CẤM ĐẾN GẦN


Mục Hiểu Hiểu vừa tỉnh dậy thì trời đã tối đen rồi, rất lâu rồi nàng không có được giấc ngủ như vậy, mơ rất nhiều, đều là cảnh hồi nhỏ, hoặc ở cạnh Thu Thu, hoặc ở cạnh Lan Nhi, mọi người đều cười nói rất vui vẻ, không hề có chút phiền não nào, trong trại trẻ mồ côi khiêm tốn đầy hoàng thổ bay, tụ lại thành đoàn, cảnh tượng sau cùng, đều là Tô Thu Vân cười cười đứng đó gọi họ về ăn cơm, giọng của mẹ dịu dàng như vậy: " Về thôi, mẹ nấu cơm xong rồi."...
Sau khi tỉnh dậy, Hiểu Hiểu còn hơi ngơ ngác, nàng thư giãn một chút, tiện tay khoác lên bộ đồ ngủ, lết đôi dép lê, mơ mơ màng màng đi ra ngoài: "Đại tiểu thư, đại tiểu thư?" Nàng vừa ra ngoài liền nhìn thấy Lưu Phương.
Lưu Phương trông thấy nàng chốc lát trợn trừng mắt, lập tức mím môi cười.
Mục Hiểu Hiểu:? Phải biết rằng tính cách Lưu Phương không phải là kiểu dễ cười như vậy, hầu như theo bản năng, Hiểu Hiểu đưa tay sờ sờ mặt.
...
Nhìn thấy màu đỏ trên ngón tay, Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, đưa mắt nhìn gương, những vết đỏ trên mặt này, lại đem những chiếc khăn có thể dùng xoắn lại.
Haiz, đại tiểu thư tinh nghịch của nàng.
Cũng chỉ có Mục Hiểu Hiểu có thể trông thấy mặt này của đại tiểu thư.
Đợi nàng ra ngoài, Lưu Phương đã đứng sang một bên, nhẹ giọng nói: "Tôi đã nấu cơm xong rồi, đại tiểu thư nói sau khi cô tỉnh dậy thì ăn cơm trước, cô ấy có cuộc họp, rất nhanh sẽ quay về." Mục Hiểu Hiểu gật gật đầu: "Không sao không sao, chị bảo cô ấy cứ làm đi, không cần nói là tôi dậy rồi." Nàng không nhẫn tâm nhìn đại tiểu thư vất vả như vậy, đợi tối nay, nàng nhất định sẽ ngoan, không lăn qua lăn lại nữa, dỗ Tần Di nghỉ ngơi một chút.
Lưu Phương gật gật đầu: "Được thôi." Một phút sau, cô ấy đi vào nhà vệ sinh gọi cho đại tiểu thư: "Hiểu Hiểu tỉnh rồi."...
Lúc ngủ Mục Hiểu Hiểu tắt điện thoại, từ lần trước bị lộ, điện thoại của nàng như muốn nổ tung, nhất là bắt đầu bằng những lời mắng chửi ác ý, sau đó biến thành những lời cổ vũ, ngưỡng mộ, còn có cả yêu cầu quyên góp, vô số tin nhắn mỗi ngày, phải lên đến hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn cũng có, vẫn may là tin nhắn, khiến người không chịu nổi là những cuộc gọi đến không ngừng, messenger cũng như muốn nổ tung, Hiểu Hiểu cũng hết cách, nàng đến văn phòng đăng ký số điện thoại mới.
Hiểu Hiểu vừa mới sửa soạn một chút chuẩn bị ra ngoài, xe của đại tiểu thư đã đỗ ở cửa, cô mở cửa xe, chầm chậm bước xuống.
Có vẻ đại tiểu thư tham gia bữa tiệc hay sự kiện lớn gì đó, cô mặc chiếc váy dài đen chiết eo, chiếc váy rất dài, cần phải kéo một chút, trang điểm rất đậm, mái tóc búi cao cao, đeo đôi bông tai ngọc trai, trên cổ vẫn như cũ là dây chuyền của Hiểu Hiểu.
Giày cao gót chạm đất trước, tiếp đó là đôi chân dài trắng nõn, ánh nhìn của đại tiểu thư ghim chặt Mục Hiểu Hiểu: "Muốn ra ngoài sao?" Mục Hiểu Hiểu ngơ ngác vài giây, có chút mê trai, quay đầu đi tìm Lưu Phương.
Lưu Phương: "Tôi phải trở về dọn dẹp phòng rồi." Mục Hiểu Hiểu:...
