CẢ NGƯỜI ĐỀU LÀ BẢO

Nhậm Sinh vừa về đến nhà, liền triệt để biến thành nguyên hình.

Tuy rằng tốc độ coi như nhanh, nhưng là thực vật yêu tinh, thực lực lại rất kém, hồi nãy trúng vài đòn công kích, sớm đã chống đỡ không được rồi.

Triệu Lăng Vũ nhìn Nhậm Sinh, cắn chặt hàm răng, khi không cẩn thân dùng lực, bóp nát bình dịch dinh dưỡng, chất lỏng trong suốt tưới lên người Nhậm Sinh đang nằm trong bồn tắm.

Khí thế trên người Triệu Lăng Vũ có chút khủng bố, đại khái bởi vì vậy mà ba hài tử kinh nghi bất định nhìn hắn xong liền trốn sau lưng Nhậm Sinh.

Phát hiện mình vừa dọa sợ hài tử, Triệu Lăng Vũ vội vàng thu hồi khí thế, sau đó cầm hai viên Bổ khí đan bóp nát bỏ vào bể. Nhậm Sinh không có phản ứng gì, ba hài tử lại rõ ràng thật cao hứng, trong đó một đứa còn bò lên bên người hắn, đem mặt cọ cọ lên tay hắn.

Hài tử làn da cực kỳ nhuyễn, Triệu Lăng Vũ thậm chí nhịn không được lo lắng sợ nó bị vết chai trên tay làm trầy… Trong lúc nhất thời, hắn càng lo lắng cho hài bị bắt đi hơn.

Nếu như hắn mạnh hơn một chút, có phải sẽ không phải nhìn thấy hài tử của mình bị bắt đi như vậy hay không? Đủ loại ý tưởng quay cuồng trong đầu, mắt Triệu Lăng Vũ biến thành màu đỏ, quanh thân xuất hiện

sát khí càng nồng đậm. Nhưng hắn khống chế rất tốt, cũng không ảnh hưởng đến những người trước mắt, bởi vậy, ba hài tử kia đứa lớn nhất vẫn như trước ôm hắn cọ cọ, đứa thứ hai ngửa mặt nằm trong nước bất động, hắn theo gợn sóng bơi tới chỗ hài tử nhỏ nhất, liền bị hài tử kia dùng lực đẩy đẩy đi ra.

Tâm tình kích động qua đi, Triệu Lăng Vũ liền phát hiện ba hài tử biểu hiện có chút hơn anh nhi một chút, kể cả thể lực hay trí tuệ, hiện tại nhìn lớn hơn nhiều, thoạt trông ít ra cũng giống như đã 6, 7 tháng.

Ẩn ẩn có chút vui mừng, phát hiện năng lượng trong nước không đủ, Triệu Lăng Vũ liền đem chỗ dịch dinh dưỡng còn lại và Bổ khí đan bỏ vào bồn.

Làm xong hết thảy, Triệu Lăng Vũ cũng không có rời đi, ngược lại gọi người bên ngoài vào.

Từng người trong đó đối thoại, Triệu Lăng Vũ cũng biết rõ ngọn nguồn.

Nhược Á đế quốc có phái hòa bình bảo thủ, cũng có phái cấp tiến.

Thậm chí, phái cấp tiến luôn không đem các nền văn minh khác để ở trong lòng, lúc trước cho nhân loại dị năng xong còn muốn dùng nhân loại làm vật thí nghiệm, phái bảo thủ ngăn lại mới không thành công.

Kể cả là Crow hay Khải Tư, đều xem như phái bảo thủ, đối với nhân loại khá chướng mắt nhưng không có ác ý, mà

lần này phát động công kích, chính là phái cấp tiến.

Bọn họ có nhiều sản phẩm công nghệ cao cấp trong tay, có nhân công trí năng, muốn khống chế toàn bộ trung tâm triển lãm là cực kỳ đơn giản, trên thực tế, nếu không phải có Crow và Khải Tư, bọn họ muốn khống chế Triệu gia hay tấn công gì gì đó đều thực dễ dàng.

Chẳng qua bọn họ không biết rõ người ở đó, tuy kỹ thuật lợi hại, nhưng muốn biết hành tung của Nhậm Sinh, phải làm hết thảy đến như này, lại cần nội ứng, mà nội ứng đó, chính là Dương gia cùng Locke gia tộc.

Dương gia và Locke gia tộc thỏa thuận vài điều, phối hợp thực hiện kế hoạch lần này, bởi họ lo sợ Triệu Lăng Vũ dùng dược tề cùng Nhược Á đế quốc quan hệ tốt đẹp sẽ quay lại đối phó bọn họ.

