất để xanh hóa vào.
Tuy sẽ rất tốn kém, nhưng như vậy không những tăng cường sức phòng ngự của hòn đảo hiện tại, còn có thể tăng diện tích trồng cây, thực sự lợi nhiều hơn hại.
Với khoa học kỹ thuật ngày nay, làm một tiểu hành tinh nhân tạo lơ lửng trên hòn đảo đang tràn ngập ánh mặt trời còn được nữa là…
“Dùng được là tốt rồi.” Nhậm Sinh cười cười, sau đó chọn lấy tất cả con vật nhỏ bên trong ra.
“Lúc đó, chúng ta còn có thể song tu mỗi gian phòng một lần thử xem.” Triệu Lăng Vũ lúc mua giường liền muốn chuyện này.
“Không được đâu, đổi hoàn cảnh liên tục không tập trung tu luyện được.” Nhậm Sinh lắc đầu cự tuyệt, giường vừa đẹp lại nhiều công dụng thế này, cậu nhất định sẽ phân tâm mất.
Tu luyện, nhắc tới tu
luyện… Đúng rồi, kể cả Nhậm Sinh và hắn xác thực đều cần nâng cao thực lực… Chờ mấy ngày nữa, Nhậm Sinh lại cao hơn một chút, thực lực của hắn mạnh hơn chút nữa, hai người lại tiến hành động phòng hoa chúc đi.
Triệu Lăng Vũ tại Nhậm Sinh môi trên hôn một cái: “Chúng ta đi ăn cơm tối, thuận tiện đem hài tử sang phòng anh nhi, chuyện song tu để sau!”
“Tại sao phải sang phòng anh nhi? Hôm nay để hài tử ngủ với chúng ta đi.” Nhậm Sinh nói, nếu Triệu Lăng Vũ muốn nghỉ ngơi thật tốt không thể song tu, vậy để cậu lo chăm sóc hài tử là được — hiện tại đã có thể xử lý một vài vấn đề đơn giản, ví dụ như dùng linh lực thoáng câu thông…
Tối hôm đó, Nhậm Sinh dùng khăn bọc con lại, ôm vào trong ngực mà ngủ.
Bởi sợ làm tổn thương hài tử, Triệu Lăng Vũ không dám ôm Nhậm Sinh vào ngực, thậm chí bồn chồn ngủ không được. Chẳng bù cho Nhậm Sinh, cậu rất tin tưởng hạt giống của mình, cũng chẳng hiểu tại sao, khăn đang ôm dần lỏng ra, mấy cái trứng liền rơi xuống giường, trong đó một khỏa còn bị đè dưới thân.
Ba viên trứng kia động mấy cái cũng nhảy ra, chủ động chui xuống dưới thân cậu.
Khi Triệu Lăng Vũ tỉnh lại, liền phát hiện Nhậm Sinh còn đang nằm ở trên giường, mà bốn hài tử đã không thấy tăm hơi.
Tìm
một vòng không tìm được, Triệu Lăng Vũ chỉ có thể đẩy nhẹ gọi Nhậm Sinh: “Hài tử đâu rồi?”
Nhậm Sinh mơ mơ màng màng mân mê bụng, tức thì phía dưới bụng lộ ra chút ửng đỏ: “Bụng tui đau chết mất…”
Triệu Lăng Vũ vội vã nhìn sang, cuối cùng tìm được mấy viên “trứng” bị đè ép… Cho nên, Nhậm Sinh tối hôm qua… ấp trứng?
“Không sao đâu, tụi nó bị áp không có gì không tốt.” Nhậm Sinh cầm một quả trứng trong đó ngắt hai lần, ở phía trên nặn ra chút dấu vết.
“Em… Vẫn nên cẩn thận thì hơn.” Triệu Lăng Vũ nhớ lại lúc mình chiếu cố cái con búp bê giả anh nhi trên mạng, so sánh, con trai của hắn quá lợi hại, thật khiến người ta an tâm mà! Được rồi, kỳ thực hài tử hắn còn chưa sinh ra đời.
Tối hôm đó, Nhậm Sinh như trước không đưa hòm nuôi dưỡng về anh nhi phòng, làm cho Trầm Thu Thạch phải đến hỏi thăm: “A Nhậm, lễ kết hôn của con và Lăng Vũ cử hành rồi mà vẫn cứ như người hai thế giới, dù có lo lắng cho hài tử, cũng có thể đặt trong phòng ta, ta trông nom giúp các ngươi…”
“Không cần, hôm nay cứ để chúng ở đây đi!” Nhậm Sinh lắc lắc đầu, cậu chỉ sợ mình lại không nhịn được nhào tới chỗ Triệu Lăng Vũ cầu song tu…
Hai đứa này đến cùng là bị sao đây? Tân hôn đáng lẽ phải yêu đương quấn quýt nhau lắm kìa. Trầm Thu Thạch không khỏi sốt ruột lo lắng.
Chờ về phòng rồi, Triệu Lăng Vũ cũng không nhịn được mở miệng hỏi: “A Nhậm, sao em lại muốn giữ con lại trong phòng chúng ta? Em không muốn song tu sao?” So với song tu thì đúng là nhịn thống khổ hơn.
“Muốn a, tui muốn đến chết mất, nhưng anh cần nghỉ ngơi, không phải anh nói ít nhất cũng phải cách một ngày mới được đó sao? Tui cũng đã nói rồi, vì thân thể của anh, chúng ta cách hai ngày lại làm tiếp.” Nhậm Sinh mắt lập lòe ánh sáng xanh lục mà nhìn Triệu Lăng Vũ.
“…”
=================