Xem như là nàng nhìn ra rồi, ngoài mặt gọi là bà chủ, cung kính lễ phép, thực ra đều do đại tiểu thư dẫn dắt.
Hiểu Hiểu chạy qua, kéo tay đại tiểu thư, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới: "Thật xinh đẹp." Nàng rất ít khi trông thấy đại tiểu thư trang điểm thế này.
Tần Di ánh mắt điềm đạm, mang vẻ mệt mỏi rã rời: "Có cuộc họp trong giới, trước đây lùi lịch mấy lần, giờ không thể lùi nữa." Mục Hiểu Hiểu nghe xong, nắm chặt tay cô: "Cần phải quay lại giới giải trí sao?" Nàng biết, ca hát đối với đại tiểu thư mà nói, vẫn luôn là sở thích, một phần là thiên phú trời cho, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Giới giải trí...
Trước đây, lúc hai người chưa ở bên nhau, Mục Hiểu Hiểu còn khao khát, đợi khi đại tiểu thư khỏe rồi, đưa nàng đi ngắm những trai xinh gái đẹp trong giới, xem có phải thực sự giống như từ trong tranh bước ra hay không.
Nhưng bây giờ, tình cảm sâu nặng dần, trong lòng Mục Hiểu Hiểu cũng ỷ lại vào đại tiểu thư nhiều hơn, đồng thời tính chiếm hữu cũng tăng lên.
Đôi mắt chim ưng của đại tiểu thư nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, cười nhẹ: "Đang nghĩ gì vậy?" Hiểu Hiểu mím môi, nhìn mũi chân.

Một tay đại tiểu thư nắm cằm nàng, cũng không quan tâm tài xế vẫn còn ở đó, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng: "Em có biết giờ giá trị của em cũng rất cao, rất nhiều công ty muốn kí với em." Hiểu Hiểu ngạc nhiên nhìn đại tiểu thư, nàng thật sự không biết.
Nàng tự nhiên không biết.
Bầu trời bên ngoài thay đổi mấy lần, hoặc là cuồng phong bão táp, hoặc là ánh dương cao vợi, đại tiểu thư đều thay nàng chắn hết.
Bây giờ giải trí là trên hết, thời đại lưu lượng trên nhất, tư bản sao có thể từ bỏ cơ hội như vậy.
Hiểu Hiểu bây giờ là từ một chú vịt con xấu xí bị hàng nghìn người mắng chửi, sau lại trở thành nữ thần tượng của thời đại mới trong lòng mọi người, không biết có bao nhiêu công ty đánh hơi tới rồi, ra giá cao muốn ký với nàng.
Ngồi trên xe, đại tiểu thư đem chuyện của các công ty kia nói với Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu vừa nghe liền vui mừng: "Em nên hát cho họ nghe một bài, họ nghe xong chết chắc luôn." Đại tiểu thư tựa đầu lên vai nàng, nhắm mắt ngủ hờ, giọng nói khẽ khàng, Hiểu Hiểu nghe xong trái tim đều tan chảy rồi: "Nếu em nghĩ như vậy, cũng không phải là không thể." Cô từng nói, chỉ cần Hiểu Hiểu muốn, cô đều sẽ giúp nàng thực hiện.
Hiểu Hiểu vừa nghe liền lắc đầu, nếu như nói nàng hồi trước thì có lẽ vẫn còn ước mơ làm ca sĩ, nhưng gặp phải những việc vừa rồi, khiến nàng từ bỏ triệt để suy nghĩ đó.
Cư dân mạng thật đáng sợ.
Hôm nay đưa bạn lên nơi cao nhất, vạn người chú ý, nghìn người yêu thương, thề sống chết đi theo.
Nhưng ngày mai có thể kéo chân bạn, khiến bạn rơi xuống địa ngục sâu thẳm, nước bọt bất tận, gây nên nỗi đau vô tận.
Có Hiểu Hiểu ở đây, đại tiểu thư rất yên tâm, chưa tới 30 phút đi đường, đại tiểu thư đã yên tĩnh ngủ thiếp đi.
Tới nơi, thân phận của đại tiểu thư không tiện xuống, gần đây càng ngày càng nhiều phóng viên đánh hơi thấy thông tin cô định quay lại giới giải trí, không ít phóng viên đuổi theo quay chụp.

Dựa vào tính cách của Tần Di, không phải không dám công khai thân phận và quan hệ của cô với Hiểu Hiểu, chỉ là bây giờ không phải thời gian thích hợp.
