CẢ NGƯỜI ĐỀU LÀ BẢO

Nhậm Sinh vừa thoát internet, ra khỏi khoang thuyền, liền nhìn thấy Triệu Lăng Vũ đang cho ba hài tử ăn gì đó, chỉ có điều… Tựa hồ đa số thực vật đều vào miệng Nhị Oa (có lẽ nên đổi tên thành Nhị Thế tổ)…

Ba hài tử vì có một nửa huyết thống của cậu nên không cần ăn cơm, bình thường bơi bơi trong dịch dinh dưỡng liền không sợ đói chết, bởi vậy uy cơm giống như cho người khác nhìn thì đúng hơn.

Bọn họ cũng cũng không ép hài tử ăn nhiều hay ít, vì thế liền thành ra cảnh tượng như thế này đây.

Triệu Lăng Vũ dùng thìa múc một ít, vươn tay ra, Nhị Oa liền “A nha” một hơi ăn lấy, hắn lại múc một thìa hướng phía Tam oa đưa qua, mới đến nửa đường, Nhị oa lại một hơi ăn luôn (cái này người ta gọi là ăn chặn).

Triệu Lăng Vũ nhìn chằm chằm Nhị oa trong chốc lát, vươn tay đem hài tử này đang cười ngọt ngào xách tới sau lưng, nhìn Tam oa lười biếng ngái ngủ, liền đứa một thìa tới bên miệng Tứ oa. Kết quả đưa tới, Tứ oa không há miệng, còn nhìn thìa cháo ghét bỏ, ngược lại Nhị oa, từ phía hắn vòng qua, sau đó trưng ra đôi mắt đen lúng liếng nhìn hắn (hảo moe =3=)…

Bộ dáng Nhị oa thoạt nhìn thật đáng yêu! Triệu Lăng Vũ rốt cuộc vẫn là đem cháo tới miệng em nó.

Cháo

đó là Crow nấu lên từ cháo dinh dưỡng, nhiều chất lại thơm ngon, dựa theo kinh nghiệm bao dưỡng Nhậm Sinh, hắn còn chuẩn bị rất nhiều thứ…

Chính là, chuẩn bị đủ phần ăn cho năm, sáu hài tử, cuối cùng lại toàn rơi vào miệng Nhị oa, ấy vậy mà Nhị oa còn không thỏa mãn (Thánh Gióng tái thế)… Còn nhìn tô cháo bắt đầu chảy nước miếng!

“Anh có lẽ nên chia làm ba tô cho con ăn.” Nhậm Sinh nói.

“Bọn nó sẽ tự ăn được sao?” Triệu Lăng Vũ tò mò hỏi han. Mấy hài tử mới sinh được vài tháng, lại có thể tự ăn rồi?

“Tất nhiên có thể, chỉ là biện pháp hơi khác…” Nhậm Sinh nói, trước, Nhị oa là đem mặt chôn trong tô (có phần thô bỉ nha), còn Tam oa và Tứ oa lại dùng căn.

“Ân?” Triệu Lăng Vũ có chút khó hiểu.

Nhậm Sinh vươn ra một căn, nhẹ nhàng lau đi cháo dính bên khóe miệng Nhị oa, hay là nước miếng không rõ, sau đó hấp thu lại (cái nhà này thật…).

Triệu Lăng Vũ thấy một màn như vậy liền ngộ ra chân kinh, quên, chân lý.

Trước đó vài ngày hắn cũng phát hiện, hài tử không giống như Nhậm Sinh có thể biến hoàn toàn thành hình người, thường mọc dài căn tua, một khi đã như vậy… Hài tử hẳn là hấp thu cháo cũng hơi khác người.

Con của mình thật không giống người thường chút nào.

“Em lên mạng rồi,

thấy thế nào?” Triệu Lăng Vũ hỏi han.

“Cảm giác không tồi, học cơ giáp rất tiện, hơn nữa đặc biệt chân thật.” Nhậm Sinh vừa rồi trên mạng có tiêu hao thể lực, giờ ra ngoài rồi mà cơ thể cũng có chút nhức mỏi, xem ra vào không gian mô phỏng thật sự có lợi cho việc rèn luyện thân thể.

“Chắc chắn rồi, khoa học kỹ thuật của Nhược Á khẳng định tiên tiến hơn nhân loại nhiều.” Triệu Lăng Vũ nói xong, lấy một ít tư liệu trong máy tính đưa cho Nhậm Sinh.

Đối với những tư liệu này, Nhậm Sinh không hiểu rất nhiều chỗ, nhưng chắc hẳn là liên quan đến kỹ thuật: “Anh muốn làm cái gì?”

“Những thứ này Cách Đức chỉnh sửa, lọc ra những kỹ thuật hữu dụng của nhân loại, chúng ta tính toán thêm một chút đi.” Cách Đức giờ đã có hai hài tử, chuyện chém giết không làm được, nhưng vẫn cẩn trọng học trộm kỹ thuật.