“Đem nữ dị năng giả kia giao cho Đằng lão trông coi, đem tư liệu từ trước đến nay điều tra được về Dương gia và Locke gia tộc công bố!” Triệu Lăng Vũ lệnh.

Dù là gia tộc nào, động tới bọn họ là tất cả đều được phen chấn động, chính bởi vì vậy mà trước đây hắn còn phải cân nhắc, tha thứ, chỉ muốn chém bớt nanh vuốt hai gia tộc kia mà thôi.

Hiện tại xem ra… Trước kia hắn thật sự đã quá nhân từ rồi!

Người như vậy nếu còn giữ lại, nhân loại liên bang đừng mong có thể phát

triển đi lên, cho nên hiện tại hắn sẽ loại bỏ hai khối u ác tính này không nương tay.

Trong mắt hồng quang lúc sáng lúc tối, qua thật lâu, Triệu Lăng Vũ mới bình tĩnh lại, con ngươi trở về màu đen, sau đó, mệnh lênh của hắn mỗi cái đều được thi hành.

Trước kia, Dương gia và Locke gia tộc vẫn cho rằng, Triệu Lăng Vũ so với bọn hắn muốn cậy mạnh cũng không thể nào, tới khi biết Triệu Lăng Vũ cho người hạ thủ, mới phát hiện mình căn bản vô lực chống cự.

Mà lúc này, Crow đã xuyên qua trùng động.

Quả như sở liệu, đầu kia của trùng động chính là Nhược Á đế quốc nằm ở trung tâm, thậm chí không ít quân tiếp viện, thực lực so với hai cái kẻ cấp 7 thì có thấp hơn, căn bản đều là cấp 5.

Chỉ sợ cũng bởi lí do này, bọn họ mới không phái nhiều người đi, đi nhiều người, không cẩn thận bị lộ tin tức, mà hắn và Khải Tư trước tiên sẽ phát hiện sự tồn tại của bọn họ, căn bản không có cơ hội ra tay với Nhậm Sinh.

Nghĩ tới những người này xuống tay cả với một hài tử mới sinh, Crow trên mặt tràn đầy phẫn nộ, hắn phỉ nhổ ra sau cơ giáp, lập tức hướng đám người trước mặt chém tới.

Hắn cũng không có giết mà chỉ đánh họ trọng thương thôi, phá hỏng tất cả cơ giáp, giẫm lên ngực tên thủ lĩnh: “Người ra

khỏi trùng động trước ta đâu rồi?”

“Cái gi? Có người phía trước ngươi sao?” Mặt tên thủ lĩnh đầy khiếp sợ.

Lúc ra tới nơi nhìn thấy mấy người ở ngoài đều không chuẩn bị tốt vũ khí, Crow chỉ biết không xong, hiện tại nghe người này nói, lại càng thêm lo lắng.

Người kia cơ giáp đều hư hại, sẽ không phải lúc ở trong trùng động liền xảy ra chuyện chứ? Giả thuyết này cũng đủ giải thích vì sao cơ giáp hắn tốt như vậy lại không đuổi tới kịp, cũng giống như vì sao những người này như nghênh tiếp hắn chứ không phải vừa nhìn thấy đã phát động công kích.

Nghĩ như vậy, Crow sắc mặt đại biến.

Trùng động, về lý mà nói thì tương đối an toàn, chiến hạm hay cơ giáp bên trong xảy ra chuyện gì cũng chỉ bị bài xích ra ngoài, ném vào trong vũ trụ, nhưng một bé con mới sinh ra, bị ném vào giữa không gian vũ trụ, liệu còn có thể sống sót không?

Đối mặt với kết quả này, Crow thà tin rằng hắn xuyên qua trùng động rồi bị bắt đi còn hơn.

Dùng dây thừng trên người đem tất cả người trước mắt trói lên, Crow hừ lạnh một tiếng: “Ta sẽ dẫn các người tới gặp Quốc vương, ta muốn xem xem rốt cuộc những kẻ sau lưng ngài làm ra việc này sẽ có hậu quả thế nào.”

Ngữ khí nói chuyện thực âm trầm, nghĩ tới hài tử bị bắt

đi, lực đạo tay trói người càng nặng thêm.

Triệu Lăng Vũ và Nhậm Sinh cho hắn có hài tử, có đại ân với hắn, thế mà người Nhược Á lại đoạt đi hài tử của đối phương…

Sau này hắn còn mặt mũi nào gặp Triệu Lăng Vũ nữa chứ? Triệu Lăng Vũ còn cấp Nhược Á Dựng tử đan sao?