Hiểu Hiểu tự mình đi xuống, luôn cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm cô, đợi nàng âm thầm vào tới văn phòng, không dễ dàng gì tìm thấy nhân viên văn phòng, nói nàng muốn hủy bỏ số điện thoại của mình, liền nghe thấy tiếng la hét: "A! Chị Hiểu Hiểu!" Tiếng hét này giống như một tiếng sấm, trong chốc lát mở ra nguồn nhiệt nóng.
Chỉ có điều là trong thời gian mười phút.
Mục Hiểu Hiểu bị đoàn người vây kín, nàng một mặt ngơ ngác, nhìn một đống người quen biết lẫn không quen biết chen chúc bên cạnh, thậm chí có người còn đưa bút với giấy bảo nàng ký tên.
"Hiểu Hiểu, chị là thần tượng của em, nữ thần, em yêu chị." "Aaaaaaa! Hiểu Hiểu, dì yêu con!" "Chị ơi, cố lên, cố lên!" "Cô Hiểu Hiểu, cô là tấm gương của con!"...
Loạn hết cả lên rồi.
Thậm chí nhiều người bắt đầu lôi điện thoại ra chụp ảnh, vào lúc Mục Hiểu Hiểu ngơ ngác không hiểu chuyện gì chính là thời cơ tốt nhất, Lưu Vạn Niên đi tới, mở ô trên tay, chắn hết mọi người, bảo vệ Hiểu Hiểu đi ra ngoài: "Đi thôi." Tới tận lúc ra ngoài nàng vẫn đang nghĩ, bảo sao đại tiểu thư mệt như vậy vẫn muốn đi cùng tới đây.
Tần Di đối với mọi cử động của Hiểu Hiểu đều để vào trong mắt, đặt vào trong tim, cô hiểu quá rõ về độ nổi tiếng quốc dân hiện tại của nàng.
Không chỉ là sự săn đón của đại người dân cả nước, thậm chí có đài truyền hình muốn trao giải cho nàng, đã theo dõi nàng rồi.
Những năm gần đây, chính phủ có ý thức xây dựng năng lượng tích cực, tư duy tuổi trẻ tươi mới, kiểu không có tiếng tăm gì như Mục Hiểu Hiểu, một điều đó là thanh thiếu niên mười năm gần đây quá ít.

Nàng thậm chí còn được lên trang web chính thức của Đoàn thanh niên cộng sản, lực ảnh hưởng là điều hiển nhiên.
Mục Hiểu Hiểu lên xe thở dài một hơi, mặt nàng toàn mồ hôi, mũ cũng không dám bỏ ra, ngồi bên cạnh đại tiểu thư: "Thật đáng sợ." Trước đây nàng nghĩ rằng làm nghệ sĩ cũng khá tốt, phong cảnh vô hạn, đi tới đâu cũng có nhiều người chú ý, nhưng khi thực sự tới với mình, nàng mới biết có nhiều người ồn ào lao tới như vậy đáng sợ nhường nào.
Đại tiểu thư giơ tay lau mồ hôi trên trán nàng: "Thời gian qua rồi là tốt rồi." Thời đại đồ ăn nhanh, thời đại lưu lượng, đại tiểu thư biết tính cách của Hiểu Hiểu, nàng không thích đứng như vậy trước ánh đèn sân khấu, phương pháp tốt nhất để làm dịu nhiệt độ đó là trầm mặc.

Để thời gian dần qua đi, lại có một hai tin tức bùng nổ nữa, mọi người sẽ dần quên đi nàng.
Trên đường trở về, Hiểu Hiểu dựa vào đại tiểu thư, nghe điện thoại của Trương Xảo.
Con người Trương Xảo bình thường vui tươi hớn hở, hào sảng, gì cũng không để tâm, nhưng lần này lại khóc run lên: "Mau vào xem Weibo." Lại gì nữa...
Bây giờ Hiểu Hiểu mở điện thoại hơi khó, nghe giọng điệu của Trương Xảo, xem ra không phải là tin tức tốt lành gì.
Nàng mở Weibo ra, đại tiểu thư cúi đầu hạ mắt xuống cùng xem.
Thì ra là lực lượng cảnh sát phát thông báo.
Thông báo của lực lượng cảnh sát Bắc Kinh ngắn gọn rõ ràng: " Tình huống thông báo Gần đây, Mục XX nhằm chiếm đoạt các khoản đóng góp và tiền chăm sóc nuôi dưỡng đang lan truyền trên mạng xã hội.