“Ân.” Nhậm Sinh hiện tại hiểu ra nhiều chuyện, đương nhiên không giống ngày đầu không quan tâm chuyện bên ngoài nữa, nghe Triệu Lăng Vũ nói, lập tức gật đầu: “Không tồi.”

“Nhược Á đế quốc hẳn là cũng ngầm đồng ý, chỉ có phái cấp tiến hơi khó đối phó, A Nhậm, kế tiếp ta sẽ nghĩ cách phát triển thế lực của mình.” Triệu Lăng Vũ thấy dựa vào người khác không an tâm, mấy ngày nay hắn cũng đã nắm được một

phần của Nhược Á, dĩ nhiên sẽ muốn tổ chức thế lực cho mình.

Mà chuyện này, chắc phải dùng đến đan dược của Nhậm Sinh, không phải Dựng tử đan, mà là Dưỡng nhan đan và Bổ khí đan.

Chưa tìm được Đại oa, hắn nhất quyết không giao ra Dựng tử đan.

“Em muốn đi tham gia đại hội cơ giáp.” Nhậm Sinh đột nhiên nhớ ra sự kiện kia liền nói với Triệu Lăng Vũ.

“Đại hội cơ giáp?” Triệu Lăng Vũ hỏi lại.

Nhậm Sinh liền đem sự tình giải thích một lượt, lại nói: “Em cảm thấy trận đấu sẽ rèn luyện bản thân, chỉ mong không gặp cường giả ngay từ vòng đầu thôi.”

“Cố lên.” Triệu Lăng Vũ cũng không ngăn cản. Trước kia hắn muốn giấu Nhậm Sinh đi bảo hộ cho tốt, nhưng hiện tại xem ra điều đó chẳng thực tế chút nào.

“Ba ba, đừng nói.” Vừa lúc đó, Nhị oa đột nhiện lấy một bàn tay bé xinh vô lên chân Nhậm Sinh.

“Được được, ba ba không nói nữa.” Nhậm Sinh biết đây là hài tử không đồng ý bọn họ bỏ quên nó, cười cười, biểu hiện nghiêm túc biến thành nhu hòa.

Kết quả không chờ cậu ôm Nhị oa lên, lấy một bàn tay vỗ vỗ nó, đột nhiên bị cắn một ngón chân.

“Con làm gì vậy! Không thể cắn ba ba có biết không?” Nhậm Sinh lập tức xách Nhị oa lên.

“Đúng thế, không được cắn (đó là đặc biệt của papa).” Triệu

Lăng Vũ cũng lên tiếng, nhíu mày nhớ lại, hắn cũng từng thấy Nhị oa đem chân của mình mà “nhấm nháp” đến đầy nước miếng, nhưng cứ ăn chân người lớn như vậy, vẫn thấy không được tự nhiên!

Đây là ngón chân a! Dù cho chân Nhậm Sinh có trắng nõn đáng yêu, hắn cũng chỉ sờ sờ, chưa từng dùng miệng cắn bao giờ…

Triệu Lăng Vũ đang nghĩ miên man, còn Nhậm Sinh thì…

“Ba ba con không thể cắn, muốn cắn thì cắn papa kìa (>_<).” Nhậm Sinh nghiêm túc chỉ chỉ ngón chân Lăng Vũ. Ba hài tử này sinh ra thực lực đã không vừa, nếu cắn mạnh còn làm rách da cậu nữa, muốn cắn thì phải cắn Triệu Lăng Vũ mới tốt, dù sao da của hắn cắn không xuyên được…

Nhị oa nghe lời Nhậm Sinh nói, lập tức nhìn về phía chân Triệu Lăng Vũ.

“…” Triệu Lăng Vũ yên lặng đem chân thu về. Vốn định một lát nữa mới tắm rửa rồi cọ chân… Về sau tốt nhất là cứ đi tất (vớ) hoặc xỏ dép lê vào thì hơn.

Tam oa lăn qua tiếp tục ngủ, Tứ oa mặt lạnh liếc nhìn Nhị ca một cái, sao lúc trước nó lại nở trứng chậm hơn một bước nhỉ? Đều do ba ba ôm hắn ở tuốt bên dưới!

Kể từ đó, Nhậm Sinh mỗi ngày đều lên mạng luyện tập các loại động tác.

Vì có liên quan đến sự việc của Vưu Kim, Nhậm Sinh được rất nhiều người chú ý. Vừa

bắt đầu được vài ngày, bọn họ liền thấy cậu bé vị thành niên này cố gắng luyện tập, tuy rằng cũng chỉ là xem náo nhiệt mà thôi, nhưng phát hiện Nhậm Sinh mỗi ngày đều kiên trì, thậm chí nguyện ý lặp lại một động tác vo số lần, lại có rất nhiều người trầm mặc.