Crow vừa lo lắng nghĩ muốn tìm tung tích hài tử, khu vực cạnh Nhược Á đế quốc từng là nơi người Nhược Á cư trú, bọn họ bay nhanh qua cửa của những ngôi biệt thự, tiến tới vùng Tiền Đông.

Dân số Nhược Á ngày càng ít, cho nên bọn họ không thể không buông tha một viên lại cư trú tại tinh cầu, nhượng một ít phồn hoa phú quý để tinh cầu không vắng bóng người.

Nhược Á có rất nhiều tinh vực, cho nên cũng tạo ra một nghề nghiệp mới – săn bảo vật!

Cái tên nói lên tất cả, chính là tìm bảo vật, hoặc cá nhân hoặc lập nhóm, đi tới những tinh cầu bỏ hoang, sau đó bắt đầu tìm tài nguyên, năng lượng, thậm chí đôi khi nếu gặp may còn có thể tìm được di sản của người quá cố.

Giả như không kiếm được bảo vật này nọ, ngẫu nhiên cũng có thể bắt gặp vài món đồ linh tinh lỗi thời mà hữu dụng.

“Tầng hầm biệt thự này có một bản cơ giáp kỷ niệm từ ngàn năm trước, rất có giá trị, chúng ta đi chuyến này mang một cái về!” McCarthy,

đội trưởng, vừa nhắc mọi người cẩn thận đưa cơ giáp kỷ niệm kia ra, vừa cười ha ha: “Lần này chúng ta đi xa một chút, quả nhiên phi thường chính xác!”

“Lão đại, đó là cái gì?” Một cậu nhóc đột nhiên kinh ngạc chỉ hướng không trung.

“Một cơ giáp, dù tổn hao, vẫn là cơ giáp của đế quốc!” McCarthy dùng thiết bị nhìn rõ ràng vật mới rơi xuống đó, vội vàng vung tay lên: “Chúng ta mau đi cứu người! Cơ giáp kia nhìn có vẻ không còn hữu dụng, nhưng điều khiển khẳng định có giá!”

Tại Nhược Á đế quốc, kẻ đi săn bảo vật còn bị gọi là “nhặt rách nát”, về cơ bản, chỉ có cực kỳ bần cùng mới làm, McCarthy chính là loại người như vậy, nhìn đâu cũng sẽ nghĩ biện pháp kiếm chác gì đó.

Hắn cho rằng, trong khoang điều khiển hẳn sẽ là một chiến sĩ bị thương, mà hiện tại…

Bên trong quả thực có một chiến sĩ, không còn hơi thở, mà bên cạnh chiến sĩ kia, có một hài tử cả người đầy máu.

Đứa bé ước chừng 2, 3 tuổi, cả người cuộn tròn, năng lượng trên người tán loạn, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

“Trời ạ, không phải có hài tử đều sẽ nuôi dưỡng ở tinh cầu đế quốc sao? Nơi này sao lại có hài tử bé bỏng này?” (“bé” thật nhưng mà động vào là “bỏng” thiệt đó) McCarthy khiếp sợ nhìn.

“Đứa bé này năng lượng loạn như vậy, không biết có bị thương hay không? Mau bế lên xem!” Một nữ tử vội hỏi.

McCarthy không chút do dự ôm lấy hài tử, đứa bé mở mắt nhìn hắn một cái, lần thứ hai nhắm mắt lại, khóe miệng lại tràn ra một ít gì đó.

Đây là một đứa bé! Đây là một đứa con! Sống đến 600 năm rồi, hắn vẫn chưa có được một đứa, hiện tại bồng bế trên tay, thật luyến tiếc không nỡ rời!

Những người khác cũng như hổ rình mồi: “Lão Đại, cho chúng ta ôm một cái đi!”

“Lão Đại, ta là nữ nhân, ta sẽ dỗ hài tử!”

“Không được, ta đến ôm!” McCarthy cự tuyệt, giữ người.

Cuối cùng, thầy thuốc trong nhóm lên tiếng: “Đưa đứa bé qua cho ta xem nó có bị thương không.”

McCarthy chỉ có thể nhượng bộ giao người ra, sau đó bọn họ đều phát hiện, những vết máu căn bản không phải trên người đứa bé, mà là của người khác vấy lên.

“Nếu là ta, cũng nhất định dùng cả tính mạng bảo vệ đứa nhỏ đáng yêu này!” (nghĩ gì vậy, anh ơi, nó là yêu tinh hút máu người đó) McCarthy nhìn cỗ thi thể kia biểu tình thay đổi, người này chắc không phải tội phạm đang bị truy nã chứ?

Mặc kệ, người này chết thì chết, đứa bé hắn sẽ nhận nuôi.

=================

Bình luận

Truyện đang đọc