Sau khi xác minh và hỏi thăm những người liên quan, nội dung của bức ảnh là bịa đặt, người cha Mục X trong video đề cập tới trước tiên bị điều tra do nhận hối lộ, tham ô, không làm tròn nghĩa vụ...!và người mẹ Tô X bị điều tra về tội hối lộ, trước mắt, bộ công an đã tiếp nhận thụ án, kẻ bịa đặt sai sự thật Tố X đã bị triệu tập theo pháp luật, vụ án đang được tiếp tục điều tra, xử lý.
Gần như cùng lúc, ngôi trường Mục Hiểu Hiểu đang theo học phát thông báo.
Thường xuyên giám sát nhóm, điều tra phòng học, sinh viên Mục XX trường chúng tôi không có làm giả về vấn đề học thuật, tồn tại tình trạng học tập không tốt, sinh viên trong thời gian học tập biểu hiện khá tốt, đạt tiêu chuẩn học bổng và các loại giải thưởng mà trường đề ra, không có quan hệ thân thiết với lãnh đạo của trường, không có quan hệ nuôi dưỡng.

Tiếp theo đây, trường chúng tôi sẽ tích cực phối hợp với lực lượng cảnh sát, tiến hành điều tra Du XX về việc bịa đặt vu khống người khác.
Hai thông báo chính thức rõ ràng vừa được phát ra, đã làm cho dư luận dâng cao đến đỉnh điểm, hai thông báo này quá cứng, quá ác, quá trực tiếp rồi, không thừa lại chút thể diện nào.
Đây không phải là một video hay mấy tấm ảnh mang tới chính nghĩa, đây là thông báo cao nhất mà cơ quan chính phủ đưa ra.

Ngay lúc này không chỉ lên hotsearch, hai thông báo còn đứng đầu bùng nổ.
Mục Hiểu Hiểu xem rất chăm chú rất chậm, xem từng chữ từng chữ, không để sót chữ nào.

Đại tiểu thư từ đầu tới cuối nhìn nàng, cô biết, trong lòng Hiểu Hiểu không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài hiện giờ của nàng.
Không biết đã qua bao lâu.
Mục Hiểu Hiểu thở hắt ra một hơi, tựa đầu vào người đại tiểu thư, nhẹ nói: "Tất cả đều qua hết rồi phải không đại tiểu thư?" Ngữ điệu mềm yếu và bất lực đó khiến Tần Di đau lòng, đại tiểu thư nhẹ nhàng gật đầu: "Qua hết rồi." Hiểu Hiểu cắn môi, cuối cùng rơi nước mắt trong im lặng, những ngày này, đối với nàng giống như giấc mơ vậy.
Không ai có thể hiểu cảm nhận trong giấc mơ.
Không ai hiểu nỗi đau trong lòng nàng khi bị dư luận chèn ép.
Cũng may, nàng gắng gượng qua rồi.
Mục Hiểu Hiểu xoa dịu một lúc, lần đầu nàng nghĩ muốn gọi điện thoại cho mẹ, khi nãy ở văn phòng thay số điện thoại nàng cũng nghĩ muốn nói cho Tô Thu Vân, do xem báo cáo của công an nên bị trễ mất, nàng quay số, chuông vang lên vài tiếng, không có ai bắt máy.
Tô Thu Vân sau khi trở về rất bận, Hiểu Hiểu cũng biết, bình thường, nếu như mẹ không bắt máy, mười hoặc hai mươi phút sau nàng sẽ gọi lại, nhưng hôm nay không biết làm sao, nàng cố chấp quay số hết lần này đến lần khác, mấy phút sau, vẫn như cũ không có ai nghe máy.
Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ, nàng đang gọi cho Tống Khả, thì Thu Thu cũng gọi tới số Tần Di.
Đại tiểu thư ngơ ngác, lúc thấy số của Thu Thu, tim cô nhảy lên, biết là có gì không đúng rồi, gần như bắt máy trong một giây.