Đại đa số bọn họ đều học được các động tác rồi là thôi, Nhậm Sinh thì sao? Cậu phải làm động tác ấy đến hoàn hảo!

Luyện tập cơ giáp trên mạng, nhất là các động tác trụ cột, hệ thống sẽ chấm điểm người luyện tập, thang điểm 10, đạt tới 6 là đạt tiêu chuẩn.

Cứ nghĩ 10 điểm là vô cùng khó, 7, 8 điểm cũng đã rất vất vả, nhưng bây giờ Nhậm Sinh… đã luyện đến điểm 10 rồi, vậy mà còn luyện nữa!

Trẻ vị thành niên bây giờ, đều đáng sợ vậy sao? Cậu không biết nhàm chán là gì, không thấy phiền toái gì sao?

Mới 19 tuổi, còn có mấy trăm năm nữa để chậm rãi học, việc gì phải lãng phí 10h/ngày để luyện vài động tác này?

Rất nhiều người không để ý tới cách thức của Nhậm Sinh, dù cho để ý cũng không hiểu được. Chỉ là nhìn thấy cố gắng của cậu, bọn họ cũng không khỏi có tinh thần tiếp tục tập luyện.

Nhược Á tuy rằng mạnh nhưng dân số ngày một ít ỏi, khiến tai họa ngầm tràn ngập, điều đó đa số đều rõ ràng.

Chỉ

chớp mắt đã tới đại hội cơ giáp.

Một tháng trôi qua, Nhậm Sinh đã thuộc làu các động tác yêu cầu luyện tập, cơ hồ thành bản năng, ngay cả Đằng lão và Phương Thành Quân cũng đã làm được một vài động tác, thúc giục cơ giáp toàn lực chạy trốn, theo như yêu cầu của Nhậm Sinh, đã luyện rất tốt (chúc mừng hai người luyện thành “thượng sách” trong 36 kế).

Trận đấu hôm nay bắt đầu, từ sáng sớm, Nhậm Sinh và Đằng lão đã tới sân đấu rồi. Đó là một quảng trường tròn rất lớn, mênh mông bát ngát, thậm chí còn rộng hơn cả trung tâm triển lãm ở liên bang.

Đứng ở đầu này của quảng trường, không nhìn thấy đầu kia luốn, nhưng là đang ở trên mạng, cho nên có thể mở thiên lý nhãn, không lo không xem được toàn cảnh (ảo thật, thật ảo quá).

Nhậm Sinh đã xem qua các tư liệu về trận đấu này, đại khái 1 chọi 1, ngay từ đầu…

Quảng trường chia làm 16 bộ phận, 16 sân này sẽ đồng thời diễn ra thi đấu, hết trận này tới trận kế tiếp, không có thời gian nghỉ.

Đương nhiên, thời gian thi đấu không kéo dài, bởi dân số Nhược Á vốn ít, người lớn tuổi hay nổi danh rồi sẽ không tham gia, cho nên tính cả nhân viên tổ chức cũng chỉ 2, 3 ngàn người thôi.

Đại oa nhìn số người dự thi, lại nhìn thành tích McCarthy xếp hạng 198, không còn gì để nói nhìn dưỡng phụ (*khinh bỉ -ing*).

Xếp hạng 198/2000, nghe thì không tồi, nhưng chẳng có lấy một chút uy phong! (Đại oa tham vọng thật lớn, có tiền đồ)

“Kỳ thật đã qua rất tốt, ha ha! Lần này có bảo bối ngươi làm vật biểu tượng, ta nhất định sẽ tiến tới trước vị trí 100!” McCarthy nói.

“Đó là vì không ai giống ngươi lớn tuổi rồi còn tham gia thi đấu.” Thê tử của McCarthy gần đây tinh thần không tồi đi xem thi đấu, nàng nói chuyện không lưu tình chút nào, trong mắt lại tràn đầy tình ý, nói xong còn hôn McCarthy: “Cố lên!”

“Ta sẽ cố gắng.” McCarthy ở đây được mọi người ôm chầm lấy.

“Cố lên!” Đại oa bị McCarthy ôm cũng cổ vũ đối phương, có lẽ không khí xung quanh không khí bị sao đó, mặt hắn kích động đỏ bừng.

Hình như có dao động từ tinh thần lực của Đại oa? Nhậm Sinh được xếp đợt 2, đang ở khu chờ, lúc này phát hiện vậy, liền muốn xoay người rời đi.

Chỉ là suy nghĩ này vừa lóe lên, tinh thần lực dao động của Đại oa biến mất, cùng lúc đó, đợt 1 kết thúc, cậu cũng được yêu cầu chuẩn bị sẵn sàng.

Nhìn thoáng qua đối thủ cũng giống mình đang chuẩn bị, Nhậm Sinh đột nhiên rất muốn phát tiết một chút (1′ mặc niệm bắt đầu).

Bình luận

Truyện đang đọc