Đầu dây bên kia, giọng Thu Thu nghẹn ngào: "Chị ơi, sao chị em lại tắt máy, sao chị ấy không nghe điện thoại chứ?" Hiểu Hiểu sau khi nghe thấy, lập tức giành máy từ phía đại tiểu thư: "Alo, sao thế Thu Thu, chị vừa đổi số điện thoại, chưa kịp nói với mọi người, mẹ đâu, sao mẹ không nghe máy?" Mẹ đâu? Một câu này, khiến Thu Thu khóc không thành tiếng, cô ấy run cầm cập: "Chị, trở về đi, chị trở về nhanh lên!" Trong khung cảnh như có tiếng gió thổi từ những con sóng vô hình, mọi người đều cho rằng người đau buồn nhất là đương sự Hiểu Hiểu, và người yêu Tần Di của nàng.
Nhưng không ai biết, người lo lắng tức giận nhất là Tô Thu Vân.
Tấm lòng cha mẹ đáng thương trong thiên hạ.
Không có cha mẹ nào nhẫn tâm nhìn con gái mình chịu ấm ức như vậy.
Trong lòng bà, Mục Hiểu Hiểu là đứa con gái bà yêu thương nhất.Sau khi biết tin, bà đi tới nhà của con gái, đem hết những thứ có thể làm chứng tới, bôn ba tới những ngôi làng dạy học tình nguyện, sau này không nghỉ mà quay về Bắc Kinh ở bên Hiểu Hiểu.
Bà giống như một cây đại thụ, dùng sự dịu dàng và tình yêu thương che chở cho Hiểu Hiểu.
Bà chỉ nhớ bà là mẹ, nhưng bà đã quên, bà là một người đã gần sáu mươi tuổi rồi.
Mấy ngày liền tình hình thời tiết nghiêm trọng, các con ốm rất nhiều, mặc dù vì chuyện của Hiểu Hiểu, thu hút rất nhiều sự quan tâm của những người có lòng yêu thương đối với cô nhi viện, nhưng rất nhiều thứ nhỏ nhặt, bà vẫn phải đích thân đi hỏi thăm.
Tô Thu Vân trở về cô nhi viện luôn bận rộn cùng Tống Khả đối tiếp, Tống Khả cũng là người làm việc khá nhanh nhẹn tháo vát, nhưng rốt cuộc do kinh nghiệm không đủ, lúc Tô Thu Vân trở về, trong nhà loạn thành một đống, đám trẻ trông thấy bà, tất cả đều vây quanh, ánh mắt tha thiết mong chờ, có đứa quá nhớ mong bà, ngó bà, mặc dù nói chuyện không rõ ràng, nhưng cứ thế rơi nước mắt, Tô Thu Vân ôm từng đứa, xong lại dỗ dành, lại hôn trán, buổi tối còn nấu cho chúng một bữa ngon.
Tô Thu Vân sau này lại một ngày một đêm không chợp mắt, bỏ sổ sách ra đối chiếu, sắp xếp lại việc trong nhà.
Sáng sớm ngày thứ hai, không dễ gì ngủ được một lúc, Thu Vũ lại sốt rồi.
Cứ tới mùa thu là sức khỏe bà lại không tốt, sớm đã ngủ rồi, nhân viên chăm sóc cũng vô cùng bận, Tống Khả càng mệt nhọc, người trẻ thiếu ngủ, nằm xuống cái liền có thể ngáy khò khò.
Tô Thu Vân đã quen với việc tự mình đi làm những việc khó nhất mệt nhất, bà sờ trán nóng ran của Thu Vũ, muốn đưa cô bé đi bệnh viện, Thu Thu bên cạnh vừa tỉnh, mơ hồ dụi mắt: "Mẹ, mẹ đi đâu vậy? Con đi với mẹ." "Con ở nhà đợi đi, không phải tim con mấy hôm nay không ổn sao? Mẹ đưa Thu Vũ đi khám, con yên ổn ngủ đi." Tô Thu Vân mặc quần áo gọn gàng vào cho Thu Vũ, quấn lại, cõng cô đi ra ngoài, trải qua chuyện của Hiểu Hiểu, Thu Thu lớn hơn nhiều, bà nói gì cũng nghe.
Tô Thu Vân ghé mặt trách mắng vài câu: " Đừng tăng thêm phiền phức nữa." Bà đau lòng cho Thu Thu, thời gian này để đứa trẻ đi qua đi lại nhiều rồi, vừa mới phẫu thuật xong vẫn chưa hoàn toàn bình phục, bà không nỡ để con bé phải bôn ba như vậy.
Tô Thu Vân cõng đứa trẻ quay người rời đi, Thu Thu ngồi trên giường một lúc, trời mưa to như vậy mà một mình mẹ ra ngoài, cô ấy không yên tâm, cô ấy trượt xuống giường, cầm ô chạy theo ra ngoài.
Nếu như biết đó là câu cuối cùng mà mẹ nói với cô ấy.

Nếu như biết lúc chia tay đó chính là vĩnh việt.
Cho dù bị mắng tới chết, Thu Thu cũng không để mẹ đi như vậy.
Lúc Tô Thu Vân cõng Thu Vũ ra ngoài, đầu có chút âm ỉ, cảm giác không thoải mái, nhưng bà cũng già hơn rồi, thân thể cũng có những bệnh này bệnh kia, bà nghĩ là do bật dậy mạnh quá, đứa trẻ trên lưng vẫn còn đang khóc, Tô Thu Vân dỗ vài câu, bà cắn răng đi tiếp.
Mọi thứ dần mờ đi, khoảnh khắc ngã xuống, Tô Thu Vân nghe thấy tiếng hét của Thu Thu: "Mẹ!" Thân thể bà nghiêng dần rồi ngã xuống, trước khi ngã xuống, bà còn cố giữ lấy đứa bé phía sau, đặt nó xuống đất.
Cơn mưa hào hùng, nền đất lạnh lẽo, tiếng trẻ con khóc.
Tầm nhìn của bà dần mờ đi.
...!Phút chốc thời gian ngược trở lại.
Tô Thu Vân thấy mình hồi còn trẻ, mẹ viện trưởng cô nhi viện nắm lấy tay bà: "Thu Vân à, cô nhi viện sau này giao cho con đó." Bà rơi nước mắt nắm lấy đôi tay già nua đó, nghẹn ngào: "Viện trưởng, mẹ yên tâm, cả đời này con nhất định sẽ đối tốt với bọn trẻ, đến chết mới thôi." Cuộc đời này của bà.
Trong khi mọi người đều đang hưởng thụ tình yêu, hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ, hưởng thụ cuộc sống có người nhà kề bên, bà lại gánh việc mà tất cả mọi người đều không thể hiểu được, vì lũ trẻ mà chịu đựng thăng trầm của cuộc đời.
Bà từ bỏ tình yêu, từ bỏ hưởng thụ, thậm chí do không ai hiểu bà, nên bà cũng không có người nhà.
Bà chính là người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, đã nhận định thì sẽ không thay đổi, không ai có thể khiến bà cúi đầu.
Nhưng bà từng vì để bệnh viện tiếp nhận những đứa trẻ mang bệnh nặng, hạ thấp lòng tự trọng, chầm chậm quỳ trên đất.
Bà từng vì để những đứa trẻ ăn uống no đủ, có thể đi học, từng đôi giày sờn đi, bôn ba khắp nơi, chịu đừng trước mắt, tìm kiếm sự giúp đỡ của xã hội.
Biến cố hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác đêm không ngủ được, hết lần này đến lần khác tưởng chừng như không thể bước qua được điểm yếu đó, Tô Thu Vân đều cắn răng đứng thẳng.
Không ai biết bà rốt cuộc đã chịu đựng áp lực lớn cỡ nào, cũng không có ai hiểu, một người phụ nữ yếu ớt như bà làm sao để gây dựng được cái nhà này.
Cho dù là đứa trẻ nào tới, bà đều dùng trái tim đối đáp, bất kể đứa trẻ nào rời khỏi cô nhi viện, bà đều rơi lệ chào tạm biệt.
Chỉ vì một tiếng " mẹ " Có vài người, từ nhỏ đã không được chúc phúc, từ nhỏ đã bị vứt bỏ, từ nhỏ đã mang theo oán hận.
Nhưng vẫn luôn có một người không oán không hận tiếp nhận bọn họ.
Bà dành cho những đứa trẻ tình yêu vô bờ, sự cảm thông thương xót, khoan dung độ lượng, hóa giải nỗi oán hận trong lòng chúng.
Bất kể lúc nào, bất kể đứa trẻ đó xảy ra chuyện gì, bà luôn là người đầu tiên xuất hiện, giúp những đứa trẻ đó che chắn bão giông bên ngoài kia.
Bà là mẹ, là thiên thần, là tình yêu to lớn của nhân gian.
Nhưng hôm nay, bà lại cứ như vậy ngã xuống trong mưa bão.
Bà đã thực sự thực hiện được lời hứa năm đó với viện trưởng.
Bà sẽ dùng cả cuộc đời đối xử tốt với bọn trẻ, đến chết mới thôi.
...!Lời tác giả muốn nói: Dì lớn Diệp Tử tới rồi, hơi muộn rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc